NGAY LÚC NÀY (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Một đời một kiếp, đời đời kiếp kiếp."

~

(14)

Thời gian gần đây số lượng thư của P và tôi giảm dần, anh ấy nói dạo này không được khỏe, anh cảm thấy giống như bản thân đã chết, cũng giống như đã bị người khác lãng quên rồi. P dự định rời khỏi đây, tới Thiên Tân, tìm một tiệm cầm đồ, đem bán đồ của mình đi rồi chạy đi tìm Châu Kha Vũ.

Tôi nói, sau này có khó liên lạc không?

Anh nói tôi và anh ấy vốn là âm dương cách biệt, không nên liên lạc mới đúng.

Tôi nói anh nói, đại ý chính là, tôi chúc anh ấy lên đường an toàn, rất xin lỗi vì biết nhiều chuyện của anh như vậy nhưng chẳng thể giúp anh.

Sau lần liên lạc ấy, tôi hụt hẫng một thời gian dài, tôi biết rằng dù có thế nào đi nữa thì cũng không bao giờ bắt kịp guồng quay của lịch sử, cũng không thể giúp anh rời khỏi ngôi nhà đó. Nhưng Daniel luôn cảm thấy mình chỉ còn cách bí ẩn một chút, cậu sẽ sớm biết được bí mật của gia tộc. Đều đặn hăng say điều tra, suốt ngày kéo Bá Viễn đi ăn cùng mình, còn cẩn thận vẽ dòng thời gian.

Nói tới chuyện này cũng thật tình cờ, mấy ngày trước ở ngoại ô Bắc Kinh cậu cũng gặp một cậu bé tên là Patrick, cũng là học sinh của Bá Viễn.

Tôi nói rằng có rất nhiều người tên là Patrick, con sao biển màu hồng trong SpongeBob SquarePants cũng được gọi với cái tên này.

Patrick tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

Em vẫn đang bị jet lag(1), hôm nay đi ngủ sớm, lúc tỉnh dậy cũng không quá 12 giờ. Đã vậy còn mơ một giấc mơ kỳ quái, mơ mấy hôm trước gặp được Daniel, anh đứng ở chỗ kia, hướng về phía em gọi lớn đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng. Anh mặc một bộ quần áo kỳ lạ, gọi một cái tên tiếng Trung xa lạ, "Doãn Hạo Vũ." Patrick chưa bao giờ nghe đến cái tên này.

(1): Hay còn gọi là rối loạn phản lực máy bay là một hội chứng của cơ thể do thay đổi múi giờ mà không có sự đồng bộ.


Trong giấc mơ, em thấy núi rừng đằng xa có ngọn lửa bùng cháy, khiến cổ họng em khô khốc.

Em đứng dậy, đi uống một cốc nước.

Em mở máy tính lên, liền thấy tin nhắn do giáo sư Bá Viễn gửi đến. Đó là một chiếc rương nhỏ màu bạc, ông hỏi em có biết cái này không. Patrick cau mày, em trả lời: "Mặc dù em chưa thấy qua, nhưng em lại có cảm giác rất quen thuộc, trên chợ trời ở Đức hẳn là có rất nhiều cái giống vậy."

"Đúng vậy, là sản phẩm của Đức." Bá Viễn gửi tin nhắn, "Em vẫn còn bị jet lag à, muộn như vậy rồi vẫn chưa ngủ.

"Cũng không muộn lắm, em vừa tỉnh, định sẽ ngủ thêm một giấc."

"Ừ, ngày mai đừng đến lớp muộn. Giáo sư Tôn là bạn của thầy, nếu ông ấy phát hiện ra em không đến lớp, thầy sẽ đuổi em về để cho bố mẹ em quản lý."

"Vâng, em hiểu rồi. Em nhất định sẽ không vắng mặt, cũng không đến trễ."

"Hôm nay Châu Daniel lại tới tìm thầy. Ngay từ đầu thầy đã cảm thấy em ấy có chuyện muốn hỏi thầy, nhưng gần đây thầy cảm thấy có gì đó không ổn."

"Không ổn thế nào ạ?"

"Đứa nhỏ đó có phải là thích em rồi không?"

"Aiza thầy..." Patrick hơi đỏ mặt, nghĩ đến vừa rồi nằm mơ, em thật sự cảm thấy được hai người là duyên phận. Không phải ngẫu nhiên, vĩnh viễn không quên.

_______________________________

Châu Kha Vũ có chút bối rối, anh chưa từng nghĩ tới chuyện này.

Anh nói chuyện này cũng không dễ dàng gì, anh cả nói nếu Doãn Hạo Vũ không đồng ý anh ấy liền đi chọn một nam phu nhân khác, cho ít tiền để diễn kịch chút thôi —— "Thực ra chỉ là diễn kịch thôi, nhưng diễn kịch qua loa cùng người khác không bằng cùng em ấy diễn kịch."

Mặt Châu Kha Vũ đỏ bừng, bình thường luôn khẳng định chắc nịch, nhưng cái này thật hoang đường quá rồi. Anh choáng váng, anh phải đến ký túc xá Yên Kinh để cầu hôn, chuyến này không bị mấy giáo sư đuổi ra mới lạ. Nhưng nếu Doãn Hạo Vũ thật sự muốn "gả cho anh", đương nhiên anh rất vui, mà anh cả hiển nhiên dự định cưới hỏi đàng hoàng, sau này dẫn em đi Pháp cũng có danh phận, có lý lẽ phù hợp.

Châu Kha Vũ tính toán trong lòng, nói anh sẽ đi nói chuyện với em về chuyện này. Anh cả nở nụ cười, "Đạo sĩ còn sợ em xấu hổ, không chịu nói với em. Anh thì thấy em cầu còn không kịp ấy chứ."

Châu lão gia thật sự cảm thấy đạo sĩ nói không sai, những người bị ảnh hưởng ở Châu gia đều là nữ. Trước kia trong nhà có nhiều phụ nữ như thế, hiện tại bây giờ chỉ còn lại một đại thiếu phụ nhân. Đại thiếu phu nhân bây giờ không còn đứa nhỏ, sau này thì sao, về sau phải làm thế nào? Nếu phá lệ tổ tiên mà lấy một người đàn ông làm vợ, càng thêm dương khí, thử xem những chuyện kỳ ​​lạ đó có xảy ra nữa không, thay đổi một chút vận mệnh của nhà họ Châu.

"Phi lý!" Nhưng lão gia vẫn hét lên, "Thật vớ vẩn! Châu gia chúng ta đúng là muốn làm trò cười cho cả kinh thành!

"Ơ kìa, đây không phải..."

"Đây không phải cái gì?" Lão gia nói, "Tam thiếu gia nhà chúng ta muốn lấy một nam phu nhân! Thật nghiệp chướng!"

"Ôi, dù sao em ấy cũng thích ..." Anh cả lôi Châu lão gia qua một bên, nói gì đó, lão nhân gia đột nhiên mở to mắt, "Con được lắm! Đến cả em trai của mình con cũng đem bán à?"

"Bán buôn cái gì, con đang tác thành cho em ấy mà. "

Về sau Châu Kha Vũ mới biết, đạo sĩ nói để Châu Kha Vũ đốn cây đào đi là được rồi. Nhưng đại ca cứ nhất định muốn làm tới mức này, đều là Châu gia tự biên tự diễn. Châu gia vì muốn rút chân khỏi giới nên mới làm ra những chuyện vô lý này, nếu như Doãn Hạo Vũ ngồi lên kiệu hoa cưới hỏi đàng hoàng, cả kinh thành đều sẽ biết Châu lão gia điên rồi, sau đó thuận lý thành chương(2) rời khỏi thương hội , rồi anh sẽ đến chỗ cậu hai, cùng ra tiền tuyến.

(2): Sự việc cứ thế mà diễn ra thuận lợi.


Nhưng rõ ràng chuyện hoang đường không thiếu, tại sao hết lần này đến lần khác nhất định phải chọn cách này? Thực ra đó chỉ là ý tưởng ​​nhất thời, nhìn thấy Châu Kha Vũ bị trói vào cây đào vẫn còn kêu tên người ta, nghĩ thầm đúng là duyên phận, lúc trước náo loạn như vậy, cũng để Châu Kha Vũ yên tâm đi nước ngoài, chi bằng tác thành cho hai người.

Vấn đề cầu hôn vẫn phải theo truyền thống, Châu gia phái người mang rất nhiều lễ vật, viết một bức thư dài kể ra sự khó xử và bày tỏ lòng chân thành. Doãn Hạo Vũ chỉ coi đó là một trò đùa, cười nói cho Trương Gia Nguyên nghe. Trương Gia Nguyên nghe xong liền giật mình cảm thán, một là không ngờ Châu Kha Vũ vì tình yêu có thể làm đến mức này, hai là chữ ký trên thư là của Châu đại thiếu, Châu gia phát điên cả rồi.

"Chuyện này anh chắc chắn không dám đồng ý a." Trương Gia Nguyên nói, "Quá vô lý."

Doãn Hạo Vũ cũng không hiểu mấy chuyện này lắm, em định gặp Châu Kha Vũ. Nhưng Châu đại thiếu nói, chỉ khi nào em đồng ý mới có thể gặp anh. Châu Kha Vũ nhà anh hiện tại là khuê nữ chưa xuất giá, làm sao có thể tuỳ tiện gặp em?

Doãn Hạo Vũ bật cười, em cười khiến cậu cả Châu gia cũng cười, thấy vậy mấy nha hoàn nhỏ nhà họ Châu cũng cười theo. Châu gia đã lâu không nghe thấy tiếng cười giòn tan như vậy, lão gia từ trong nhà đi ra, xa xa nhìn thấy Doãn Hạo Vũ. Doãn Hạo Vũ hướng ông hành lễ, Châu lão gia cũng không tiến tới, anh cả nói: "Nếu em không đồng ý, nhà chúng ta chỉ có thể nhắc lại sau."

"Cái này, thật khó đồng ý đi." Doãn Hạo Vũ cười nhẹ, "Tại sao vậy?"

"Nói ra thì dài lắm.", Cậu cả nói, "Nguyên nhân chính là mặc dù nhà họ Châu chúng ta bây giờ có nhiều đàn ông, nhưng em cũng biết thế hệ trước Châu gia nghiệp chướng nặng nề, không kìm hãm được âm khí, cho nên con dâu Châu gia chịu nhiều khổ sở, chúng ta muốn mượn dương khí của em bảo hộ. "

"Còn có giải pháp này à." Doãn Hạo Vũ càng cảm thấy kỳ lạ, "Nhưng em là người nước ngoài, người nước ngoài có thể che mắt được quỷ Trung Quốc ạ?" Điểm này đúng là không ngờ tới, cậu cả đành phải gượng cười, "Nhập gia tuỳ tục mà, chắc là có thể. "

"Có phải Châu Kha Vũ muốn em đi cùng anh ấy đến Pháp, nhưng em không đồng ý nên mới nghĩ ra cách dở hơi này không?"

"Không không, là nhà chúng ta cùng đại sư tính toán." Anh cả nắm chặt lấy tay em. "Chính em ấy còn không dám nghĩ tới chuyện này."

Hai người tâm sự một hồi, anh cả liền nói cho em nghe những chuyện xảy ra gần đây. Doãn Hạo Vũ thở dài, nói để em trở về sẽ nghiêm túc cân nhắc.

Sáng sớm hôm sau, Châu Kha Vũ lấy lý do đến Yên Kinh học, lặng lẽ chuồn đi gặp Doãn Hạo Vũ. Doãn Hạo Vũ thấy anh đến không thể nhịn được cười, Châu Kha Vũ cũng đỏ mặt, "Ái chà, tiểu nương tử!". Em không hề xấu hổ, màn cầu hôn của Châu gia hôm qua đã lan truyền khắp trường, mọi người nghe được đều ồn ào bàn tán, " Patrick, hóa ra cậu là cô vợ nhỏ à."

"Em ấy không muốn thì để tôi làm vợ cũng được." Châu Kha Vũ cười, bước về phía em, đem em ôm vào lòng, "Em có đồng ý không."

"Không đồng ý."

"Không tốt ư." Châu Kha Vũ ôm lấy em làm nũng, "Em ở bên cạnh anh có gì không tốt đâu, với lại em cũng thấy đấy, nhà anh cũng nói đây chỉ là một vở kịch. Nếu sau này em hối hận, có thể rời đi bất kỳ lúc nào."

"Vậy nếu anh hối hận trước, không phải em sẽ bị anh đuổi ra ngoài à?"

Châu Kha Vũ nghe em nói lời này, nhanh chóng lấy tay xoa xoa đầu em, "Anh thề..."

"Đừng thề thốt gì cả." Doãn Hạo Vũ ngắt lời anh, "Để em tự suy nghĩ một chút."

Châu Kha Vũ nghe em nói vậy, liền biết Doãn Hạo Vũ cũng rung động rồi. Lúc đầu hai người họ ở bên nhau cũng không nghĩ tới chuyện sống chung cả đời. Doãn Hạo Vũ luôn nói em muốn tìm cha, muốn về nhà, từng giờ từng phút đều chuẩn bị sẵn sàng để rời đi. Cho đến mấy ngày trước anh cả hỏi em có muốn gả cho anh hay không, em cũng không nghĩ tới chuyện cả đời, chỉ cảm thấy là diễn một vở kịch thôi.

Nhưng bây giờ, Doãn Hạo Vũ dường như thật sự đang suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này. Châu Kha Vũ trong lòng cảm động, anh nhìn Doãn Hạo Vũ, trong lòng chỉ còn lại bốn chữ một đời một kiếp.

Anh đột nhiên cảm thấy Châu lão gia lại tạo nghiệp chướng rồi, vì em không có nơi nương tựa nên mới bắt nạt em. Nếu là người khác, cho dù là Trương Gia Nguyên hay Lâm Mặc, lão gia nhà hắn cũng không bao giờ dám nói ra những lời như vậy.

Gần đây, Trương Gia Nguyên và Lâm Mặc gây náo động ở Thiên Tân, nghe nói là lấy trộm một lô hàng của Cố gia. Chuyện này đã làm Cố gia phải bồi thường rất nhiều tiền, nhưng suy cho cùng đó cũng là Thiên Tân, là địa bàn của Cố gia. Chị cả Trương gia không nỡ để em trai bị người ta đuổi giết, chủ động ra tay gánh tội thay em mình. Cô một đường chạy trốn đến Bắc Kinh, tìm tới Châu gia. Châu gia cảm thấy lần trước Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ gặp khó khăn ở Thiên Tân cũng nhờ nhà họ Trương giúp đỡ mới có thể trở về bình an nên lần này liền đưa tay tương trợ.

Cho nên mấy ngày sau, Châu gia lại phái người đến cầu hôn. Người đến là Châu đại thiếu, cậu cả nhà họ Châu rất nổi tiếng, các sinh viên đều chạy tới nhìn một cái. Đại thiếu vô cùng chân thành, mang theo tám chiếc rương lớn, nhà khác muốn cưới tiểu thư có tiếng ở kinh thành cũng chỉ mang chừng này sính lễ, huống chi Doãn Hạo Vũ chỉ là một sinh viên không nơi nương tựa. Tất cả những điều này khiến Doãn Hạo Vũ choáng ngợp, em hỏi, tại sao phải gấp gáp như vậy? Anh cả không trả lời em, anh chỉ hy vọng tròng vòng hai ngày nữa sẽ xử lý xong xuôi, đến lúc đó, kiệu hoa sẽ đi qua cả kinh thành, mọi người đều sẽ nhìn thấy.

Lần này, ngay cả Trương Gia Nguyên cũng không lên tiếng. Trương Gia Nguyên có chút chột dạ nhìn về phía Doãn Hạo Vũ. Doãn Hạo Vũ cảm thấy kỳ quái, liền mang anh cả đang là tâm điểm cho những ánh mắt của quần chúng vây quanh kéo vào phòng, "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Chị cả Trương gia ăn trộm một lô hàng của nhà họ Cố, bị người Cố gia phát hiện. Cô ấy đang trốn đến Bắc Kinh. Nhà họ Châu có một căn hầm, cô ấy có thể ẩn náu ở đó một thời gian, chờ sóng gió qua đi." Cậu cả nói,"Nhưng hết lần này đến lần khác, bây giờ nhà họ Cố thông đồng với người Nhật, lặng lẽ canh giữ cổng sau nhà chúng ta, mọi cô gái đi ra ngoài đều phải bị họ kiểm tra một lần."

"Cho nên mọi người..."

"Đúng thế, hai ngày nữa, cần nhờ vào kiệu hoa của em để đưa cô ấy vào cửa."

"Có ý gì?"

"Em sẽ không ngồi kiệu hoa, mà là chị cả Trương gia." Anh cả giải thích, "Cả kinh thành đều biết em sắp kết hôn, ai cũng cho rằng người ngồi trong kiệu hoa là đàn ông. "

Thấy Doãn Hạo Vũ im lặng, Trương Gia Nguyên cũng không nỡ để cho Doãn Hạo Vũ chịu ấm ức. Lúc đầu lấy chồng đã đủ "xấu hổ" rồi, vì hai người yêu nhau nên hắn cũng không nói nhiều, bây giờ cuộc hôn nhân này còn là giả. Tráo mèo đổi lấy hoàng tử(3), người đổi còn là chị gái ruột của hắn. Cuối cùng hắn nói: "Tối nay anh sẽ đưa chị ấy tới Yên Kinh. Anh không tin một trường học lớn như vậy không giấu được chị gái anh."

(3): Dạng như trộm long tráo phụng.

"Trường học tuy lớn nhưng lại có rất nhiều người." Anh cả nói, "Căn hầm của Châu gia hơn mười năm không dùng, nếu không phải cha nhắc tới, anh đã sớm quên mất rồi. Đó là nơi an toàn nhất, chờ chúng ta mang chị gái của em trốn tới đó rồi tung tin cô ấy đã chạy trốn đến nơi khác là ổn rồi."

Hai người hắn cậu một câu tôi một câu, Doãn Hạo Vũ gần như đã hiểu rõ mọi chuyện. Em nói không sao cả, dù sao cuộc hôn nhân này, Châu Kha Vũ cũng nói với em, chỉ là diễn kịch thôi, em cũng không cần để tâm.

"Doãn Hạo Vũ, em không cần phải tự mình chịu ấm ức như thế. Nếu em không muốn thì chứ nói không muốn, không cần quan tâm cũng được."

"Không sao đâu Nguyên ca, không phải em không muốn, chỉ là em thấy kỳ lạ." Doãn Hạo Vũ cúi đầu, "Hiện tại em chỉ cần nói đồng ý với các anh là được rồi đúng không?"

"Ừ, cảm ơn em." Châu đại thiếu nói, "Em chỉ cần đi theo đội ngũ phía sau, chờ bái đường xong tới lúc đưa đi động phòng. Sau khi chị cả Trương gia vào hầm an toàn, em liền đổi chỗ cho cô ấy vào phòng tân hôn. Sáng hôm sau em chỉ cần cùng Châu Kha Vũ ra ngoài dạo một vòng là được."

"Còn muốn để chị gái em cùng Châu Kha Vũ bái đường á?"

"Ôi trời, không thể giữa đường rút gánh được."

"Anh đúng người Châu gia, em bái phục." Trương Gia Nguyên không muốn xen vào những chuyện này nữa, được em trai thì mất chị, kiếp trước chắc là mắc nợ họ.

Hôn lễ hôm đó, chiêng trống vang trời, pháo nổ ầm ĩ, kiệu hoa lớn đỏ rực hiên ngang giữa đường. Cô dâu cao to, chân to mặc trang phục cưới cho nam, đầu đội khăn trùm đỏ, được Trương Gia Nguyên đỡ tay giúp ngồi vào kiệu hoa. Sau khi Trương Gia Nguyên đưa chị gái lên kiệu, liền quay đầu nhìn thoáng qua Doãn Hạo Vũ đang mặc quần áo đi giày vải tầm thường. Doãn Hạo Vũ mỉm cười, nụ cười hàm chứa phần lớn là bất lực.

Trương Gia Nguyên không biết vì sao em lại bất lực. Bất lực vì sự vô lý của nhà họ Châu, hay bất lực vì phải để người khác ngồi trên kiệu hoa trong đám cưới của chính mình.

Kiệu hoa dạo một vòng quanh thành phố Bắc Kinh, có người nghĩ ném trứng thối và rau thối là vô đạo đức, cũng có người nói có quái vật đang ngồi ở đó ăn tinh khí, nhà họ Châu đã bị em ăn cả rồi.

Tuy rằng Doãn Hạo Vũ không ngồi trên kiệu hoa, nhưng em vừa nhìn vừa nghe, trong lòng chua xót. Vốn tưởng rằng ở bên Châu Kha Vũ hai người đều vui vẻ, bây giờ nói cho mọi người chuyện này, xem ra chỉ còn lại khổ sở cùng ấm ức. Doãn Hạo Vũ thở dài, cuộc hôn nhân của những người khác đều là một kết thúc có hậu, nhưng đến lượt em, bắt đầu từ đám cưới phi lý này, dường như mối quan hệ của họ đã kết thúc, câu chuyện giữa họ cũng sẽ có một kết thúc nực cười.

Nỗi buồn này lên đến đỉnh điểm khi em đứng một góc nhìn Châu Kha Vũ cùng người khác bái đường.

Em không thấy, em tránh né, em trốn tới một góc hẻo lánh, ngồi dưới gốc cây đào khô héo. Ngồi xổm nửa ngày, trong sân truyền đến tiếng đưa người tới phòng tân hôn. Em biết sẽ có người tới tìm mình để đổi người. Em vừa muốn đứng dậy, đột nhiên phát hiện mình bị cành cây níu vào chân, em dùng chút sức mới rút được chân ra, thế nhưng trên cổ chân đã để lại một vết thương, máu chảy.

Em nhẹ nhàng vỗ vỗ vào thân cây, nghĩ đây là nơi đại sư đã làm phép. Châu đại thiếu nói rằng Châu Kha Vũ lúc bị trói ở đây, miệng vẫn lẩm bẩm nhắc tên em. Nói rằng anh ấy đã nhìn thấy em, một em khác.

Có lẽ thật sự còn có một em khác, trong thời điểm thái bình, sống ở quê nhà, được cha mẹ thương yêu. Hoặc có lẽ em và Châu Kha Vũ sẽ gặp lại nhau, sẽ không cần trải qua quá nhiều chuyện sinh tử vô lý, cùng nhau sống hạnh phúc.

Đang nghĩ vậy, anh cả đột nhiên ra sân sau tìm em, chị cả nhà họ Trương đã được đưa đến phòng của Châu Kha Vũ, chỉ chờ em qua đổi người. Doãn Hạo Vũ gật gật đầu, bưng trà chạy lên lầu. Ngay lúc này, trong sân truyền đến ồn ào, nói trên kiệu hoa có mùi son phấn, đàn ông làm sao có mùi này được. Bọn họ muốn đi xem cô dâu một chút. Châu Kha Vũ chặn họ lại, vài người đàn ông cao lớn chặn ở đầu cầu thang. Ban đầu anh còn có thể ngăn họ, về sau họ rút súng ra, dí vào trán Châu Kha Vũ. Cố đương gia nói nếu anh không chột dạ thì tại sao anh không để bọn họ xem xét. Châu Kha Vũ đáp, hôm nay trên lầu, không quan trọng là ai, tôi đều sẽ không để các người tiến vào.

Cố đương gia cũng không phải là người nói suông, liền hướng lên trần nhà nổ một phát súng, "Cậu thực sự nghĩ rằng trong súng không có viên đạn nào sao?" Dứt lời, họng súng lại nhắm vào Châu Kha Vũ.

Dù biết lúc này ở trong phòng, Doãn Hạo Vũ đã thay đổi xong quần áo với chị cả nhà họ Trương, nhưng chính vì thế anh càng không dám mở cửa. Anh không muốn để Doãn Hạo Vũ lại nhìn thấy súng đạn, lại nhớ lại ký ức trận bão tuyết ấy.

Nhưng đột nhiên, ánh mắt Cố đương gia dời đi một ly, "Chà, đúng thật là nam phu nhân nhỉ."

Châu Kha Vũ ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Doãn Hạo Vũ mặc đồ đỏ, ngồi xổm bên tay vịn, trên tay cầm một khẩu súng săn, họng súng nhắm vào đầu Cố đương gia. Khi còn nhỏ, Doãn Hạo Vũ đã đi săn cùng cha mẹ ở Đức, em chỉ cần một phát súng có thể bắn trúng con đại bàng hoang đang bay trong rừng, huống chi là người sống sờ sờ đứng trước mặt.

Nhưng em không nổ súng bắn ông ta, chỉ bắn sượt qua tai ông, viên đạn xuyên qua mũ của những tên lâu la xung quanh. Mọi người đều giật mình. Nhân lúc này, Châu Kha Vũ dựa vào lan can đứng dậy, một cước đạp Cố đương gia ngã sóng soài, cũng từ thắt lưng lấy ra súng lục nhắm vào mặt ông, "Hôm nay ông tự tìm tới gây phiền phức, muốn bắt tân nương tử của tôi trước, rất nhiều người chứng kiến."

Tự biết mình đuối lý, đám người Cố gia lồm cồm từ dưới đất bò dậy, tiền mất tật mang, dù bọn họ thua trận bỏ chạy nhưng Châu gia tự hiểu rằng họ và nhà họ Cố lại kết thêm một mối thù.

Bọn họ bỏ chạy, Châu Kha Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Doãn Hạo Vũ. Doãn Hạo Vũ mỉm cười, vừa muốn ôm lấy anh, vừa cảm thấy lúc này nên đợi ở trong phòng mới phải. Nhưng Châu Kha Vũ lại hấp tấp chạy tới, từng bước từng bước ôm em vào lòng, "Ai bảo em ra ngoài, nhiều người vây xem như thế, bọn họ sẽ không bắn anh."

Doãn Hạo Vũ gật gật đầu, những giọt nước mắt từ khóe mắt em vô thức rơi xuống. Em ôm chặt lấy Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ hỏi ngày vui như vậy em khóc cái gì chứ? Em uỷ khuất nói, "Thanh danh của em đã bị hủy hoại rồi, em không thể làm góa phụ được."

"Tiểu tử thối, em nói gì thế hả?" Châu Kha Vũ cười, ôm ngang eo em, "Vào phòng chờ anh nhé."

Tuy đám cưới không êm đềm, nhưng cũng tính là thành công. Tối đến, Châu Kha Vũ uống chút rượu tiến vào phòng, nhìn thấy Doãn Hạo Vũ đang ăn táo nhỏ, vừa thấy anh trở về liền hỏi anh có muốn ăn cùng hay không. Châu Kha Vũ đáp, ăn táo tàu và long nhãn, ý nói sớm sinh quý tử, anh vốn nghĩ nhà mình không chuẩn bị những thứ này, rốt cuộc muốn Doãn Hạo Vũ sớm sinh quý tử cũng có chút xấu hổ. Doãn Hạo Vũ nói, "Hôm nay Cố gia cố ý đến gây sự, kiệu hoa kia toàn là mùi trứng thối, lấy đâu ra mùi phấn son cơ chứ?"

"Em có bị ném trúng không đó?"

"Không có, em nên bị ném trúng à?" Doãn Hạo Vũ nói, "Còn không phải các anh đe doạ dụ dỗ em đến à."

"Đe doạ dụ dỗ cái gì, như bây giờ không tốt sao?" Châu Kha Vũ cười, "Em không có của hồi môn, còn nhận về tám rương bạc. Còn gì nữa nhỉ? Còn có chồng phong độ ngời ngời là anh."

"Em có." Doãn Hạo Vũ chỉ vào rương trang điểm trên bàn, "Cha đưa cho em, em mang đến, chẳng lẽ không tính sao?"

"Tính, xem ra anh vẫn là lời được một khoản."

Châu Kha Vũ nói ban ngày không cùng em bái đường được, bây giờ anh sẽ bù đắp điều đó. Doãn Hạo Vũ nói em là người nước ngoài, không làm cái này cũng không sao cả.

Châu Kha Vũ nói em thật tốt, nói xong không biết lấy từ đâu ra một chiếc nhẫn, "Vậy em có thể đeo cái này lên, giống như người nước ngoài."

"Anh say rồi." Doãn Hạo Vũ đeo nhẫn vào, cười trêu anh, Châu Kha Vũ hôn lên môi em. Hai người ôm chặt lấy nhau, ngắm trăng treo trên cành cây ngoài cửa sổ. Châu Kha Vũ cởi bỏ quần áo của cả hai, chỉ để lại ánh sáng một ngọn nến đỏ, anh nói, "Một đời một kiếp, đời đời kiếp kiếp."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Doãn Hạo Vũ được ánh trăng dịu dàng chiếu rọi, em trắng nõn đáng yêu như nàng dâu mới. Em chỉ khẽ gật đầu, kéo ngón tay út của Châu Kha Vũ, "Đời đời kiếp kiếp."

Phù dung trướng(4) ấm, đêm xuân đáng giá nghìn vàng. Đây là chuyện hoang đường, nhưng cũng là chuyện vui vẻ. Hai người họ đều hi vọng thời gian có thể dừng ở khoảnh khắc này mãi mãi, vĩnh hằng như trời với đất.

(4): Là cái mùng, cái màn có màu đỏ đẹp như hoa phù dung hay có thêu hoa phù dung đẹp đẽ trong phòng ngủ của đôi lứa.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro