Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tan làm, Trí Tú cùng Hoàng Úy Nhiên và Lisa hẹn nhau đến quán bar. Trên đường đi, Trí Tú nhìn thấy Trân Ni đang chăm chú cúi đầu đọc sách trên băng ghế dài. Dưới ánh đèn đường, Trí Tú đột nhiên cảm thấy nửa bên mặt của Trân Ni trở nên nổi bật hơn rất nhiều, nhìn thần thái rất giống như đang ở một nơi rất yên tĩnh, đám người qua lại và dòng xe cộ ngược xuôi xung quanh tựa như chẳng hề có quan hệ gì, giống như nàng đã đắm chìm hoàn toàn vào thế giới trong sách, hưởng thụ sự thanh tĩnh của riêng mình. Hình ảnh như vậy, đẹp đẽ biết bao nhiêu nhưng cũng cô quạnh nhiều bấy nhiêu. Đúng, là cô quạnh! Không biết sao, vào giờ khắc này, Trí Tú cảm thấy Trân Ni rất cô quạnh.

Lalisa cũng chú ý đến Trân Ni. Nàng cười nói: “Điều kiện thế này mà cô bé kia vẫn ngồi đó đọc sách sao? Bộ không sợ hư mắt hả ta? Mà không biết đang xem gì mà chăm chú thế nhỉ? Hai cậu đoán thử xem em ấy đang đọc sách gì?”

Hoàng Úy Nhiên hừ một cái, cười nhếch miệng: “Nhìn cô ta còn trẻ như thế, tám phần mười là đang đọc truyện ngôn tình.”

“Nhất định không phải truyện ngôn tình.” Trí Tú nói: “Hai cậu nhìn đi, thỉnh thoảng cô ấy có viết gì đó vào trong sách. Đọc truyện ngôn tình thì đâu cần phải viết này nọ trong sách làm gì, đúng không?”

Hoàng Úy Nhiên giơ bàn tay trước mắt, ngắm nghía những đầu móng tay được tu dưỡng kỹ lưỡng và trang trí tinh xảo, nhàn nhạt nói: “Vậy thì chắc đang coi sách luyện thi cấp bốn sáu* hoặc sách tham khảo thi đại học hoặc chuẩn bị thi công chức gì đó. Mà này, hai người các cậu ăn no rửng mỡ nên đi bận tâm chuyện thiên hạ làm gì đấy à? Mà tụi mình đâu có quen biết gì cô ta, quan tâm làm gì? Nhìn trên người mặc toàn mấy thứ đồ rẻ tiền mua từ lề đường thế kia, rồi còn buổi tối bày đặt chạy ra đây ra vẻ chăm chú xem sách như thế, tôi đoán chắc cô ta đang muốn lôi kéo sự chú ý của người khác đấy thôi! Đời bây giờ không còn mấy người không biết lừa gạt kẻ khác! Đi thôi, tụi mình trễ rồi.”

(*考四六级 – khảo tứ lục cấp: tên gọi một kỳ thi lấy bằng ngoại ngữ CET (College English Test) ở Trung Quốc)

“Úy Nhiên.” Trí Tú nhíu mày: “Sao cậu lại có thể nói người ta như vậy?”

“Nói cô ta như vậy vẫn còn là nhẹ đó.” Hoàng Úy Nhiên khinh thường nói: “Hiện giờ mấy con nhỏ như thế có rất nhiều tâm kế mà tụi mình không lường hết được đâu. Bề ngoài nhìn thanh thuần thánh thiện vậy thôi, chứ bên trong đã tính toán đâu vào đấy hết rồi. Cậu nhìn mà xem, nhỏ đó đang ngồi ở đâu nào? Trước mặt là khách sạn năm sao, phía sau là cửa hàng cao cấp, mấy người đi ra đi vào ở mấy chỗ này đều là những người có tiền có của như tụi mình đây. Thể nào trong số những người đi lại xung quanh cũng có vài người mắc câu, cảm thấy hiếu kỳ với con nhỏ đó, nên đi tới bắt chuyện với nó, sau đó anh một câu em một câu rồi bị nó mê hoặc… ôi thôi, mấy chuyện tiếp theo thì tớ sẽ không nói nữa, hai cậu cũng có thể tự mình tưởng tượng được mà.”

“Cô ấy không phải loại người như vậy.” Không ngờ Trí Tú lại đi bênh vực cho một người mới quen chỉ được mấy ngày như Trân Ni. Lời nói thoát ra khỏi miệng, nàng mới kinh ngạc phát hiện tại sao nàng lại đi bênh vực cho Trân Ni?

“Cậu đâu có quen nhỏ đó, làm sao cậu biết nó không phải loại người như vậy?”

Nếu Trân Ni là người như vậy, thì Trân Ni đã không tỏ ra đối nghịch với nàng rõ ràng đến vậy trong Tòa soạn rồi, nhưng Trí Tú cũng biết bản chất Hoàng Úy Nhiên là người có quan niệm giai cấp và rất xem thường người khác, tất nhiên nàng sẽ không vì một người mới quen như Trân Ni mà đi tranh luận với cô bạn thân đã giao thiệp nhiều năm, nên lập tức ngậm miệng, nở nụ cười cho qua chuyện, không tiếp tục nói gì nữa.

“Tớ nhìn cô bé ấy cũng không thấy giống loại người như cậu nói đâu, Úy Nhiên.” Lisa nổi lên lòng hiếu kỳ, nói: “Tớ muốn biết em ấy đang đọc sách gì quá?”

Trí Tú cười nói: “Qua đó hỏi người ta là biết chứ gì.”

“Được, để tớ qua đó hỏi xem.”

Lisa nhanh nhẹn đi tới trước, đến bên người Trân Ni thì dừng lại, ánh đèn đường hắt lên người nàng làm đổ một mảng tối trên sách Trân Ni đang đọc. Trân Ni ngẩng đầu lên, tầm mắt khẽ đảo qua người Lisa, cũng không đi để ý bề ngoài của nàng ra sao, mà chỉ thờ ơ cúi đầu xuống, lấy di động ra xem thời gian, sau đó gấp sách lại, đem ly trà sữa uống xong ném vào trong thùng rác cách đó không xa, rồi vươn tay xoa xoa hai mắt, chậm rãi lững thững đi về phía trước. Trân Ni khẽ liếc mắt, thoáng nhìn thấy Trí Tú, vừa nhìn thấy Trí Tú, nàng đã nhớ ngay đến chuyện cơm thừa và củ cà rốt sống, trong lòng lại dâng lên sự khó chịu, vì thế nàng quyết định chẳng thèm để ý, làm như không thấy, cũng như không ngẩng đầu lên, ra vẻ như hai người xa lạ mà thản nhiên đi lướt qua nhau.

Trí Tú để ý thấy Trân Ni nhìn nàng, nên mới nhoẻn một nụ cười trên gương mặt, định bụng sẽ lên tiếng chào hỏi Trân Ni. Ai mà ngờ Trân Ni lại coi nàng như không khí, vờ như chẳng thấy nàng. Nụ cười đã đưa ra không kịp thu lại nên cứng ngắc tại chỗ, nhất thời trong lòng nàng cũng dâng lên những cơn sóng tức giận. Cái người này! Đúng là quá khốn nạn!

Bề ngoài của Lisa có thể được xem là xuất chúng, khí chất ngời ngời, hơn nữa nàng còn thường mặc những bộ quần áo có phong cách khá là quyến rũ. Những người mới vừa lần đầu gặp Lisa, bất luận là nam hay nữ, đều sẽ không nhịn được mà ghé mắt nhìn nàng thêm vài lần. Thế mà lần này nàng lại bị Trân Ni làm lơ chả thèm để ý tới, làm cho nàng rất ư là khó chịu. Nàng chạy về phía trước đuổi theo Trân Ni, hỏi: “Em đọc sách gì vậy?”

Trân Ni dừng lại, lúc này mới bắt đầu đánh giá Lisa. Nói là đánh giá, nhưng kỳ thật chỉ là đưa mắt nhìn một lượt từ đầu quét đến chân. Nàng nhìn thấy bộ quần áo đang mặc trên người Lisa có giá không hề rẻ, lập tức kết luận cô gái trẻ tuổi đang đứng trước mặt đây không phải thiên kim tiểu thư thì chính là vợ lẽ của một gã giàu có nào đó. Nhìn cái phong thái hỏi người xa lạ đang đọc sách gì, mà ngay cả câu “Xin chào, cho hỏi…” mà cũng không biết thì thật chẳng ra làm sao, đây lại đúng là loại người mà Trân Ni chả thể nào ưa. Tuy vậy, nhưng nàng vẫn rất lịch sự, nhẹ cười một cái rồi trả lời: “Là《 Thái Căn Đàm》.”

Nói xong, Trân Ni cũng không nhìn Lisa thêm lần thứ hai, tiếp tục cầm sách bước đi. Lisa nhìn ra bên trong nụ cười lịch sự của Trân Ni có ẩn chứa một tia xem thường, nên đứng ngốc tại chỗ, cũng không biết hữu ý hay vô tình mà Lisa lại đem tướng mạo của Trân Ni nhớ như in trong lòng. Nàng sống trên đời này biết bao nhiêu năm rồi, nhưng đây là lần tiên nàng thưởng thức được mùi vị bị làm lơ và xem thường như thế. Đúng là một mùi vị không biết nói sao!

Trí Tú và Hoàng Úy Nhiên đi tới bên cạnh, mỗi người một bên đồng thời kéo kéo cánh tay Lisa. Hoàng Úy Nhiên hỏi: “Con nhỏ đó xem sách gì vậy?”

“《 Thái Căn Đàm》.”

“《 Thái Căn Đàm》sao?” Hoàng Úy Nhiên có chút bất ngờ: “Đọc sách đó có hiểu gì không vậy?”

“Ai biết, nhưng có lẽ có hiểu đó. Mà cô bé ấy thú vị thật nhỉ? Nãy giờ không thèm để ý đến tớ luôn! Đáng lẽ lúc đó nên hỏi tên em ấy là gì mới phải.”

“Được rồi đó cậu. Tự dưng lại muốn làm quen với con nhỏ đó làm gì? Tụi mình đi thôi!”

Trí Tú nghe Hoàng Úy Nhiên và Lisa một hỏi một đáp, bất giác đôi lông mày nhíu lại. Nàng xoay người nhìn bóng lưng của Trân Ni phía xa xa đang ngày càng trở nên mông lung, đột nhiên nàng cũng muốn được về nhà yên lặng đọc sách.

.

Ngày hôm sau, khi Trí Tú đến Tòa soạn, Trân Ni cũng giống như hôm qua, đã bắt đầu làm việc từ khi nào. Thấy Trí Tú đi vào, Trân Ni bất ngờ mở miệng chào hỏi trước: “Chào buổi sáng!”

Trí Tú sững sờ, cũng thuận miệng chào lại: “Chào buổi sáng!”

Sắc mặt Trân Ni nghiêm túc xen lẫn vẻ hiền lành, nàng thẳng thắn nói: “Tôi không biết cách nói chuyện quanh co lòng vòng, cũng biết chị nhìn tôi thấy chướng mắt, nhưng thật sự thì chị và tôi cũng không có thù oán gì với nhau, nên chúng ta làm hòa đi.”

Giọng nói Trân Ni lành lạnh thẳng thừng, tuôn xong một tràng cũng mặc kệ Trí Tú có đồng ý hay không, càng không thèm nhìn hiện giờ Trân Ni đang có vẻ mặt gì, lập tức xoay người tiếp tục chú tâm vào công việc vẽ tranh tường của mình. Với tình cảnh này có thể thấy được cái ‘giảng hòa’ của Trân Ni có ‘thành ý’ nhiều đến cỡ nào?

Mới sáng sớm, Trí Tú vừa tới văn phòng mà Trân Ni đã liên tiếp làm ra rất nhiều chuyện làm nàng thật giật mình, lòng nghĩ thầm, cái người này có phải lại làm ra một chuyện gì đó rồi không? Sao bỗng dưng lại mở miệng chào buổi sáng với mình? Còn chủ động giảng hòa nữa chứ? Mà cái dáng dấp thế kia có thể được xem là đang giảng hòa sao? Gặp quỷ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro