Tên của nô lệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói theo một cách nào đó, cậu bé nô lệ đã được tự do, khi Lưu Chương đặt tên cho cậu. Dựa trên biểu cảm thì cậu có thể chắc mẩm rằng Lưu Chương đã vắt nát óc suy nghĩ tên cho cậu cả một tuần với một sự hưng phấn mà người thường khó có thể phát hiện, trừ cậu.

"Kha Vũ", vị hoàng tử trẻ gọi lên một cách rụt rè, như thể sợ người kia sẽ không thích cái tên mà cậu đặt ra vậy.

"Kha Vũ", cậu bé nô lệ nhắc lại. "Kha Vũ"

Âm thanh lướt qua môi cậu, ngọt ngào như mật ong, thuần khiết hệt như người nghĩ ra cái tên này.

Cả hai đều thống nhất về việc giữ bí mật, tên của Kha Vũ. Vì luật pháp quốc gia không cho phép nô lệ được mang tên, từ thời tổ tiên của Lưu Chương đặt ra, và đến thời cha cậu thì luật này càng ngày càng hoàn thiện. Gia tộc Lưu Chương tin rằng mỗi con người giống như một khối năng lượng sống, tuy vô hạn nhưng không ai biết nó có tác dụng gì. Chỉ khi được đặt tên, khối năng lượng ấy mới được dán nhãn, có định hướng phát triển. Chính vì vậy mà Lưu Chương, một cậu bé hoàng tộc, tự đặt tên cho Kha Vũ, lại được Kha Vũ yêu thích đến vậy. Cảm giác như xiềng xích vô hình trên cậu đã trút bớt đi một ít, và cậu lại bước một bước gần hơn tới sự tự do, tự do sánh vai ngang hàng cùng Lưu Chương.

"Tôi rất thích nó" hiếm khi cậu nói một lời thật lòng.

Khỏi phải nói người kia vui thế nào khi đôi mắt sáng bừng lên, và nhào vào lòng Kha Vũ như con cún bám chủ. Nhìn gương mặt đang đối mình cười ngốc nghếch, Kha Vũ chợt nhận ra Lưu Chương rất đẹp, đẹp một cách ngây thơ thuần khiết. Trong giây phút này, Kha Vũ biết sớm muộn vị hoàng tử trẻ tuổi này cũng sẽ trở thành điểm yếu trí mạng của cậu. Lưu Chương dành cho cậu một thứ đối đái quá chân thành, ấm áp đối với một tên nô lệ. Trái tim anh trong sáng, tươi đẹp đến mức thật khó tin anh lại là con trai út của vương triều mục rữa này.

Nếu như trên đời này em có một điểm yếu, thì đó sẽ là anh, vì chỉ có anh mới sưởi ấm trái tim hèn mọn này, làm nó cảm thấy cuộc sống có một chút ý nghĩa.

"Em ở cùng với những người khác tốt chứ" , ý anh đang hỏi cậu về chỗ ở chung với những nô lệ khác. Mặc dù Kha Vũ đã trở thành người hầu tùy giá của Lưu Chương, nhưng quy định vẫn là quy định, cậu chỉ có thể ở nơi gần hoàng tử nhất có thể trong khuôn viên dành cho người hầu. Cậu không ghét những người ở cùng. Cậu chỉ ghét sự bạc nhược, yếu đuối phát ra từ tận xương tủy những người kia. Thậm chí họ còn chả nghĩ đến việc sống đến tuần sau, thì bao giờ mới từ bỏ được nô tịch ?

Kha Vũ không muốn ở cùng những kẻ như vậy, nhưng trước nụ cười xinh đẹp của hoàng tử, cậu chọn không nói gì, đáp lại anh bằng một nụ cười nhẹ cùng một lời nói dối.

"Họ rất tốt, tôi sẽ sớm thích nghi thôi"

Chỉ trong một chốc, ham muốn tự do của cậu bị lấp đi bởi sự thỏa hiệp tạm thời để đánh đổi lấy việc Lưu Chương cuộn tròn trong lòng cậu, hương thơm nhàn nhạt làm dịu đi tâm hồn Kha Vũ.

"Cậu gọi tên tôi đi"

"Kha Vũ"

"Gọi lại tên tôi"

"Kha Vũ"

"Một lần nữa"

"Kha Vũ"

Tiếng gọi bị cắt đứt bằng một nụ hôn phớt qua môi mềm. Chẳng biết ai chủ động trước, nhưng cả hai đều có một điểm chung là đỏ lựng lên vì xấu hổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro