CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Off thực sự đã chuẩn bị tốt từ trước, trước khi gặp Tay.

Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông nhợt nhạt, hắn vẫn bị sốc.

"Mày phải đi khám bác sĩ.”

Off cau mày kéo bộ quần áo bừa bộn trên ghế sofa sang một bên khác.

"Mất ngủ liên tục thật sự rất có hại cho cơ thể mày."

"Cũng chỉ có mấy ngày nay thôi."

Tay không để tâm tới, lắc đầu muốn tỉnh táo, nhưng đột nhiên tầm mắt tối sầm, vô thức vịn vào tường để đứng vững.

"New sắp kết hôn..." Off dừng một chút, liếc nhìn phản ứng của Tay, hỏi anh: "Mày đi à?"

"Đi."

Tay không chút do dự trả lời, anh bật đèn, rót một cốc nước cho Off rồi đặt lên bàn, sau đó ngồi đối diện hắn.

"Nếu tao không đi, em ấy sẽ giận tao mất."

"Mày... mày cũng là phù rễ sao?"

"..."

Tay mím môi, cảm thấy hốc mắt đau nhức, đến nỗi khi ngẩng đầu lên phải nhắm mắt lại, nói: "Tao đã nhận được lời mời làm phù rể, nhưng... nhưng thôi kệ đi."

"Tao đi nhìn em ấy, nhìn em ấy... xong liền đi."

Off đã sống nhiều năm như vậy mà không chút do dự nào. Hắn luôn thẳng thắn. Hầu hết thời gian hắn nói chuyện và trò chuyện đều không tính đến hậu quả. Hắn chỉ nói những gì hắn muốn nói. Nhưng lúc này, nhìn thấy sắc mặt bạn mình tái nhợt, lần đầu tiên hắn không biết nên nói thế nào để chăm sóc người đàn ông trước mặt đang yếu ớt đến mức tưởng chừng như sắp ngã xuống chỉ bằng một cú đẩy nhẹ. Tay không nên như vậy. Off cau mày, sắc mặt hoàn toàn tối sầm.

Tay mà hắn biết, Tay mà hắn quen thuộc, hẳn phải giống như mặt trời mọc trên bình nguyên, tràn đầy sinh lực và mỉm cười rạng rỡ. Anh không nên tỏ ra thất vọng và kiệt sức như vậy.

Sau nhiều ngày bất mãn với New và lo lắng cho Tay, tâm trạng lưỡng cực của Off lúc này đã lên đến đỉnh điểm, hắn lắc đầu và nôn nóng ném chiếc túi xuống sàn.

Trên thực tế, điều này là ổn. Off nghĩ, nếu kẻ ngốc này giấu hết vết thương gớm ghiếc dưới khuôn mặt tươi cười, điều đó sẽ khiến anh đau càng thêm đau.

Tay có chút kinh ngạc nhìn bạn mình lúc này rõ ràng đang tức giận, không biết mình đã nói sai điều gì. Vừa định hỏi, điện thoại của anh đột nhiên rung lên.

Anh nhìn xuống thấy, đó là New.

Anh mơ hồ có thể đoán được mục đích cuộc gọi của New có lẽ có liên quan đến phù rể, dù sao anh cũng vừa bày tỏ sự từ chối. Nghĩ đến đây, anh đưa tay nhấc máy.

Off nhìn Tay trả lời điện thoại, nhướng mày chán ghét, cầm cốc nước trên bàn lên uống một ngụm. Hắn lén liếc nhìn Tay, thấy người đàn ông này đột nhiên đứng dậy sau khi nói “ừm” vài lần.

"Mày làm cái quái gì vậy?"

Off nhìn Tay đang nhanh chóng mặc quần áo, có chút khó hiểu, "Muộn như vậy mà đi đâu nữa?"

Tay không trả lời, vội vàng chạy tới cửa vào, thay giày rồi lao ra ngoài. Off chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt ngơ ngác cùng khóe miệng cuối cùng cũng nở nụ cười của bạn mình.

Thực sự vô dụng. Off đá chân, nằm xuống ghế sofa, hắn sẽ ở đây đợi anh chạy về khóc lóc với hắn!

Tay đã chạy đến tận công ty. Mặc dù mấy năm nay anh đã bắt đầu tự học lái xe như đang giận ai, mà kỹ năng dần dần thành thạo hơn, nhưng lần này tay anh đột nhiên run lên không thể khống chế khi nắm chặt vô lăng. Cơn tức giận trong lồng ngực khiến anh gần như khó thở.

Đêm đã khuya, trong công ty không có ai. Trong không gian trống rỗng, ngoại trừ tiếng chân Tay nện xuống sàn và tiếng của anh thở dốc vì chạy quá nhanh.

Tay không thèm chào hỏi, nhanh chóng chạy dọc hành lang, đi qua những văn phòng nhỏ quen thuộc, cuối cùng dừng lại trước cửa một phòng họp ở cuối hành lang.

Không kịp dừng lại anh nhanh chóng đẩy cửa vào.

Tay nhìn thấy New đang đứng bên trong.

New đứng bên cửa sổ quay lưng về phía anh. Cậu đang nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ khi nghe thấy âm thanh phía sau, cậu cũng không quay đầu lại.

Tay vịn vào khung cửa, cảm thấy hai chân vô cùng yếu ớt, lồng ngực đau nhức, cúi người hít một hơi thật sâu, mùi máu tanh nồng nặc đột nhiên xộc vào toàn bộ miệng.

Nhưng anh lúc này cũng không để ý lắm, Tay nhìn thẳng về phía New đang bất động. Anh xấu hổ lau mồ hôi trên trán, có chút ngượng ngùng đi về phía cậu.

Đã lâu không gặp, New lúc nào cũng bận rộn, bản thân anh luôn cảm thấy lúng túng khi tìm kiếm một cơ hội thích hợp để gặp cậu, ai có thể ngờ rằng chỉ vài tháng ngắn ngủi, mọi thứ lại thay đổi đến nổi không thể cứu vãn được nữa. Nghĩ như vậy, Tay chậm rãi dừng lại. Cách New hai bước.

Thật ra, Tay đã lâu không trở lại công ty.

Anh mơ hồ nhớ ra lần trước về nước là vì vấn đề hợp đồng. Anh có quan điểm khác nhau với công ty về việc có nên gia hạn hợp đồng hay không. Anh muốn rời đi, nhưng công ty không muốn để anh ra đi.

Vì vậy, một lần nữa đàm phán thất bại, Tay cũng không quá thất vọng, luôn luôn thờ ơ với những chuyện nhỏ nhặt này trong cuộc sống.

Khi anh rời đi vào thời điểm đó, anh quản lý không vội đi làm, thay vào đó, anh ấy kéo anh dừng lại trước tòa nhà và hỏi Tay dự định sẽ thế nào nếu hợp đồng được chấm dứt thành công.

Tay không trực tiếp trả lời, anh trầm mặc nhìn tòa nhà GMM trước mắt, một lúc sau mới giơ ngón tay chỉ vào cây cột ở cửa nói:

"Anh nhìn xem, bọn nhỏ thật trẻ tuổi."

P'Jack nhìn theo hướng Tay chỉ, cố ý cười. P'Jack không bận tâm anh đột nhiên đổi chủ đề, giải thích bọn họ là diễn viên năm ngoái mới đến, năm nay có phim riêng của mình. Người hâm mộ sẵn sàng chi tiền nên công ty sẵn sàng hỗ trợ.

Tay gật đầu, dừng một chút, sau đó do dự nói: "Đường quá bằng phẳng có thể không phải là chuyện tốt."

"... Tay, anh sẽ từ chức."

P'Jack đột nhiên nhẹ nhàng ngắt lời anh, với giọng nói trầm thấp không thể nhận ra,

"Anh sẽ rời đi sau khi giải quyết xong việc của em."

"P'Jack..."

Tay biết. Nếu bản thân chấm dứt hợp đồng sớm, người quản lí của anh sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về việc đó. Sau đó, anh có nghe nói P'Jack đã liên lạc với công ty nhiều lần và công ty đã chuyển vấn đề này cho anh ấy. Tay không hiểu tại sao, nhưng cũng không hỏi thêm câu nào.

“Đã nhiều năm rồi anh không thấy hai đứa đứng trên cây cột trước cửa này nữa.”

P'Jack cúi đầu với đôi mắt đỏ hoe, nói: "Khi mới tiếp quản, anh đã nghĩ có thể mang hai đứa đi cùng nhau thật lâu, không nói đến sinh tử cách biệt gì đó, ít nhất anh muốn thấy hai đứa thành gia lập nghiệp, ít nhất anh muốn thấy hai đứa có thể kiêu hãnh đứng trước mặt người khác."

Khóe miệng Tay cong lên một nụ cười thoải mái. Trên thực tế, anh không hề hối hận. Anh đã sớm hiểu rằng ngành công nghiệp giải trí chính là như vậy. Người mới lần lượt xuất hiện nhiều như cá chép vượt vũ môn, người cũ không sớm thì muộn cũng sẽ bị lãng quên mà thôi.

"Nhưng trong vài năm trở lại đây, ngày càng ít những thông báo kép, việc kinh doanh cp của hai đứa dần dần không còn nằm trong tay anh nữa. Lần đó em và New cãi nhau, anh muốn sắp xếp một sự kiện để hai đứa có cơ hội hòa giải nhưng không thành. Từ đó trở đi, anh cảm thấy có chút..." P'Jack nghẹn ngào nói: "Anh chỉ có chút mệt rồi."

"Sau đó, hợp đồng của New hết hạn, em ấy rời khỏi GMM, anh không cần phải chịu trách nhiệm nữa. Lúc đó, anh nghĩ từ nay về sau sẽ bớt lo lắng hơn.”

"Nhưng không có.."

“Anh vẫn lo, lo rằng người quản lý mới sẽ không thể chăm sóc tốt cho em ấy, rằng khối lượng công việc của em ấy quá nặng nề, rằng em ấy sẽ không học được cách giải tỏa căng thẳng, rằng em ấy sẽ không biết cách giải quyết các cuộc cãi vã với em.Thậm chí anh còn lo lắng... lo lắng TayNew sẽ tan vỡ."

"Nhưng anh không thể làm gì được." P'Jack nặng nề thở dài, nghiêng đầu nhìn tòa nhà công ty, lần đầu tiên Tay nhìn thấy sự bối rối ở người vừa giống như cha vừa giống như anh trai luôn lịch sự này. Sau đó anh nghe P'Jack nói: “Lúc đó anh đang nghĩ có lẽ mình đã già thật rồi, công việc này… hình như nên kết thúc rồi.”

Tay cúi đầu, yên lặng nghe P'Jack nói, tóc mái dài che đi đôi mắt. Khi anh nghe P'Jack kể về tuổi trẻ của họ, anh đột nhiên cảm thấy như thể mình đã có một giấc mơ rất dài.

Đó dường như là một giấc mơ đẹp về tình bạn và tình yêu. Nhưng khi kết thúc giấc mơ, mọi người đều giải tán.

Một kiếp phù du mãi trông đợi,
Nhạc tàn kịch tản người tan không về...

"Em và New... hai đứa vẫn tốt chứ?" P'Jack cẩn thận hỏi anh.

"... Chúng em vẫn ổn." Tay im lặng thở dài, trong lòng thầm nói thêm rằng hai người họ đã lâu không liên lạc với nhau. Nhưng anh không nói ra vì không muốn làm P'Jack thêm buồn.

"Lần trước trở lại công ty, gặp rất nhiều người mới." Tay đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, vì thế lùi về phía sau mấy bước, tựa vào xe:

"Khi nhìn họ, em chợt có cảm giác như đang nhìn thấy quá khứ của chúng em. Đó cũng là lúc em nhớ ra, hóa ra tất cả chúng ta đều từng tràn đầy hy vọng vào thế giới này."

"Nhưng sau đó, tất cả đều thua số phận và thời gian."

"Thực ra, thành thật mà nói, tất cả đi đến ngày hôm nay đều là tự chuốc vạ vào mình thôi. Chúng em vỡ rồi thì cũng vỡ rồi, chúng em không trách anh, cũng không trách công ty, là bọn em tự mua dây buộc mình, tự trói mình bên bờ vực thẳm."

"Là chính chúng em đã trao cho nhau một con dao, là chúng em từ bỏ tất cả, là chúng em đáng đời."

Đôi mắt của P'Jack dần đỏ lên khi nghe câu chuyện tự hủy hoại bản thân của Tay. P'Jack cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Tay, em đừng có nghĩ như vậy."

Tay lắc đầu nhẹ nhõm, anh mệt mỏi không muốn nói thêm gì nữa, nhìn anh quản lý đã chăm sóc tốt cho bọn họ như một người cha, cười trấn an:

"P'Jack à, anh đã làm việc chăm chỉ suốt thời gian qua."

"Từ bây giờ anh hãy sống thật tốt nhé."

Tay nhìn P'Jack rời đi, cơ thể anh hoàn toàn kiệt sức. Anh thở dài, quay đầu lại liếc nhìn hai thiếu niên đang mỉm cười vui vẻ trên cột. Anh tiếc nuối nghĩ rằng GMM không còn liên quan gì đến bọn họ nữa, anh chỉ có thể cầu chúc cho bọn nhỏ có một tương lai tươi sáng.

Chúc các em hảo tụ hảo tán.

GMM lúc đó chứa đựng tuổi trẻ của tất cả họ, đồng thời phong ấn tất cả tình yêu mà họ chưa kịp thể hiện khi còn trẻ bằng những kịch bản được đóng gói hoàn hảo.

Điều đáng tiếc là dù bộ phim có hay đến mấy, dù có bao nhiêu không nỡ, thì nó cũng phải kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro