Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Lưu Chương và Châu Kha Vũ bước ra khỏi phòng tập gym để đi tắm, Lưu Chương không thể không nghĩ lại cuộc trò chuyện vừa rồi, anh nghĩ rằng Châu Kha Vũ nên hiểu những gì anh ấy thực sự muốn nói, nếu không sẽ không tự nhiên có câu hỏi "Nếu người khác không chấp nhận nó thì làm sao?" Nghĩ đến đây, Lưu Chương không khỏi thở phào nhẹ nhõm - xem ra kết quả của cuộc trao đổi cũng không tệ như trong tưởng tượng.

Trên thực tế, Lưu Chương đã cảm nhận được sự "bất lực" của Châu Kha Vũ ngay từ vài tháng trước - anh ấy không phải không dụng tâm trong các hoạt động và các stage khác nhau, mà là đôi khi anh ấy như một con rối, một con rối không có trái tim.

Đôi khi anh cảm thấy lớp vỏ bên ngoài mà Châu Kha Vũ tự đúc cho mình còn dày hơn của anh. Chân thành đổi lấy chân thành, đây là phương châm mà Lưu Chương luôn đề cao, hắn biết Châu Kha Vũ rất giống hắn về phương diện này, nhưng đối phương lại quan tâm đến được và mất hơn mình, ngại tâm sự với người khác hơn. Ngay cả khi có thì bản thân lại luôn tránh nói về vấn đề quan trọng nhất. Lưu Chương đôi khi cảm thấy rằng anh ấy không thể nhìn thấu được "Châu Kha Vũ" - một Châu Kha Vũ chân thực nhất, đôi khi anh ấy tự nghi ngờ bản thân, liệu sự đau lòng đối với Châu Kha Vũ lúc đầu liệu có đáng hay không.

Lưu Chương cũng không muốn hấp tấp chất vấn đối phương, dù sao đó cũng chỉ là dự đoán chủ quan của anh ấy, nên những câu hỏi đó chồng chất ở trong lòng, dù có gặp khó khăn thì anh ấy cũng sẽ trò chuyện với đồng đội khác, còn Châu Kha Vũ thì không phải là người đầu tiên anh ấy yêu cầu giúp đỡ.

Châu Kha Vũ từ lâu đã nhận thức được điều này, anh ấy luôn có thói quen tìm kiếm những thứ mà mình không có ở Lưu Chương. Anh ấy quả thực cũng đã học được rất nhiều, nhưng mà con người đều sẽ trở nên tham lam, Châu Kha Vũ ngày càng mong muốn chạm vào những điều mà Lưu Chương vốn chưa thể hiện ra ngoài, nhưng mỗi khi hắn tiến lên một bước, luôn có một lực đạo ngăn cản hắn lùi lại.

Châu Kha Vũ không bao giờ hình dung được điều mà Lưu Chương đang lo lắng trước mặt mình. Phương diện quan tâm đến người khác mà anh ấy sẵn sàng thể hiện trước mặt mình dường như hơn hẳn trước mặt những người khác - không phải là ảo tưởng của Châu Kha Vũ. Ngẫu nhiên Châu Kha Vũ thấy Lưu Chương cũng rất kỳ quái, rõ ràng anh ấy đôi khi cũng cần sự chăm sóc của người khác, nhưng một khi một khi gặp những chuyện như vậy, Lưu Chương lại sẵn sàng tìm đến Doãn Hạo Vũ để nhận một cái ôm, mà không thể hiện sự yếu đuối trước mặt Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ cảm thấy hơi phiền khi nghĩ đến điều này, cảm xúc không thể giải thích được trong anh lại dâng lên như bong bóng không thoát được vì cống bị tắc. Tuy nhiên, hắn rất may mắn khi vừa rồi đã thu hết can đảm để nêu ra câu hỏi đó, nếu không có lẽ hắn sẽ không bao giờ biết được Lưu Chương đã gặp phải chuyện gì với mình mấy tháng trước.

Câu cuối cùng "giải quyết trước rồi hãy nói" quả thực có phần phiền muộn, Châu Kha Vũ nghe ra được rồi. Trong câu nói này có quá nhiều cảm xúc, có nghi vấn đối với Châu Kha Vũ, cũng có sự nhẹ nhõm trước câu hỏi đã đè nén bấy lâu trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro