NGAY LÚC NÀY (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đi đâu cũng được hết."

~

(10)

Em bị thương nặng đến mức tạm thời không thể quay về Bắc Kinh được.

Bệnh viện ở Thiên Tân khắp nơi đều có tai mắt nên Lâm Lãng phải đưa hai người họ về nơi ẩn náu của mình. Cô sống trên gác mái của Nhà hát lớn. Khi đến đó, Doãn Hạo Vũ không thể gắng gượng được nữa. Một bác sĩ mặc áo khoác trắng gây mê cho em, rạch vết thương bằng những dụng cụ đơn giản để lấy viên đạn ra. Ông nói, cũng may viên đạn không bắn vào bên trái, nếu không thì mạng sống khó giữ.

Châu Kha Vũ nửa quỳ trước cửa, anh gần như không thể đứng vững. Ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc, Lâm Lãng an ủi anh rằng bác sĩ nói không sao cả, "Đứa nhỏ này không phải người Trung Quốc, cô có quan hệ gì với nó, tại sao tôi phải cứu nó?". Vị bác sĩ vừa khâu vết thương lại vừa hỏi, tính toán một chút, ông lại cười, "Tôi đã cố gắng hết sức, có chết cũng không phải lỗi của tôi."

Châu Kha Vũ định mở miệng nói mấy câu cầu xin, nhưng Lâm Lãng ngăn anh lại. Cô nói vị bác sĩ này khẩu xà tâm Phật, ông đã nói vậy nghĩa là Doãn Hạo Vũ không có vấn đề gì.

Lúc mọi chuyện kết thúc đã là nửa đêm, rạp hát dưới lầu vẫn còn rất ồn ào, Lâm Lãng giúp bác sĩ xử lý chiếc áo khoác trắng dính máu, thay một bộ đồng phục của công nhân bảo dưỡng, đi ra ngoài từ cửa sau.

"Làm phiền tới cô rồi." Châu Kha Vũ nói, "Tôi có thể ở lại tối nay được không?

"Anh ở lại chăm sóc cậu ấy. Tôi phải thu dọn hành lý. Thiên Tân không phải là nơi an toàn để ở lâu. Tôi và Lâm Mặc dự định vài ngày nữa sẽ rời đi. Trương Gia Nguyên đang ở Bắc Kinh không có vấn đề gì nên anh ấy không cần đi cùng chúng tôi."

"Mọi người định đi đâu?"

"Chuyện này tôi không thể nói cho anh biết." Lâm Lãng lắc đầu, "Khi cậu ấy khỏe hơn, hãy đưa cậu ấy về Bắc Kinh càng sớm càng tốt."

Khoảng giữa trưa ngày hôm sau, khoảnh khắc Doãn Hạo Vũ mở mắt, Châu Kha Vũ suýt nữa bật khóc. Anh cẩn thận nắm lấy tay em, hỏi em còn đau không? Em đau chỗ nào?

Doãn Hạo Vũ đáp, "Chỗ nào em cũng đau."

"Cậu cũng gặp Diêm Vương mấy lần rồi đi?" Lâm Lãng nói, "Tôi vốn là muốn hỏi, tại sao bọn họ lại muốn giết cậu?

"Tôi cũng không biết." Doãn Hạo Vũ hiển nhiên là không muốn nói.

"Không biết cũng không sao." Châu Kha Vũ trấn an.

"Còn cha của cậu thì sao?" Không giống như Châu Kha Vũ, Lâm Lãng tiếp tục hỏi, cô muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Này, em ấy vừa mới tỉnh, đừng hỏi nhiều như thế nữa." Châu Kha Vũ nghe không nổi nữa, đây không phải là làm tổn thương Doãn Hạo Vũ lần thứ hai sao?

"Cha sẽ không đến đón tôi." Em bình thản nói, "Tôi cũng không thể về nhà được nữa."

"Anh không cần an ủi em." Doãn Hạo Vũ nhìn Châu Kha Vũ đang do dự cứ muốn nói lại thôi, "Em đã sớm chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi." Em nhẹ vuốt ve tay Châu Kha Vũ, "Chỉ là hôm qua Cố tiên sinh nói với em rằng cha em vì muốn tìm em mà để lại một vật làm tin, là một cái rương trang điểm bằng bạc. Em dùng nó để đựng thư, cũng là thứ em rất thích. Em hỏi Cố tiên sinh cái rương đó đâu rồi? Họ nói với em rằng cha đã bán nó vì không đủ lộ phí." Doãn Hạo Vũ buồn buồn nói," Thực ra lúc này em đã linh cảm có chuyện không ổn, làm sao bố em có thể bán vật đó được? Nhất định là bọn họ đã đem bán cho người khác rồi, còn cha em..."

Doãn Hạo Vũ không nói thêm nữa, em lẳng lặng nhìn Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ lấy tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt giàn giụa trên mặt em, "Làm ơn giúp em tìm cái rương trang điểm đó được không? Đây là thứ cuối cùng cha để lại cho em, chỉ cần anh có thể giúp em tìm nó, em có thể làm mọi thứ...miễn là anh yêu cầu. "

"Bao gồm cả việc cùng anh đi Pháp?"

"Đi đâu cũng được hết."

"Bé ngốc, chỉ vì một cái rương mà cả bản thân em cũng có thể đem bán luôn à?"

Mặc dù Châu Kha Vũ rất vui, nhưng anh sẽ không bắt cóc Doãn Hạo Vũ đi chỉ vì mình đã giúp em tìm một chiếc rương.

Hai ngày này Doãn Hạo Vũ nghiêm túc dưỡng thương, Châu Kha Vũ đã hỏi qua một số hiệu cầm đồ xung quanh xem có ai từng thấy chiếc rương mà Doãn Hạo Vũ nói không. Trời phía Bắc tuyết rơi dày đặc, trời đất hoà một màu trắng xóa, trên đường không có nhiều người, Châu Kha Vũ gõ cửa mấy hiệu cầm đồ đều không có tin tức gì đáng kể, họ chỉ nói món đồ ấy mang đi cầm đồ cũng không đáng tiền. Anh quyết định tìm một chuyên gia trong vấn đề này, Châu Kha Vũ liền hối lộ một số tiền cho ông chủ, nghe ngóng xem chuyên gia về chuyện cầm đồ đang ở đâu?

Ông chủ nói rằng hãy đi ba dặm về phía Tây, tìm một chủ tiệm tên là Bá Viễn. Ông ta chuyên sưu tầm vàng bạc của người phương Tây, biết mọi thứ và cũng có tất cả mọi thứ.

Bá Viễn.

Châu Kha Vũ luôn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc. Cuối cùng khi tìm đến nơi, bước vào nhà, liền thấy giá trên tường bày chân nến bằng vàng của nhà họ Châu, suýt nữa thì ngã lăn ra. Hóa ra mấy người phụ nữ lấy trộm đồ trong căn biệt viện ở ngoại ô Bắc Kinh rồi bán tất cả chúng cho ông ta. Chắc anh đã từng nghe qua cái tên này qua câu chuyện phiếm của mấy người phụ nữ trong nhà, ồn ào đến mức anh không muốn nghe cũng không thể làm ngơ.

Ngay từ lúc thấy anh bước vào, Bá Viễn liền biết anh không phải người tầm thường. Trên dưới dò xét một lượt, có lẽ cũng nhận ra anh là ai, nhưng không nói gì, chỉ hỏi anh đến có chuyện gì? Châu Kha Vũ đáp anh đến để tìm một thứ, một chiếc rương trang sức bằng bạc, do người Đức chế tác.

Bá Viễn nói rằng ông mới nhận được một chiếc cách đây vài ngày, chỉ là ông không muốn bán, chỉ có thể lấy một đổi một. Châu Kha Vũ ngoài tiền ra thì không mang bất cứ thứ gì khác trên người, chỉ có một cây bút máy cùng một chiếc đồng hồ đeo tay, anh đặt tất cả lên bàn. Lại thử sờ sờ túi, tìm được một chiếc bật lửa, nhưng Bá Viễn vẫn nói chưa đủ. Ông đi đến trước mặt anh, kêu giày da cũng được, để lại đi, còn nói áo khoác này không tệ, có thể bỏ vào tăng số lượng. Châu Kha Vũ không nói một lời cởi ra đưa cho ông, "Muộn như vậy, tôi gần như cởi hết đồ đưa ông rồi, chủ tiệm, ông còn nhìn cái gì nữa? Sau này có đồ gì tốt tôi nhất định đều mang đến chỗ ông mà." Châu Kha Vũ học theo cách nói chuyện của người Thiên Tân, nhưng Bá Viễn thẳng thừng vạch trần, nói anh là người Bắc Kinh, mùi vị của người Bắc Kinh dù không cần mở miệng nói chuyện ông ta cũng có thể nhận ra được.

Châu Kha Vũ cũng tốt bụng cười cười, "Tôi thật sự không có gì để cho ông rồi. Cho tôi địa chỉ, hai ngày nữa tôi sẽ tìm được đồ tốt mang qua cho ông."

"Quên đi." Bá Viễn nói, "Nhiêu đó đủ rồi. Tìm một chỗ ngồi đi, tôi lấy đồ cho cậu".

Lâm Lãng đoán chừng cả đời này sẽ không bao giờ quên được dáng vẻ tam thiếu gia nhà họ Châu được cưng chiều, đi chân trần, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, cả người run lên bần bật, đi hết con đường phủ đầy tuyết trắng mà trở về. Anh từ trong tay lấy ra một cái rương nhỏ màu bạc, đặt ở đầu giường Doãn Hạo Vũ. Khi Lâm Lãng lấy quần áo tới cho anh mới phát hiện hai chân anh đều tê cóng cả rồi, nhưng khuôn mặt người con trai ấy vẫn tràn ngập vui vẻ, giống như vừa làm được một chuyện vô cùng lợi hại.

——————————————————

Mặc dù đến Thiên Tân chỉ để gặp Lâm Lãng, nhưng sau khi gặp bà tôi cũng không vội vàng rời đi. Tôi định đi thăm thú Thiên Tân một chuyến. Tôi đến một nhà hàng nước ngoài ăn cơm, tìm một nhà nghỉ để ở trong vòng hai đêm.

Thời tiết hai ngày nay rất tốt. Thiên Tân về đêm phong cảnh thực ôn hòa, giống như sẽ không có vấn đề gì xảy ra, cũng giống như tất cả vấn đề đều có thể xảy đến.

Tôi dự định sau khi trở về Bắc Kinh sẽ khen ngợi P và Châu Kha Vũ vì sự dũng cảm của họ. Anh ấy chắc chắn sẽ rất vui vẻ. Đến hôm nay, tôi đã tìm ra nguồn gốc của chiếc rương bạc. Điều tiếp theo tôi cần tìm hiểu có lẽ là chuyện gì đã xảy ra với P và nguyên nhân của những chuyện đó.

Đến tối, tôi nhận được tin nhắn WeChat từ Daniel, nam sinh viên đại học lần trước. Cậu nói rằng có một giáo sư đại học tên là Bá Viễn. Thầy ấy dường như biết điều gì đó về gia đình họ Châu xưa kia. Cậu hỏi tôi có muốn ăn tối cùng nhau sau khi trở về Bắc Kinh để nói chuyện chút hay không.

Tôi đáp: Cậu thật sự không coi tôi như người ngoài nhỉ.

Chỉ là cái người tên Bá Viễn này... Thầy ấy năm nay bao nhiêu tuổi?

Nam sinh viên nói, đã ba mươi tuổi rồi nhưng trông vẫn còn rất trẻ.

Điều này thật kỳ lạ. Tôi định quay lại Bắc Kinh để gặp Bá Viễn.

Bá Viễn thực ra là một nhà văn, cũng coi như đồng nghiệp cộng tác cùng tôi, tên thật là Thang Hạo. Chỉ là y viết tiểu thuyết lịch sử chính thống, còn tôi chỉ viết mấy bài viết đưa chuyện nhảm nhí trên tạp chí, không thể so sánh với y được.

Khi các nhà văn gặp nhau, đều xưng hô bằng bút danh. Mặc dù tôi cảm thấy cái tên Bá Viễn này thật kỳ quặc, nhưng tôi vẫn gọi y như vậy.

Ở trường Đại học, y nghiên cứu lịch sử châu Âu, trong quá trình giảng dạy cũng có đem tới một số món đồ cổ, những món đồ này được gia đình y sưu tầm qua nhiều thế hệ. Y cũng giải thích cái tên Bá Viễn này chỉ là một biệt danh mà thôi, cha của y cũng được gọi là Bá Viễn, ông nội của y cũng là Bá Viễn, giống như ngựa lớn ngựa nhỏ đều là ngựa cả.

Tôi hỏi Daniel làm thế nào mà gặp được y, cậu đáp, cậu đến Bắc Ngoại để tìm bạn học thì tình cờ ngồi nghe trúng lớp của Bá Viễn. Vì cậu cứ luôn miệng nói chuyện với sinh viên giỏi nhất của Bá Viễn nên y đã gọi tên cậu đứng lên trả lời câu hỏi. Nhưng khi cuối giờ Daniel tới tìm y, dù cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị mắng, nhưng y chỉ hỏi cậu có phải là con cháu nhà họ Châu ngày xưa không.

"Tôi nói chuyện này thầy cũng biết ư!"

Bá Viễn nói: "Đúng vậy, gia đình tôi trước đây nhận được rất nhiều bảo vật từ nhà họ Châu, ảnh chụp cũng đã từng xem qua. Thật sự em rất giống tam thiếu gia trong ảnh."

Daniel cười, "Mọi người trong gia đình em đều nói vậy, đó là lý do tại sao em rất tò mò về người ông thứ ba của mình."

Tôi hỏi, "Vậy thầy có từng nhận được một cái rương chưa, làm bằng bạc, đồ của người Đức."

Bá Viễn đáp, đợi y kiểm tra thử xe. Nói xong, y lấy điện thoại ra, tôi nói cho y một khoảng thời gian đại khái, y từ một văn kiện trong điện thoại tìm được hồ sơ của vài món đồ cổ. Y nói, mỗi món bảo vật đã từng được đem tới cho gia đình tôi đều có hồ sơ của riêng nó, những tập tin này đều là bí mật của gia đình Bá Viễn. Ta nghe vậy, liền quay đầu đi nói: "Thầy tìm đi, chúng tôi đi ra ngoài hút một điếu, tìm được..."

"À, hai người cũng không có ý xấu, biết cũng không sao, có lẽ anh đang muốn nói đến cái này."

Trên điện thoại là bản phác thảo của chiếc rương, rất chi tiết. "Nhưng đây không phải là vật của nhà họ Châu xưa, mà là đồ họ chuộc lại."

Đúng như tôi nghĩ.

"Thật sự không phải đồ của nhà em, về sau thầy còn thấy cái rương này hay không?" Daniel hỏi, "Không có ý gì đâu, em chỉ là tò mò thôi."

"Tôi khẳng định là chưa từng thấy qua. Tôi phải tra thêm trong đống sổ sách cũ xem sao.", y nói, "Nhưng trong vài năm sau đó, phần lớn bảo vật trong kho vốn đều thuộc về gia tộc nhà họ Châu của em. Tuy rằng đồ là do họ Cố mang đến, nhưng chúng tôi biết rõ nó đến từ đâu."

"Em biết." Daniel nói, "Hồi nhỏ em nghe ông nội kể rằng tất cả công việc kinh doanh ngày xưa ở Bắc Kinh của Châu gia đều bị người họ Cố cướp đi, cả vàng cả bạc, cả nam cả nữ."

"Nam?"

"Nam phu nhân."

Đây không phải là lần đầu tiên tôi nghe người khác nói về nam phu nhân của Châu gia. Tôi biết người đó là Doãn Hạo Vũ, người sống trong chiếc rương kia. Tôi không muốn hỏi thẳng anh ấy về chuyện đó. Rốt cuộc, cái danh nam phu nhân có vẻ không phải điều gì tốt. Nhưng lúc này, dường như không ai khác ngoài anh có thể đưa ra một câu trả lời chính xác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro