Chap 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ế....Ế.... cậu lấy cái áo này ở đâu ra?

Sử Tử sau một hồi ôm áo đồng phục nam đưa cho Thiên Yết thì kết cục là như thế này đây.

- Có người đưa cho.

Nó chả lời trống không rồi đi thẳng lên lớp.

Vào lớp, bọn con gái ào xum quanh lấy Thiên Yết.

- Mày giỏi lắm...

- Mày cừ lắm...

- Thế là bọn tao được hả dạ...

Bao nhiêu đứa xúm lấy tán dương nó, thật thì con nhỏ Thảo Vân đó mới vào trường mà quá xấc xược, không coi ai ra gì, lần này bị xử đẹp công khai, coi sau này còn dám lớn mồm không.

Nó cười lại, tiếp chuyện một lát rồi cũng về chỗ ngồi liếc qua Ma Kể rồi nằm thụp xuống.

Ọc.....ọccccc...ọc...

Tiên sư nó cái bụng, vừa nãy không kịp ăn gì.

Ma Kết ngồi cạnh cũng không giấu nổi cảm xúc mà bụp miệng cười, đủ 2 đứa nghe thấy.

Nó cau mày, ngước lên lườm ma kết cháy mặt r ôm bụng nằm tiếp.

Hế hế, và hành động đó vô tình khiến Sư Tử trông thấy. Khói bốc lên nghi ngút trên đỉnh đầu.

----------- dải phân cách đáng iu---------------

Tan học, bọn học sinh kéo nhau về hết, Thiên Yết đều chờ hết học sinh nó mới về, Sư Tử đứng cạnh nó, nhìn học sinh chen nhau đông đúc dưới sân trường.

- Tớ đưa cậu về nha - Sư Tử sau một hồi bị động đã trở nên chủ động.

- Không cần đâu, tớ muốn một mình.

Lại là cái câu nói quen thuộc mà Sư Tử biết chắc sẽ phải nghe nhưng vẫn cứ hỏi.

Trường đã tan hết, nó chẳng noí lời nào cứ thế đi thẳng, Sư Tử mệt mỏi lết theo. Ra khỏi cổng trường, nó nhìn theo bóng Thiên Yết, hai đứa nó không cùng đường, con nhỏ đi sao cô độc quá, những ánh nắng vàng buổi chiều hắt lên nửa khuôn mặt nó, những cơn gió thổi bay tóc nó. Sư Tử chỉ muốn kéo nó về nhà mình mà tiện đường chăm sóc, để nó không phải ăn uống linh tinh, để nó còn chăm uống thuốc mỗi khi ốm.

Nghĩ vậy, Sư Tử thở dài, chiếc Audi từ từ lăn bánh tới.

- Cậu chủ, mời lên xe.

Sư Tử vẫn nhìn theo bóng dáng Thiên Yết cô độc, rồi nó lên xe ngồi. Chiếc xe phóng đi mất. Hai phía ngược chiều.

Nó đi, thư thái ngắm trời gió, ngắm dòng người, họ có đôi có cặp, nó không quan tâm. Ừ, nhưng nó lại nhìn chằm chằm vào những gia đình bế con nhong nhong cho đi chơi. Là thế, nó cay mắt, viền mắt đỏ đỏ, nó cúi xuống không nhìn nữa, nén nước mắt, nó lại ngước lên đi tiếp.

Đồ vặt, là đồ vặt, nó rẽ luôn vào một quán đồ ăn nhanh, thấy ăn là nó sáng mắt lên, mất hết cả khí chất lạnh lùng -_-

Chưa kịp bước chân vào cửa hàng, nó đã bị lắm lấy cặp giật ngược lại.

- Yah... tên nào vậy?

Nó gắt lên, quay ra sau xem tên láo nào giám cản trở nó vào quán như vậy. À... thì ra là hắn, tên Ma Kết đáng ghét.

- Không về nhà mà còn đi đâu.

Hắn hất hàm hỏi Yết.

- Đi ăn, liên quan gì tới cậu.

- Về nhà, tôi mua sẵn đồ ăn rồi.

Giọng hắn vẫn rất thản nhiên, nó thì nhìn mấy cái bọc trên tay hắn, không hết ngỡ ngàng.

- wélll..... wèlll....

Nó nhìn bọc túi, rồi lại nhìn Ma Kết, nó không lỡ từ chối, đồ ăn của hắn thật sự rất ngon... mà ngòai Sư Tử ra, chắc có mình hắn nấu cho nó ăn. Nghĩ vậy, nó quay ngoắc đầu đi về.

- Được rồi, về thôi.

Hắn nhìn nó đi, lại tủm tỉm cười .
[Khổ thân, đẹp mà bị điên]

Về nhà, rút kinh nghiệm, nó ôm quần áo chạy đi tắm trước, mà hôm nay cũng dơ nữa, tại con nhỏ Thảo Vân kia -_-

Nó tắm xong, lại thêm một bộ quần áo hại mắt người nhìn, mốt dấu quần, áo phông rộng thùng thình che hết cái quần short ngắn, cứ phải làm cho ai đó đơ đơ nó mới chịu.

Ma Kết đang quấy nồi canh,đưa một môi lên nếm thử, thấy nó đi vào, theo quán tính cũng quay sang nhìn nó.

- Hụ...hụ...

Hắn tí sặc, haizzz cứ làm hắn phải lọan mắt.

Lơ nó, hắn tiếp tục nếm, vừa ăn, hắn múc ra bát, quay lại đặt vào chiếc bàn phía sau.

Trời, nó đã ngồi yên vị rồi, lại còn nhìn hắn chằm chằm. Cái gì đây, muốn nuốt hắn hả.

- Anh còn nhìn gì nữa, mau ăn đi, đói lắm rồi.

Nó vừa mới cằn nhằn đấy, nấu cho ăn còn thái độ vậy đấy, thề là hắn muốn úp tiếp cái bát canh zô đầu con nhỏ này. Hắn đã mường tưởng ra cái khung cảnh đấy sẽ vui như thế nào.

À à, chết, không nghĩ linh tinh nữa, lắc lắc đầu, hắn ngồi lại vào bàn ăn. Thiên Yết nhìn nó tỏ vẻ khó hiểu.

Con bé đói thật, nó ăn như chưa đc ăn bao giờ, mất hết cả cái huy hiệu nữ hòang băng giá ban sáng, bây giờ, nó trông giống trẻ con hơn. Hắn nhìn nó ăn mà chóng mặt, thi thỏang lại cười cười.

Xong bữa cơm, lại là hắn dọn, trời, khổ cho tên nào rước nó về làm vợ lắm á.

Nó ngồi xem phim, một lúc sau hắn ra ngồi cạnh trên chiếc sofa cầm điều khiển lên... Tách... kênh bóng đá.

Cái thá gì, phim của nó.

- Yah... tui cđang xem phim mà.

- Chán èi, xem bóng đá đi.

- Trả cái điều khiển cho tui mau.

- Ơ hơ... ngu gì...

Hắn nhìn nó cười, nó cũng tức, vật hắn nằm xuống sofa để giành cái điều khiển. Thua là cái chắc, hắn cao hơn, tay dài hơn, với bằng mắt :v

Tít....tít...tít...

Tiên sư nó, cái màn hình tivi loé sáng, bác Santi xuất hiện. Lại là cái đôi mắt ái ngại đấy.

- Hai...hai đứa đang....đang làm cái gì thế.

À vui, 2 đứa nó trong cái tư thế ấy thì không hiểu lầm mới lạ.

- Không có gì đâu bác.

Thiên Yết bật dậy, bới lại tóc.

- Thật không?

Bác cười ẩn í.

- Ơ, thật mà.

Ma Kết cũng ngồi dậy kéo lại quần áo.

- Bác nói vậy thôi, 2 đứa đừng làm trò trước tivi, ta thấy nữa phụt hết máu bây giờ.

Hế hế,  bác nói rõ là chí lí, hai đứa nó chả biết cãi sao luôn.

- À, không nhảm nữa, có chuyện gấp rồi, về căn cứ mau.

Là nhiệm vụ nữa, lại đỡ buồn tay buồn chân.

- Ok, 2 bọn nó đồng thanh, ông Santi cười lần cuối rồi biến mất trên màn hình.

Au đã đi chơi lâu và quên viết fic, xin lỗi các chế iu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro