Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ai đó vừa mở cửa bước vào và mái tóc hồng đập vào mắt tôi.

"Tại sao cô lại ở đây?"

Sau khi phát hiện ra đó là tôi, Reynold dừng bước và cau mày.

'Bộ tưởng tôi thấy vui mỗi khi gặp anh sao?'

Tôi liếc qua đầu anh ta và trả lời lại một cách bình tĩnh.

"Quản gia đã dẫn em đến đây."

"Ta không nói về điều đó."

Reynold nhìn tôi ngồi bệt kế bên cửa sổ rồi cười lớn.

"Cô có biết là mình đang ở trên tầng ba không?"

'Trời đất ơi!! Đây là lý do khiến mình phải rời đi.'

Bất chợt, tôi cười một cách gian xảo rồi nói với anh ta.

"Lệnh cấm đã được dỡ bỏ từ hôm nay. Cha đã cho phép em lên gác mái."

"Ồ!! Hèn gì hôm nay ông ấy lại nhắc đến cái căn gác mái này."

"Vậy sao anh lại ở đây?"

"Ta đâu có bị cấm như ai kia."

Anh ta mỉa mai nói. Tôi cau mày. Tôi không muốn bị quấy rầy bởi một vị khách không mời mà đến. Sự xuất hiện của Reynold làm tôi khó chịu.

"Em đến đây trước."

Vì vậy, tôi đã nói với anh ta tránh xa chỗ ngồi của tôi. Nhưng anh ấy không phải là một người sẽ lắng nghe.

"Ai nói gì đó?"

Reynold đi đến và nằm xuống chiếc ghế dài mềm mại rồi nhìn tôi với đôi mắt uể oải.

"Cô cứ ngồi yên trên sàn đó đi vì chỗ đó chính là vị trí của cô."

"Tại sao anh lại ở đây? Chỗ này có phải là phòng của anh đâu."

"Là bởi vì nhị thiếu gia này muốn."

'Ôi trời...'

Nắm tay tôi run run. Tôi muốn đấm vài phát vào bản mặt của tên xấu tính này, nhưng tôi đã cố gắng kìm lại.

'10%, 10%....'

Độ hảo cảm chỉ có 10%. Và nó là thứ giúp tôi kiềm chế nắm đấm của mình lại.

Cố gắng phớt lờ Reynold, tôi lại tập trung nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không để tôi yên.

"Cô định làm gì mà cứ ngồi đó như một cục đá vậy?"

"Em định xem pháo hoa và sẽ lập tức rời đi, vì vậy đừng bận tâm đến em."

"Tiếc nhỉ? Từ căn gác mái này cô sẽ không thể nhìn thấy sân luyện tập."

Anh ta cười khúc khích và nói những điều vô nghĩa.

"Hôm nay là ngày cuối cùng của lễ hội, nên những người khác đều được về sớm nhưng tên nô lệ mà cô mang về vẫn phải luyện tập một mình."

"Gì cơ?"

Đầu óc tôi trở nên trống rỗng sau khi nghe Reynold nói. Tôi từ từ quay đầu nhìn về phía anh ấy.

"......ý của anh là sao?"

"Thằng nhóc đó phải ở lại một mình và tự luyện tập cho đến chết."

Reynold đắc ý trả lời. Tôi không thể nói nên lời.

Tôi lắp bắp hỏi.

"Tại sao...anh ta..?"

"Bởi vì ta đã ra lệnh bắt hắn luyện tập."

'Điên vừa thôi!!'

Tíc, tíc - Tôi bất giác nghe thấy âm thanh độ hảo cảm của Iklies giảm xuống một cách nhanh chóng. Chuyện vớ vẩn gì đang xảy ra trong lúc tôi không để ý đến?

'Không, không...'

Tôi bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình, vộ vàng rời khỏi căn gác mái. Tôi muốn kiểm tra độ hảo cảm của Iklies ngay lập tức.

Bộp -

"Cô muốn đi gặp tên đó à?"

Anh ta bắt lấy cổ tay tôi một cách thô bạo. Mái tóc hồng của Reynold tung bay theo hành động mạnh bạo của anh ta. Trước khi tôi kịp phản ứng lại thì anh ta đã giữ chặt lấy tôi.

Tôi nhăn nhó phản kháng lại.

"Buông em ra."

"Muộn rồi. Tên đó đã lọt vào tầm mắt của ta kể từ lúc cô đưa hắn về."

"Ha......"

Reynold nói một cách đắc ý. Tôi bất lực đành dừng lại thở dài rồi nói.

"Sao anh vẫn cứ trẻ con thế? Làm ơn hãy trưởng thành lên."

"Thật là buồn nôn khi nghe câu đó thốt ra từ miệng cô."

Reynold buông tay tôi ra rồi xoa xoa cổ tay của mình. Tôi liếc nhìn lên [độ hảo cảm 10%] của anh ta.

Hôm nay anh ta đã ăn nhầm cái gì vậy?

Trong bữa trưa hôm nay, các món ăn đều bình thường và không có món nào đủ khiến anh ta trở nên tức giận thất thường.

Tất nhiên là Reynold thường nổi nóng mỗi lần chúng tôi đụng độ nhau nhưng hôm nay anh ta nghiêm túc lạ thường.

"Nếu anh không thích em ở đây thì cứ nói thẳng ra."

"........"

"Em sẽ rời đi."

Tôi thở dài và quyết định xuống nước. Tôi là người duy nhất phải chịu đựng tất cả và tốt nhất là tôi nên tránh cuộc cãi vả này.

'Vì vậy, hãy bảo tôi nhanh chóng rời khỏi đây đi. Tôi sẽ đi ngay lập tức.'

Tôi im lặng chờ đợi câu trả lời của anh ta.

"Cô không có lương tâm sao?"

Người đàn ông trước mặt nhìn chằm chằm vào tôi rồi đột nhiên thốt ra những điều khó hiểu.

".... Gì?"

"Sao cô dám xuất hiện ở đây?"

"..."

Tôi không thể không cười.

Tôi không có ý cười nhạo Reynold nhưng tôi có thể nhìn thấy một tia sáng trong đôi mắt xanh của anh ta khi nghe thấy tiếng cười của tôi. Tôi nhanh chóng cụp mắt xuống và ngoan ngoãn đáp lại.

"......ý anh là như thế nào?"

"Gần đây cô không còn làm những việc ngu ngốc như trước và còn tự cấm túc mình trong phòng. Ta còn nghĩ là cô đã tỉnh táo lại... nhưng ta đúng là điên rồi."

"......."

"Ta lại đi nghĩ một con chó điên đã bất đầu thay đổi một chút."

Tôi kiềm chế tiếng thở dài của mình lại. Tôi không biết làm sao để giải tỏa cơn giận trong lòng.

Tôi đã rất tức giận trong cuộc trò chuyện với quản gia khi nãy. Còn bây giờ thì tôi cảm thấy rất mệt mỏi và nặng nề khi phải tiếp tục trải qua thêm một tình huống chết tiệt nữa. Giống với thái tử, Reynold như một quả bom hẹn giờ mà tôi không nên đụng đến.

Tôi đáp lại anh ta bằng giọng nói mệt mỏi.

"Reynold, đừng vòng vo nữa, anh cứ nói thẳng ra đi. Tại sao anh lại đột ngột..."

"Cô muốn tiếp tục ước lại điều ước đó phải không?"

Reynold ngắt lời tôi.

"Cô hy vọng Yvonne sẽ không bao giờ quay trở lại nữa phải không?"

"......."

"Cô ước rằng con bé sẽ chết hoặc biến mất mãi mãi."

"......"

"Điều ước cô mà đã thực hiện ở đây sáu năm trước, khi biết rằng Yvonne đã mất tích vào ngày cuối cùng của lễ hội."

Gương mặt Reynold đỏ ửng dưới ánh hoàng hôn chiếu xuyên qua cửa sổ. Anh ta cười cay đắng và nhìn tôi với đôi mắt như thể sẽ giết chết tôi ngay lập tức.

'Penelope đã làm điều đó sao?'

Tôi ngạc nhiên trước lời nói của Reynold. Tôi không biết rằng Penelope từng làm như vậy.

Nghĩ kỹ lại thì có vẻ như chi tiết đó đã xuất hiện như trong đoạn mở đầu của trò chơi, nhưng tôi nghĩ nó không có gì đặc biệt liên quan đến diễn biến của cốt truyện.

"Cô từ dân thường trở thành một tiểu thư quý tộc chỉ sau một đêm. Vì vậy mà cô đã ước rằng tiểu thư thật sự sẽ không bao giờ quay trở về."

Dù Penelope đã làm sai nhưng tôi vẫn bị thuyết phục bởi hành động của cô ấy. Chắc có lẽ vì tôi đã đồng cảm với quá khứ của cô ấy khi bất chợt trở thành con nhà giàu chỉ trong một sớm một chiều."

Dù thế nào đi nữa thì sự thật là Reynold rất ghét việc Penelope trèo lên gác mái hết lần này đến lần khác.

"Cô cảm thấy thế nào? Như cô muốn, cô đã được ở vị trí của Yvonne trong suốt sau năm qua."

Sự tức giận của anh ta đã đủ lớn để kết thúc mọi chuyện. Reynold nhìn tôi chằm chằm như sắp giết chết tôi và tôi thì không biết phải nói gì.

'Mình biết phải nói gì để không châm dầu vào lửa đây?'

Khi đang đau khổ vì mất đi cô em gái duy nhất thì anh ta lại phải đón nhận một cô gái độc ác khác đến để thay thế cho em gái của mình.

'Nếu cứ cư xử như Penelope thì mình sẽ gặp rắc rối lớn.'

Tôi bắt đầu đảo mắt theo phản xạ để xem có thứ gì xung quanh có thể giết chết tôi không. Và không có thứ nào có đủ khả năng.

Nhưng thật vô ích khi làm như vậy vì Reynold có thể nổi điên lên, anh ta có thể đẩy tôi ra khỏi cửa sổ hoặc bóp cổ tôi cho đến chết.

"...... Khi đó em còn rất nhỏ."

Một khi bị ngã từ cửa sổ thì tôi cũng khó mà mở miệng.

"Em xin lỗi. Thành thật xin lỗi. Em đã tự suy ngẫm về bản thân rất nhiều, vì vậy xin hãy tha thứ cho em."

"Tự ngẫm? Ha..."

Nhưng Reynold vẫn không nguôi giận trước lời xin lỗi mà tôi đã chọn cho tội lỗi của mình.

"Được rồi. Tất cả đều là chuyện trong quá khứ, vậy hãy trả lời xem..."

"........"

"Tại sao cô lại làm như vậy? Ngay cả khi Yvonne có quay lại thì ta cũng không đuổi cô đi ngay lập tức."

Đây là tình huống khó khăn nhất mà tôi phải đối mặt với anh ấy vì ngay cả một lời xin lỗi cũng không có tác dụng gì cả.

'Mình nên nói gì bây giờ?'

Tôi toát mồ hôi hột, câm nín và không thể làm gì khác được.

"Trả lời ta!!"

"Em xin lỗi. Lẽ ra em không nên lên đây, em đã không suy nghĩ thấu đáo."

"Cô nói xin lỗi nghe dễ dàng thật."

".... Reynold."

"Cha đã không nói cho ta biết ông ấy đã bị cô thay đổi như thế nào. Nói đi, nói cho ta biết cô đã quyến rũ cha như thế nào khi còn là một đứa trẻ để ta còn biết mà học hỏi theo nữa."

Việc này đã vượt quá tầm kiểm soát. Thanh đo độ hảo cảm của anh ta nhấp nháy một cách nguy hiểm.

Đôi mắt của Reynold chứa đầy sự phẫn nộ. Không rõ là do ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ hắt vào hay là do quá tức giận nên ánh mắt của anh ta mới đỏ ngầu như thế.

Thật không công bằng. Tôi cố gắng xoa dịu tâm trạng của bản thân và cố giữ một cái đầu lạnh, Tình hình hiện tại không ổn chút nào. Nếu tôi không cố gắng kết thúc nó một cách nhanh hơn thì mọi chuyện sẽ đi theo chiều hướng tệ hơn nữa.

Tôi từ từ mở miệng.

"Em rất xin lỗi vì em việc làm của bản thân khi em còn nhỏ. Em thành thật xin lỗi. Nhưng việc anh mất đi em gái của mình không phải là lỗi của em."

"........ "

"Hôm nay em xuất hiện ở đây là vì quản gia đã gợi ý cho em việc xem bắn pháo hoa trên gác mái. Cha cũng đã cho phép em sử dụng gác mái thoải mái nên em đã ở đây được một lúc và đang định quay về."

"Cô đừng có mà biện minh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro