#21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Em có chồng rồi chị?

– Thanh Hiển là chồng em. Tuy bây giờ anh ấy không còn nhưng em đã nhận nhẫn từ hai năm trước

– Ngọc Phụng? Em đang nhớ đến Thanh Hiển và Mon đấy hả

Gina bỏ sổ kế toán xuống bàn nhìn chằm chằm Ngọc Phụng hỏi, khi thấy Ngọc Phụng cứ luôn nhìn hộp nhẫn  cưới. Gina thương Ngọc Phụng lắm hai người họ đã gắn bó với nhau 2 năm.

Thời trước cũng nhờ số tiền Thanh Hiển đưa cho, Ngọc Phụng lấy một phần để trang trải cuộc sống, phần còn Ngọc Phụng đi làm từ thiện.

Ngọc Phụng dành tặng cho những người nghèo, lúc đó Gina gặp nạn cần tiền Ngọc Phụng đưa tiền giúp Gina.

Nhờ số tiền của Ngọc Phụng mà Gina mới cứu sống được mẹ và kể từ đó cả hai đã trở thành chị em tốt, Gina hứa chăm sóc Ngọc Phụng để trả ơn.

Ngọc Phụng nghe xong cười nhạt gật đầu, ôm chặt hộp nhẫn vào ngực, suốt hai năm qua không phút giây nào Ngọc Phụng quên đi Thanh Hiển và Mon.

Gina thấy vậy không nói thêm gì nữa nhìn Ngọc Phụng đau lòng mà Gina cũng đau theo.

– Chị à? Chị thích anh Từ Khải hả

– Hả? Ngọc Phụng em nói gì vậy

– Nếu chị thích anh Từ Khải thì cứ theo đuổi đừng vì em mà trốn tránh tình cảm của mình

– Ây trời con bé này đang nói gì vậy? Chị không có thích Từ Khải tuy rằng Từ khải rất hiền, đẹp trai chu đáo, tâm lý nhưng không phải mẫu đàn ông của chị

Gina cười gượng khua tay cất giọng giải thích, trời đất nay Ngọc Phụng lại hiểu nhầm Gina thích Từ Khải cơ đấy, nhưng mà thấy nụ cười trên môi của Ngọc Phụng lúc hỏi phần nào cũng làm Gina vui lây

– Vậy mẫu đàn ông chị muốn là như thế nào

– Ờ thì phải bá đạo pha chút lạnh lùng, ngoài lạnh trong ấm

– Mẫu người chị nói rất giống với chú Mưn, chú ấy rất lạnh nhưng bên trong lại ấm áp tâm lý

Ngọc Phụng nói xong thì rũ mắt xuống, buồn bã sao tự nhiên lại… Gina biết Ngọc Phụng lại đau lòng thì liền đi lại ôm Ngọc Phụng vào lòng an ủi.

– Cô bé ngoan của chị? Không sao nếu muốn khóc thì cứ khóc.

Ngọc Phụng ngẩng mặt lắc đầu, Ngọc Phụng không muốn mình bị yếu đuối cứ mãi khóc như vậy được.

– Chị mình đi karaoke đi? Tự dưng em muốn hát

Gina nghe xong cười gật đầu rồi cùng Ngọc Phụng đi karaoke, vào karaoke Ngọc Phụng chỉ uống rượu, Gina cũng không nói gì để cho Ngọc Phụng uống đến lúc ra về Ngọc Phụng đã say mèm

– Ơ? Anh đến đây làm gì?

– Anh đến đưa Ngọc Phụng về, sao lại cho Ngọc Phụng uống nhiều vậy

– Để con bé quên đi mọi chuyện.

– Ngọc Phụng vẫn không quên được hai người đó sao?

– Con bé đã khắc vào tim thì mãi mãi sẽ không quên được? Nếu anh có kiên trì thì hãy đợi con bé

Gina mỉm cười nhìn Từ Khải nói, Từ Khải nghe xong gật đầu rồi đưa tay đỡ lấy Ngọc Phụng. Ngọc Phụng trong cơn say vùng ra hét lớn trong quán

– Cả hai là đồ tồi?

Tiếng hét của Ngọc Phụng làm cho Từ Khải và Gina giật bắn mình, đưa mắt ngơ ngác nhìn Ngọc Phụng. Từ khải và Gina xịu mặt hơi buồn.

– Ngọc Phụng sao lại mắng chị?

– Ngọc Phụng anh làm gì phật ý làm cho em buồn hả? Em không thích chỗ nào của anh thì cứ nói? Anh sẽ sửa đổi

Khuôn mặt Ngọc Phụng đỏ bừng, lời nói của Từ Khải và Gina bỏ ngoài tai, tiếp tục vùng vẫy la hét.

– Thanh Hiển? Mon hai người là đồ tồi tệ khốn nạn tại sao lại bỏ Ngọc Phụng? Tại sao…

– Có chết thì cả ba cùng chết chứ. Tại sao hai người chỉ rủ nhau chết còn bỏ mình tôi ở lại

[…]

Tại một chỗ khác

– Này? Mày có nghe đứa nào đang mắng mỏ đại ca và anh Mon không?

– Tao đâu có tiếc?

– Nó cũng hâm thật đấy? Chết mà phải rủ nhau sao? Vả lại đại ca và anh Mon vẫn còn sống sờ sờ nó lại bảo chết.

– Cay ! Đúng cay ! Tao phải xử lý vụ này ngô ra ngô khoai ra khoai mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro