Chương 18: Cô Tô Âm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tô Âm đã từng nghe nói về bậc thầy về ngọc Văn Tư, quả thực là người có bản lĩnh.

"Được thôi..." Cô gái lười biếng nói, đồng thời vươn vai: "Vậy tôi sẽ chơi cùng chị."

Cô hoàn toàn thể hiện sự thờ ơ và kiêu ngạo một cách rõ ràng.

Bà Thẩm thấy Mộ Nhiễm đứng về chính nghĩa, càng ngày càng cảm thấy hài lòng.

"Tiểu thư nhà danh giá và đứa trẻ lớn lên ở vùng quê quả thật khác biệt, Mộ lão gia à, chúng tôi không thể nào chấp nhận Tô Âm, nhưng nếu là Nhiễm Nhiễm, tôi sẵn sàng vui vẻ chấp nhận, đúng không, ông xã?"

Ông Thẩm vốn rất ấn tượng với vẻ đẹp của Tô Âm.

Nhưng ông là người rất coi trọng thể diện, mà Tô Âm lại công khai nói chiếc vòng tay của vợ ông là giả, và nói rất chắc chắn như vậy.

Quả thực là đang vả thẳng vào bộ mặt của Thẩm gia!

Mộ Nhiễm nói đúng, hôm nay ông phải nhìn thấy Tô Âm xin lỗi, nếu không chuyện này sẽ không xong!

Ông Thẩm lớn tiếng: "Đi, đến buổi đấu giá thôi!"

Sảnh đấu giá nằm ở tầng một của Truyền thông Mộ thị, là một sự kiện từ thiện. Những người tham dự buổi đấu giá đều là các quý tộc và gia đình danh giá ở Ninh Thành.

Vừa bước vào, mọi người đã nhận ra nhóm người này, nhiệt tình tiến lên chào hỏi.

"Thẩm phu nhân, bà thực sự định quyên góp chiếc vòng ngọc này sao? Ngọc có màu sắc đẹp như thế này không phải dễ gặp, hôm nay nói không chừng có thể sẽ được đấu giá với mức giá cao nhất trong toàn bộ sự kiện."

Nhìn xem, trên thế giới này vẫn có nhiều người biết phân biệt hàng thật hàng giả.

Bà Thẩm quay đầu nhìn về phía Tô Âm: "Cô nghe thấy chưa?"

Mức giá cao nhất toàn bộ sự kiện!

Tô Âm cầm ly rượu, nhẹ nhàng lắc lắc: "Tôi chỉ nghe kết quả giám định của Văn Tư thôi."

Danh tiếng của Văn Tư cỡ nào há lại để con bé vắt mũi chưa sạch này có thể gọi thẳng tên như vậy?

Mộ lão gia đứng bên cạnh tức muốn bốc khói, ông ta thật sự hối hận vì đã gọi Tô Âm đến công ty hôm nay.

Mộ Nhiễm đứng bên cạnh Tô Âm, khuôn mặt mang theo nụ cười lịch thiệp, không ngừng gật đầu chào hỏi những người xung quanh, nhưng lại dùng giọng chỉ hai người nghe được nói với Tô Âm: "Bây giờ cô xin lỗi, ngoan ngoãn nhận thua vẫn chưa muộn, cô cần gì phải làm mình khó xử như vậy? Tôi thật sự rất thương hại cô."

"Lo cho bản thân đi, tôi không cần chị thương hại."

Mộ Nhiễm bị phản bác đến cứng họng, cười lạnh rồi rời đi.

Buổi đấu giá chưa bắt đầu, Mộ Nhiễm đã mời được bậc thầy Văn Tư đến.

Mộ Nhiễm nói: "Thầy Văn Tư, đây chính là chiếc vòng ngọc của Thẩm phu nhân."

Xung quanh tụ tập rất nhiều người, ai cũng rất tò mò về giá trị của chiếc vòng ngọc màu sắc đẹp đẽ của bà Thẩm, rốt cuộc thầy Văn Tư có thể định giá bao nhiêu?

Bà Thẩm tháo chiếc vòng ngọc trên tay ta, chỉ về phía Tô Âm nói: "Thầy Văn Tư, đây là thứ tôi mua từ tay một người cũng là cao thủ về ngọc thạch, ông nói cho cô bé này biết, hiện tại chiếc vòng ngọc này đáng giá bao nhiêu?"

Văn Tư khoảng 40 tuổi, mặc áo Tôn Trung Sơn bằng lụa trắng, trên mép có hai chòm râu nhỏ, trông rất có dáng vẻ của một người cao nhân ẩn thế.

Ông ta nhìn theo hướng bà Thẩm chỉ tay, giây tiếp theo, cằm suýt nữa thì rớt xuống.

Tô...cô Tô Âm sao lại ở đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro