Bánh Gạo Rán - 06.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

06

"Viễn ca," Lưu Chương ngồi trên lưng ngựa hà hơi vào lòng bàn tay, bởi vì không khí bên ngoài quá lạnh nên hơi thở đều biến thành sương mù trắng xóa, thổi 1 hơi lòng bàn tay liền ướt đẫm, nhưng gió vừa thổi qua thì chút hơi ấm đó cũng bay sạch, "Hoàng Thượng hiện tại thế nào rồi?"

"Vẫn như cũ," Bá Viễn thở dài 1 hơi, "Ho khan không ngừng, sáng nay còn nôn ra máu, hắn còn uy hiếp các huynh đệ không được nói cho ngươi."

"Lúc nào hắn cũng coi ta là đồ ngốc," Lưu Chương nhìn về phương xa, 1 mảnh cát vàng nhìn không thấy cuối làm người nhìn thấy liền cảm giác bực bội trong lòng, đỉnh núi phía xa có 1 ít sắc trắng nhưng lúc này lại chỉ làm mắt phát đau, "Mà rõ ràng người ngốc nhất chính là hắn."

"Hắn chỉ sợ ngươi tức giận thôi," Bá Viễn duỗi tay vỗ lưng Lưu Chương, "Ta thấy ngươi tốt nhất nên đi thăm hắn."

"Ta không đi," tuy rằng miệng nói là vậy nhưng Lưu Chương vẫn giục ngựa quay lại, "Nhưng ta cần 1 ít nước nóng làm ấm người."

"Mạnh miệng." Bá Viễn bất đắc dĩ mà lắc đầu.

****************

Lưu Chương và Châu Kha Vũ đã chiến tranh lạnh 3 ngày, từ ngày mà Châu Kha Vũ nói muốn ngự giá thân chinh.

Châu Kha Vũ đã kế thừa ngôi vị được 7 năm, trong 7 năm này thân thể hắn ngày càng yếu đi, thái y trong cung cũng không thể tìm ra nguyên nhân bệnh, giống như có thứ gì đó đang không ngừng bòn rút sinh mệnh của hắn, nếu cứ tiếp tục như vậy, Châu Kha Vũ sẽ không thể sống quá 25 tuổi.

Tuy rằng thái y không chẩn ra bệnh, nhưng trong lòng Lưu Chương lại hiểu rõ, về tình trạng của Châu Kha Vũ, về long mạch của vương triều.

Buổi tối năm đó, lúc Lưu Chương cùng Châu Kha Vũ trở lại kinh thành, sư phụ của cậu liền tìm tới tận nơi, túm tay Lưu Chương muốn cậu trở về cùng ông.

"Con có biết con đang làm gì không!" Đó là lần đầu tiên sư phụ tức giận với cậu như vậy, bạch mi đạo trưởng từ trước tới nay luôn dung túng chiều theo ý cậu, nhiều nhất cũng chỉ lấy phất trần gõ gõ đầu cậu, "Con có biết đó là ai không?"

"Con biết," Lưu Chương hất tay bạch mi đạo trưởng ra, cúi đầu đứng trước mặt ông, "Hắn là Châu Kha Vũ."

"Hắn là Thái Tử đương triều!" Bạch mi đạo trưởng tức giận đi qua đi lại trong phòng, tiếng bước chân nặng nề như đang dẫm trong lòng cậu, "Ta liền biết," bạch mi đạo trưởng lầm bầm, "Ta liền biết đây là Thiên Đạo, mà Thiên Đạo sẽ không bỏ qua bất cứ ai, cho nên ta mới không cho con xuống núi, bởi vì chỉ cần con xuống núi thì nhất định sẽ gặp được hắn, đây là số mệnh của con, hắn là người mà vận mệnh đã an bài cho con...."

"Chương Chương," bạch mi đạo trưởng vươn tay bắt lấy cánh tay cậu, trong mắt ông tràn đầy sự khẩn cầu, "Con nghe lời sư phụ, cùng ta trở về được không, con không thể tiếp tục ở lại đây được nữa."

"Con đã hứa với hắn rồi," Lưu Chương kéo tay bạch mi đạo trưởng xuống, nắm lấy tay ông đem nó đặt lên lồng ngực ấm áp của mình, "Hắn nói hắn thích con."

"Lời nói của bậc đế vương sao có thể tin tưởng được chứ, Chương Chương, con còn quá ngây thơ."

"Nhưng ánh mắt không thể nói dối được," Lưu Chương khẽ bật cười như vừa nhớ tới chuyện gì đó tốt đẹp, "Sư phụ, hắn thật sự rất rất tốt."

"Hắn sẽ giống như 1 đứa trẻ hưng phấn dẫn con đi xem 1 con mèo tản bộ trên đầu tường; hắn sẽ bố thí cho mỗi một người ăn xin mà chúng con gặp được ở ven đường; hắn sẽ mua đồ ăn cho những người nghèo khó; hắn còn nhỏ giọng nức nở khi nghe được 1 câu chuyện cảm động. Sư phụ, chính bởi vì hắn là người thuộc dòng dõi đế vương nên hắn mới có thể bao dung hồng trần nhân thế, mới có thể nhìn thấy tất cả khó khăn và đồng cảm với nó."

"Sư phụ, ngài từng nói rằng thế tục dơ bẩn, nhưng chính một nhân gian như vậy đã sinh ra thứ ngọt ngào như bánh gạo rán và hắn."

"Chương Chương, sư phụ không muốn thấy con phải đau khổ," bạch mi đạo trưởng vô lực ngồi xuống, ngay cả cây phất trần cũng không còn sáng bóng như xưa, "Ta chỉ sợ con lún quá sâu mà thôi."

"Con sẽ không hối hận," Lưu Chương ngồi xổm xuống dựa vào đùi bạch mi đạo trưởng, "Sư phụ, cho dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, con đều chấp nhận. Ít nhất giờ này, khắc này, ngày này, con muốn được ở cạnh hắn."

"Con có biết rằng," bạch mi đạo trưởng thở dài một hơi, "Vị Châu Thái Tử kia sẽ sống không quá 25 tuổi."

"Cái gì?" Lưu Chương mở to hai mắt, đồng tử kìm không được mà run rẩy.

"Châu Kha Vũ là chân long thiên tử, bởi vì hắn giáng thế nên mới giúp vương triều kéo dài khí vận, long mạch vốn đã vỡ nát lại bị qua loa ghép lại với nhau, trận hạn hán kéo dài 3 năm kia cũng theo đó mà ngừng lại. Nhưng," bạch mi đạo trưởng xoa đầu Lưu Chương, "Đây rốt cuộc không phải biện pháp lâu dài."

"Muốn níu giữ 1 vương triều sắp sụp đổ không thể chỉ dựa vào những thứ hư vô mờ mịt như vậy được. Nếu muốn chân chính chữa trị long mạch, phải có thứ gì đó đồng giá để trao đổi, mà thứ đó chính là thời gian của chân long thiên tử, hoặc nói cách khác đó là ——"

"Tuổi thọ."

"Bởi vì lần này Châu Kha Vũ trốn đi, không có ai trấn áp long mạch ở hoàng thành, tạo ra 1 trận động tĩnh bất thường dưới nền đất, ta rời đạo quan tiến đến kinh thành chính là vì chuyện này. Ta cố ý đến hỏi thăm sư huynh của ta, cũng chính là quốc sư đương triều, huynh ấy và Vĩnh Ninh hoàng đế đã quyết định sẽ hoàn thành nghi thức vào năm Thái Tử tròn 18 tuổi."

"Châu Kha Vũ đúng là 1 người rất rất tốt, Chương Chương, ta tin con, bởi vì chuyện dùng sinh mệnh trao đổi long mạch là do chính Châu Kha Vũ đồng ý."

"Hắn đã biết chuyện này từ năm 15 tuổi, thế nên hắn mới quyết định tùy ý phóng túng chính mình 1 lần, sau đó thản nhiên tiếp thu vận mệnh của mình, nhưng cũng là do vận mệnh, hắn gặp con, ngay thời điểm hắn tùy ý thiêu đốt sinh mệnh mình."

"Chương Chương, cho dù là như vậy, con vẫn kiên trì muốn ở cạnh hắn sao, cho dù vừa gặp mặt đã phải tính đến ngày ly biệt."

"Sư phụ, con thích hắn," Lưu Chương quỳ trên mặt đất hướng về phía vị sư phụ đã nuôi dạy cậu suốt mười mấy năm mà sám hối, những giọt nước mắt lăn dài trên má cậu rơi xuống mặt đất tạo thành từng vệt xám loang lổ trên sàn nhà, "Sư phụ," lần đầu tiên trong đời, Lưu Chương gào khóc, cậu nghẹn ngào đứt quãng dựa vào bên đùi sư phụ, "Nhưng con rất thích hắn, con thật sự rất thích hắn, sư phụ......"

"Đừng khóc," bạch mi đạo trưởng cầm lấy tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Lưu Chương, "Chương Chương, đừng khóc."

"Sư phụ, ngài có thể...... Có thể giúp giúp hắn không," Lưu Chương nức nở cầu xin sư phụ, "Con...... Con không muốn hắn phải chết."

"Ta biết," bạch mi đạo trưởng che lại đôi mắt chợt sáng lên của Lưu Chương, ông không đành lòng xem ánh sáng trong đôi mắt ấy vụt tắt, "Nhưng ta sẽ không nói cho con."

Bạch mi đạo trưởng sờ tay lên sau gáy Lưu Chương đánh ngất cậu, Lưu Chương nức nở 1 tiếng liền hôn mê bất tỉnh, bạch mi đạo trưởng đặt Lưu Chương lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu. Khoảnh khắc đó, bạch mi đạo trưởng lại nhớ tới 15 năm trước, đứa bé phát sốt đến mơ hồ cũng nằm trên giường như vậy, gượng mở to mắt cười gọi ông là sư phụ.

"Với ta mà nói," trong mắt bạch mi đạo trưởng lấp lóe ánh lệ, nhưng rất nhanh liền biến mất, "Cả nhân thế này đều không thể so được với con."

****************

Ngày sinh nhật 18 tuổi của Châu Kha Vũ, Vĩnh Ninh hoàng đế tuyên bố muốn thoái vị nhượng hiền ngay trong tiệc sinh nhật của hắn, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho vị Thái Tử vừa tròn 18 tuổi. Hành động này của Vĩnh Ninh hoàng đế khiến tất cả các hoàng tử lẫn đại thần đều không thể ngồi yên, đặc biệt là những người ủng hộ Tam hoàng tử, bọn họ chỉ hận không thể lật tung bàn tiệc ngay lập tức.

Mà khi đó, Lưu Chương chỉ yên lặng đứng trong góc khuất của đại điện, nhìn Châu Kha Vũ đứng trên đài cao, khuôn mặt không chút biểu tình mà cầm chén rượu, lạnh nhạt như 1 con búp bê sứ xinh đẹp, Lưu Chương chuyển tầm mắt sang những người khác trong bữa tiệc, nhìn khắp đại điện liền thấy Tam hoàng tử sắc mặt xanh mét, ngay cả bàn tay cầm chén rượu cũng đang run rẩy vì tức giận.

Lưu Chương nhíu mày định làm gì đó, ngân châm giấu trong tay áo đã gần như muốn bay ra, ánh bạc lấp ló trong không trung. Trong đại điện không một ai nhìn thấy động tĩnh nơi góc khuất này, nhưng người luôn chú ý đến Lưu Chương như Châu Kha Vũ lại thấy, hắn hướng về phía Lưu Chương hơi lắc lắc đầu, ý bảo cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Ba ngày sau, ngày tổ chức lễ đăng cơ của Châu Kha Vũ, Tam hoàng tử bị lưu đày đến 1 tòa thành nhỏ ở tận cùng phương nam vì tội hành thích Thái Tử. Vây cánh của Tam hoàng tử cũng bởi vì đủ loại tội danh mà bị đưa đến những địa phương khác rời xa kinh thành, không còn bất cứ người nào dám lén lút giở trò nữa.

Lễ đăng cơ diễn ra thuận lợi, Lưu Chương xen lẫn trong cấm quân cùng cả triều thần tử quỳ bái tân vương, Châu Kha Vũ thân mặc long bào màu vàng, đầu đội mũ miện với từng xuyến ngọc thạch màu đen. Lưu Chương đột nhiên không còn nhìn thấy Châu Kha Vũ từng cùng cậu ngắm hoa đăng ở tòa thành nhỏ nơi biên thùy nữa, cậu chỉ có thể đứng ở nơi xa nhìn thân hình uy nghiêm của hắn đứng trên đài cao, tiếp nhận vạn người triều bái.

Quá xa, vầng thái dương trên đỉnh đầu Châu Kha Vũ như muốn thiêu cháy đôi mắt của Lưu Chương, bậc thang nơi cung cấm thật sự quá quá cao so với cậu, cậu rõ ràng có thể nhìn thấy hắn, nhưng rồi lại cảm giác như hắn đang đứng trên đám mây, cách cậu cả 1 thế giới.

Trong mắt Châu Kha Vũ, là non sông vạn dặm, là vô số bá tánh, là giang sơn vương triều, là tương lai ngàn năm, Lưu Chương chưa từng nghi ngờ tình yêu của hắn dành cho cậu, nhưng thế giới này quá lớn, Lưu Chương sợ hắn không còn nhìn thấy cậu nữa, cậu không muốn bóng dáng mình hoàn toàn biến mất trong mắt hắn.

****************

Lưu Chương chủ động xin đi trấn thủ biên cương, lúc đó Hung Nô đang hoành hành ở biên giới Tây Bắc, chiến sự vô cùng căng thẳng, mà đại tướng quân đang trấn thủ nơi đó lại là 1 kẻ nhát gan sợ phiền phức, làm việc quá mức thận trọng rụt rè, cuối cùng bị quân địch liên tiếp đoạt lấy 3 tòa thành trì, tiến quân thẳng đến kinh thành.

Châu Kha Vũ lo lắng vì chuyện này đã lâu, cho dù bên cạnh hắn có 1 ứng cử viên rất thích hợp, nhưng Châu Kha Vũ không muốn để cậu phải đến nơi nguy hiểm như vậy. Hiện tại, Lưu Chương là chỗ dựa duy nhất của Châu Kha Vũ, tiên đế đã băng hà 1 năm trước, cả hoàng cung rộng lớn như vậy nhưng lại chẳng còn ai che chở cho hắn, hắn phải tự mình chống đỡ tất cả.

Nhưng thân thể Châu Kha Vũ thật sự sắp không chịu nổi nữa, từ sau lễ đăng cơ, hắn vẫn luôn không ngừng ho khan, Châu Kha Vũ không nói cho Lưu Chương sự thật về tình trạng thân thể mình. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cậu, Châu Kha Vũ liền đánh trống lảng sang chuyện khác, dùng đùa vui để che giấu tình trạng thật sự của mình.

Mỗi đêm, Châu Kha Vũ đều sẽ từ cửa sổ chui vào phòng Lưu Chương, bò lên giường ôm cậu ngủ. Nhiệt độ cơ thể ấm áp của Lưu Chương có thể rửa sạch tất cả mỏi mệt 1 ngày của hắn. Thân hình cao lớn như vậy lại tự cuộn mình chui vào vòng tay của Lưu Chương, ôm lấy tay cậu, muốn cậu hát cho hắn nghe.

"Hoàng Thượng, người đã trưởng thành rồi." Lưu Chương dở khóc dở cười nhìn vị quân vương ngày thường ít khi nói cười, giờ đây lại chui vào ổ chăn của cậu để làm nũng. Nhiều năm như vậy, nhưng đối mặt với Châu Kha Vũ, Lưu Chương vẫn không có chút sức chống cự. Chỉ cần hắn cười với cậu là cậu có thể đáp ứng tất cả những yêu cầu vô lý của hắn.

"Chỉ có 2 chúng ta, ngươi cũng đừng gọi ta là Hoàng Thượng nữa," Châu Kha Vũ bĩu môi, "Giờ nghe thấy 2 chữ Hoàng Thượng thôi là ta đã thấy đau đầu rồi."

"Ta nói trước, ta hát cái gì ngươi cũng phải ráng mà nghe xong đó," Lưu Chương hắng giọng, "Đại đạo vô hình, sinh dục thiên địa; đại đạo vô tình, vận hành nhật nguyệt; đại đạo vô danh, trường dưỡng vạn vật; ngô bất tri kỳ danh, cường danh viết đạo......"

"Ngừng ngừng ngừng ngừng," Châu Kha Vũ khó tin mà ngăn lại Lưu Chương, "Ta kêu ngươi hát mà ngươi lại đọc 《Thanh Tĩnh Kinh》 cho ta nghe?"

"Đã nói phải ráng nghe cho xong mà," Lưu Chương cốc 1 cái vào đầu Châu Kha Vũ, "Lúc ta còn nhỏ, sư phụ suốt ngày đọc cái này cho ta nghe, mà nghe là ta buồn ngủ, hiệu quả cực tốt."

"Được rồi," Châu Kha Vũ sờ sờ đầu, "Ngươi đọc tiếp đi."

"Chân thường ứng vật, chân thường đắc tính; thường ứng thường tĩnh, thường thanh tĩnh hĩ......"

Âm thanh trầm thấp của Lưu Chương như có ma lực, trêu chọc lỗ tai của Châu Kha Vũ, khiến da đầu hắn tê dại, cả người đều trở nên thả lỏng. Trước khi chìm vào giấc ngủ, Châu Kha Vũ còn xích tới khẽ hôn lên khóe miệng Lưu Chương, nói 1 câu chúc ngủ ngon với cậu.

"Ngủ ngon."

Những ngày sau đó, chiến sự ở biên cương thật sự quá căng thẳng, thậm chí Châu Kha Vũ đã không có thời gian để ngủ, Lưu Chương 1 mình nằm trên chiếc giường trống trải, vị trí bên cạnh để chừa cho Châu Kha Vũ không có lấy 1 chút độ ấm. Cậu chưa bao giờ khóa cửa sổ, gió đêm cứ như vậy theo khe hở len lỏi vào phòng, chui vào chăn của cậu, mang theo sự lạnh lẽo thấu xương từ đỉnh đầu nối thẳng tới tim.

"Kha Vũ," Lưu Chương tránh đi những người khác lẻn vào Ngự Thư Phòng, quầng thâm đen dưới mắt Châu Kha Vũ đã nghiêm trọng tới mức không thể bỏ qua, Lưu Chương đứng sau lưng hắn, vươn tay xoa bóp bả vai đã cứng đờ của hắn, "Ngươi đã không ngủ nghỉ mấy ngày liền rồi."

"Không còn cách nào khác," Châu Kha Vũ ném cây bút xuống, nhắm mắt hưởng thụ giây phút bình lặng hiếm hoi này, "Mấy ngày nay có quá nhiều tấu chương."

"Để ta đi đi."

"Ngươi nói cái......"

"Kha Vũ," Lưu Chương ngắt lời hắn, "Ngươi còn nhớ rõ nguyện vọng mà chúng ta đã từng viết lên hoa đăng không?"

"Ta nhớ rõ."

"Ta nói ta muốn bảo vệ người ta yêu thương 1 đời bình an, nhưng mà Kha Vũ, hiện tại bá tánh trong những thành trì bị Hung Nô chiếm lĩnh đang phải chịu muôn vàn đau khổ, ta không hy vọng sẽ có bất kỳ cha mẹ nào bị bức bách đến mức phải vứt bỏ đứa con của họ."

"Ta đã từng nói với ngươi, ta là thương của ngươi, mà hiện tại chính là thời điểm ngươi nên dùng đến ta."

"Hoàng Thượng," Lưu Chương quỳ 1 gối trước án thư của Châu Kha Vũ," Thần khẩn cầu Hoàng Thượng hãy để thần đến tiền tuyến Tây Bắc giúp người trấn thủ giang sơn."

Châu Kha Vũ siết chặt nắm tay, đôi mắt kiên nghị của Lưu Chương khiến hắn do dự, trong cổ họng bỗng nhiên dâng lên cảm giác ngứa ngáy, Châu Kha Vũ không kìm được mà ho khan, sống lưng cong lại khiến người đàn ông cao lớn như hắn cũng trở nên yếu ớt dễ vỡ, Lưu Chương vội tiến lên đỡ Châu Kha Vũ, bàn tay cậu cách 1 lớp quần áo cùng 1 tầng da thịt mỏng manh chạm đến sống lưng hắn, chỉ mới 3 ngày không gặp mà hắn đã gầy đến mức này.

Châu Kha Vũ giơ tay lên muốn xoa mặt Lưu Chương, nhưng ho khan không ngừng khiến hắn không thể động đậy, trong miệng xuất hiện vị ngọt rỉ sét, Châu Kha Vũ vội nuốt nước miếng, hắn không muốn làm Lưu Chương quá mức lo lắng.

"Trẫm ——" Châu Kha Vũ quay người đi đỡ góc bàn giãy giụa đứng lên, hắn đưa lưng về phía Lưu Chương, lặng lẽ phun búng máu kia lên khăn tay của mình, "Chuẩn."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro