12 + 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12.

"Lại là nửa đêm." Hai tay Doãn Hạo Vũ đặt trên bánh lái, không đầu không đuôi nói một câu như vậy. Ánh đèn vàng rực trên con đường phía trước bị bóng đêm nuốt chửng. Châu Kha Vũ cười cười, không nói tiếp. Anh duỗi tay vặn lớn âm thanh, khiến cho bản nhạc nhẹ nhàng biến thành tim đập dồn dập.

Doãn Hạo Vũ sau khi kết thúc ca trực của mình, hỏi Châu Kha Vũ muốn đi hẹn hò ở đâu, không thể lãng phí đêm dài như thế này được. Châu Kha Vũ suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nói hay là ra bờ biển. Doãn Hạo Vũ cười trêu anh.

"Bangkok làm gì có biển chứ."

Châu Kha Vũ hơi ngạc nhiên, anh vẫn luôn cho rằng Bangkok là một thành phố ven biển. Bangkok Bangkok, nghe là thấy tràn ngập hơi thở của vùng nhiệt đới hải dương lãng mạn. Doãn Hạo Vũ thấy vẻ mất mát của anh thì không đành lòng, liền nói không thì đi Pattaya, lái xe hai tiếng là tới, dù sao thời gian cũng còn dài.

Người thuộc phái hành động đương nhiên quyết định phải mang ý tưởng kịp thời biến thành hành động cụ thể, trì hoãn sẽ giết chết nhiệt tình, đánh mất cơ hội.

Hai bên cửa kính xe đều bị hạ xuống, gió đêm gào thét bên tai dần dần mang theo vị mặn, cách biển ngày một gần. Trong nháy mắt Châu Kha Vũ đột nhiên hy vọng con đường này vĩnh viễn không có điểm cuối, đến khi phục hồi tinh thần chỉ có thể cười nhạo bản thân vì quá mức si mê mà dẫn tới những suy nghĩ kì lạ.

Thời gian thực sự trôi qua quá nhanh, theo mọi nghĩa.

Sau khi xuống xe, Doãn Hạo Vũ mua hai lon bia từ cửa hàng tiện lợi 24 giờ gần đó, đưa cho Châu Kha Vũ một lon.

"Thái Lan cho phép lái xe trong tình trạng say bia à?" Châu Kha Vũ rũ mắt nhìn cậu.

"Tỉnh rồi lại đi tiếp. Chỉ một lon bia thôi mà." Doãn Hạo Vũ chạm chạm khuỷu tay Châu Kha Vũ, trêu chọc anh. "Không phải chứ, Dan, anh không thể uống bia sao?"

Châu Kha Vũ ngắt lời cậu, ngón tay thon dài bật mở nắp lon, hương thơm của bia lúa mì tỏa ra bốn phía. Anh nhấp một ngụm, rồi cụng thật mạnh vào lon của Doãn Hạo Vũ, nói lần đầu gặp nhau chưa làm vậy, thế nên hôm nay phải bù đắp.

Doãn Hạo Vũ cười tới mức không dựng nổi eo, thanh âm hòa vào nhịp hôn của đá ngầm và sóng biển. Cậu nói: "Anh còn nhớ rõ à, Châu He Vũ."

Châu Kha Vũ đi về phía trước, hai chân chìm vào cát ẩm. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, nhiệt độ âm ấm, cực kỳ giống gió đêm mùa hè. Biển rộng mênh mông, vầng trăng khuyết cong cong như một cái sừng nhỏ, xung quanh là những vì sao vây thành đôi ba cụm, phản chiếu trên mặt nước xanh thẫm. Sóng vỗ vào bờ, cảnh tượng ấy liền biến thành một mảnh ánh sáng vỡ tan.

Doãn Hạo Vũ cảm thấy mình đã say. Một lon bia còn chưa tới năm độ, sao có thể khiến cả người cậu lâng lâng như thế. Nhưng trái tim cậu lại cực kì an ổn, Doãn Hạo Vũ hiếm khi có được những khoảnh khắc bình yên như vậy. Cậu vẫn luôn suy nghĩ, cảm giác an toàn này rốt cuộc đến từ đâu? Từ nhịp tim của thủy triều, hay từ gió đêm nhẹ nhàng uyển chuyển? Thực ra, vẫn là từ một người tên Châu Kha Vũ.

13.

Chờ tới khi hai người Châu Doãn lái xe trở về Bangkok đã là 8 giờ sáng hôm sau, Châu Kha Vũ nhất quyết muốn ngắm bình minh trên biển, mà Doãn Hạo Vũ cũng nguyện ý ở bên anh cả đêm hôm ấy. Nhân sinh chỉ có một lần, thi thoảng làm loạn chút cũng không có gì xấu cả.

Có lẽ suốt đời bọn họ cũng không quên được ngày này. Ánh sáng rực rỡ bao trùm cả một vùng biển, tầng mây được phủ lên một màu vàng kim chói lọi, vầng mặt trời đỏ như lửa từ từ nhô lên khỏi tầm mắt, soi rõ khuôn mặt của hai chàng trai trẻ yêu nhau.

Đối với đêm tối, vừa long trọng, vừa lãng mạn mà nói lời từ biệt.
_

Doanh nhân Yiqing được phát hiện đã chết trong căn phòng xa hoa tráng lệ của chính mình, trên sàn nhà là vết máu lớn màu đỏ, thi thể tản ra mùi hạnh nhân gay mũi, bộ phận giữa hai chân bị cắt bỏ vô cùng man rợ  - Thảm kịch lại một lần nữa lại xảy ra.

Chính người giúp việc Philippines trong nhà đã phát hiện ra điều kì lạ: Đã 8 giờ sáng, ông chủ có thói quen dậy sớm lại chậm chạp không có động tĩnh gì, gõ cửa cũng chẳng có người đáp lại. Cô gọi cảnh sát đang trực ban, cửa phòng khóa trái vừa được cạy ra liền thấy Yiqing ngã trên mặt đất. Người giúp việc hét lên một tiếng rồi ngất đi, hiện trường một mảnh hỗn loạn.

Có đôi khi trực giác thực sự là một thứ đáng sợ vô cùng, Châu Kha Vũ nghĩ. Cho dù là suy đoán hung thủ lại ra tay, hay là hoài nghi động cơ Yiqing báo cảnh sát, đều có thể nói là một ngữ thành sấm.*

(*) Một ngữ thành sấm: ý chỉ lời tiên tri dự đoán về những điều không tốt.

Khi hai người Châu Doãn đến nơi, thi thể vừa được phát hiện không lâu sau đó. Doãn Hạo Vũ ở bên ngoài duy trì trật tự, Châu Kha Vũ đi trước xem nạn nhân. Anh vừa vào cửa đã thấy Passy cúi người, nâng đầu Yiqing lên lấy ra vài tấm ảnh không mới không cũ dưới gối, liếc mắt hai cái liền đưa cho anh.

Trên ảnh chụp rất nhiều người, mấy chục người chen chúc ở một nơi thoạt nhìn giống như tầng hầm chật hẹp, nét mặt đờ đẫn, trong ánh mắt chỉ toàn là tuyệt vọng. Máu của Yiqing dính trên ảnh, làm cho nó càng trở nên quỷ dị. Nội dung trong mấy bức ảnh không khác nhau lắm, chỉ có duy nhất một tấm bất đồng, đại khái là chụp cảnh vật xung quanh. Châu Kha Vũ nhất thời không hiểu ảnh này với thi thể có liên quan gì bèn đưa cho Doãn Hạo Vũ. Doãn Hạo Vũ xem xong thì trầm mặc, không nói lời nào.

Ảnh chụp xem ra là một manh mối, cho dù là một cảnh sát vô dụng, để thông qua tin tức tìm được địa chỉ cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian. Tầm khoảng một giờ chiều, báo cáo đã tìm được một nơi giống như trong ảnh.

Đó là một công xưởng bị bỏ hoang, từ mặt đất trở lên không có dấu vết của con người sinh sống. Thế nhưng ở cuối cầu thang của tầng hầm, lại có những người tựa như cái xác không hồn bị giam giữ. Số lượng không nhiều lắm, ít nhất là không nhiều như trong ảnh.

Yiqing chính là kẻ cầm đầu, còn là một kẻ cầm đầu không biết giữ lời hứa. Người từ mấy nơi bần cùng đến nhập cư, vì mưu sinh mà trằn trọc lặn lội tới Bangkok, lại rơi vào tay Yiqing. Tầng hầm này có thể nói là trạm trung chuyển rác rưởi. Nhóm người lần đầu nhập cư trái phép tới Bangkok không biết bản thân sẽ gặp phải cái gì, đành chờ đợi vận mệnh của mình dưới tầng hầm lạnh lẽo. Hiển nhiên Yiqing sẽ không an bài công việc đứng đắn cho bọn họ, phụ nữ bị đưa đi làm gái mại dâm ở quán bar KTV của chính lão ta hoặc bạn bè, còn đàn ông sẽ làm cu li bị bóc lột sức lao động. Nếu sinh con thì ném lại tầng hầm này, con gái trưởng thành có số phận giống mẹ, con trai bị tiêm estrogen từ nhỏ, biến thành nửa nam nửa nữ, bán cho Watasa.

Dạ dày Doãn Hạo Vũ dâng lên cảm giác buồn nôn ghê tởm. Châu Kha Vũ đứng thẳng tắp ở bên cạnh, giống như cây cao sừng sững.

"Naka." Anh nhẹ nhàng nói.

Doãn Hạo Vũ không trả lời, nhưng cậu đã hiểu.

Thì ra là thế. Mắt xích cuối cùng của vòng báo thù ấy chính là kẻ cầm đầu Yiqing, không có lão sẽ không có tất cả tội ác cùng bi kịch như vậy. Đến tột cùng Naka đã trải qua cuộc sống đau khổ như thế nào, có lẽ hung thủ đã biết rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro