Chương 28: Tâm tình ngổn ngang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi lúc Vương Nguyên ước rằng có thể ngả bài thành thực với Vương Tuấn Khải rằng cậu cũng có mang kí ức của kiếp trước, như vậy cậu có thể quang minh chính đại mà bàn luận với hắn về sự đổi thay của thời đại, đồng thời vô tư mà dạy cho hắn những kiến thức hiện đại chứ không cần cố gắng thăm dò, cẩn thận lựa lời.

Ví dụ như khi rủ hắn đến quán lẩu, cậu rất muốn chỉ dạy cho hắn cách ăn cái món này.

Đôi lúc Vương Tuấn Khải ước rằng hắn có thể ngả bài thành thật với Vương Nguyên rằng hắn là người cổ đại xuyên không đến, như vậy hắn có thể quang minh chính đại mà bày tỏ sự bỡ ngỡ với thời đại mới, đồng thời vỗ ngực tự hào vì những đóng góp to lớn của mình với lịch sử.

Ví dụ như khi được Vương Nguyên rủ đến quán lẩu, hắn rất muốn nói với cậu rằng hắn không ngờ bây giờ lẩu lại phát triển thành văn hoá đặc sắc thế này, phong phú thế này. Ngày xưa khi hắn phát minh ra món lẩu, thứ được thả vào nồi nước sôi chỉ có rau củ quả và gà rừng, chứ đâu có nhiều thứ ngon như thế này.

Năm đó ở quân doanh Kinh Bắc, lúc hắn tới được mấy tháng thì vùng đất này đón một trận gió đông mạnh mẽ. Mùa đông ở biên giới phía Bắc lạnh rét căm căm, mặt hồ đóng băng, thức ăn vừa nấu xong đã nguội, lương thực đem từ kinh thành tới không đủ để binh sĩ chống chọi lại với giá rét. May thay vùng này lại là rừng núi, có rất nhiều loại cây dại có tính nhiệt, lại thêm chôm được rất nhiều quả ớt mọc ở biên giới Man Phỉ, thế là Bảo Khánh tướng quân nghĩ ra cách ăn này.

Đầu tiên ra sông đập băng mang về bỏ vào nồi lớn, đun lửa tới khi băng tăn rồi cho gia vị là các thứ cay nồng kia vào, kế đến có cái gì ăn được thì quẳng hết vào đó cho sôi, lửa sẽ cháy suốt cả một bữa ăn, nước luôn được đun nóng, vừa giải quyết được việc thức ăn nấu xong đã nguội, mà canh cay này còn có thể làm ấm người, có thể chống cự lại với mùa đông Kinh Bắc.

Sau đó thì Vương Tuấn Khải đem món này truyền lại cho người dân Kinh Bắc đã dạy hắn hát ca dao, trở thành một nét ẩm thực độc đáo của Kinh Bắc, cứu mạng được bao nhiêu người dân khỏi giá rét.

Kinh đô cũng rét lạnh, nhưng vì là vùng trũng thấp nên gió phương Bắc thổi tới bị núi che bớt, đỡ cóng hơn một chút. Vương Tuấn Khải dự tính Tết năm tới về kinh đô sẽ bày cho Hoà công công món này, để ông làm cho Vương Nguyên thử.

Thế mà hai cái Tết liên tục ở Kinh Bắc đều xảy ra hết nạn này đến nạn kia, lúc thì dịch bệnh lúc thì bão tuyết, Bảo Khánh tướng quân lưu lại nơi này hỗ trợ dân chúng, chỉ có thể viết thư gửi về truyền lại công thức món này.

Vương Tuấn Khải Vương Nguyên nhìn nhau qua một cái bàn lẩu bốc khói nghi ngút, cả hai đều ôm tâm tình phức tạp, bầu không khí có hơi kì quái.

Đúng lúc này thì điện thoại đặt trên ghế của Vương Nguyên reo lên, cậu quay sang nhìn một cái, đầu mày hơi nhíu lại.

Vương Tuấn Khải liền biết, người gọi tới có vẻ không có gì tốt đẹp.

Quả nhiên, là Chu Kiệt Vũ.

Vương Nguyên theo phép lịch sự mà nghe máy, giọng điệu cũng không tỏ ra khó chịu gì, vẫn thân thiện như bình thường, "Tôi nghe đây, có việc gì không?"

"Sao cậu không trả lời tin nhắn tôi thế?" Chu Kiệt Vũ thở dài, "Cậu vẫn giận tôi vụ hot search à?"

"Không hẳn. Đúng là lần đó tôi bị quản lí cằn nhằn, nhưng tôi chưa kịp xem tin nhắn của cậu là vì bận."

"Tôi mới từ buổi công chiếu phim của cậu về nhà, trên đường tôi đã nhắn cho cậu để chúc mừng. Phim rất hay, diễn xuất của cậu đỉnh quá làm tôi nổi cả da gà đấy!"

Vương Nguyên đảo mắt lên trần nhà nghĩ xem tại sao mình lại chưa xem tin nhắn của y, à, tại vì từ lúc lên xe tới quán lẩu là cậu và Vương Tuấn Khải ngồi thảo luận trên trời dưới biển về vai diễn phản diện vừa rồi của mình mà. Điện thoại rung mấy lần đều không để ý.

Cậu đáp, "Cảm ơn lời khen của cậu nhé. Tôi không ngờ cậu bận như thế mà vẫn tới xem phim của tôi đó."

Chu Kiệt Vũ: "..."

Tôi ngồi cách cậu có 1 ghế thôi ok? Huhu...

Y lựa chọn không nói ra cái điều rước nhục vào người nữa, càng không có can đảm hỏi Vương Nguyên xem người ngồi cạnh cậu là ai. Thế là y bịa ra vài lời hùa theo rồi kiếm cớ dập máy.

Vương Nguyên ngắt điện thoại để qua một bên, nói với Vương Tuấn Khải, "Tôi không ngờ Chu Kiệt Vũ lại tới."

"Cậu mời à?" Vương Tuấn Khải bày ra phong thái chững chạc từng trải mà nâng đĩa đồ nhúng lên gạt vào nồi lẩu đỏ đang sôi lăn tăn, giọng điệu bình tĩnh mà hỏi.

"Không tôi chỉ mời mỗi cậu. Các vé còn lại tôi đưa Lôi Vĩnh mời hộ. Đều ngồi ở mấy hàng từ giữa trở về cuối. Mà Lôi Vĩnh cá tính lắm, anh ấy chắc chắn không làm điều đó rồi."

Vương Tuấn Khải cố ghìm khoé môi mình xuống che giấu sung sướng, " Vậy có thể cậu ta quen biết với người khác trong đoàn."

"Ừm. Cậu ta quan hệ rộng lắm." Vương Nguyên không muốn nói thêm về Chu Kiệt Vũ nữa, hít một hơi dài, "Lẩu thơm quá! Tôi được ăn lẩu từ khi lên 5 đó, nghiện cái đến giờ."

Vương Tuấn Khải nâng mi nhìn cậu một cái, đầy vẻ cưng chiều.

"Cậu thích vậy thì ăn nhiều một chút. Nhưng không được thêm cay nữa."

Vương Nguyên đưa bát nhận lấy một miếng thịt đã chín từ đũa của Vương Tuấn Khải, đưa lên miệng thổi thổi rồi ăn, hai má phồng lên vì nóng, lại hé môi quạt quạt. Bọn họ để tránh bị chụp trộm mà chọn quán lẩu cao cấp có phòng riêng, không gian này chỉ có hai người với nhau cùng khói lẩu nghi ngút, vừa nóng ấm vừa thoải mái.

Vương Tuấn Khải không nhìn Vương Nguyên, nhưng dư quang vẫn để ý khuôn miệng xinh xắn của người kia. Vương Nguyên cười lên luôn rất ngọt ngào, lúc nói chuyện, môi sẽ hơi cong cong như quả anh đào, răng cửa như con thỏ, cực kì đáng yêu. Nhưng những lúc làm mặt ngầu thì đủ lạnh lùng kiêu ngạo và bá khí.

Hắn cố ngăn bản thân trầm mê, nhưng thân thể lại chẳng hề nghe lời.

Vương Nguyên nuốt xuống miếng thịt, vươn đũa tìm trong nồi xem còn cái gì chín rồi, tiện hỏi hắn, "Hôm nay cậu luyện tập tới đâu rồi? Công ty đưa ra bản phối sau cùng chưa?"

"Vẫn chưa. Hôm nay phối đi phối lại 3 lần tôi còn chưa ưng." Vương Tuấn Khải hơi bất lực.

Vương Nguyên không lạ gì với tính cách Thiên Diêu, cậu tủm tỉm cười.

Hắn hỏi, "Cậu thực sự không muốn cho người ta biết cậu là tác giả sáng tác à?"

"Không." Cậu lắc đầu.

"Sao lại thế?" Luận về tư duy trong giới giải trí, Vương Tuấn Khải vẫn đi sau Vương Nguyên một chút.

"Cậu chịu hát nhạc tôi viết tôi đã vui lắm rồi. Tôi không muốn bản thân làm ảnh hưởng gì đến màn debut của cậu."

Với lượng fan đông đảo của Vương Nguyên,việc ca khúc debut của Vương Tuấn Khải là cậu viết sẽ gây ra hiệu ứng bùng nổ, và sẽ che lấp đi hào quang của hắn, chiếm hết spotlight, khiến cho sự nổi tiếng của hắn sẽ bị móc nối là dựa hơi Vương Nguyên. Fan của cậu cũng sẽ trách công ty tại sao nhạc cậu viết lại không để cậu hát, sau đó kéo nhau đi anti Vương Tuấn Khải. Còn trong trường hợp dạo gần đây có cái hot search hôm nọ, lại là kéo theo không ít tiêu cực. Hoang đường nhất là viễn cảnh Chu Kiệt Vũ cũng bị lôi vào với một cái tin lá cải nữa: Vương Nguyên viết nhạc cho Vương Tuấn Khải, Chu Kiệt Vũ ra rìa, thuyền Vũ Nguyên BE rồi sao? Trong khi cái quan trọng nhất là phải tập trung sự chú ý của người ta vào tài năng của Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải không nghĩ nhiều như thế, mà hắn nghĩ nhiều sang một hướng khác. Hắn nghĩ Vương Nguyên không muốn dính với hắn.

Cái suy nghĩ đó cũng không rõ ràng, mà chỉ như một thứ tơ lụa lướt qua đầu hắn. Nỗi thống khổ từ kiếp trước trải qua 3 năm ở Kinh Bắc và chuyến du ngoạn vượt ngàn năm cũng vẫn chưa từng nguôi ngoai.

.

Sau bữa ăn đó trở về nhà, Vương Tuấn Khải nhận được tin nhắn của Lôi Vĩnh về kế hoạch thêm suất cho hắn trong show "Tìm người giữa vạn tinh tú". Vai trò của hắn là một khách mời ghế nóng.

Vai trò khách mời ghế nóng là quan trọng bậc nhất trong show đó. Vương Kim Thanh chơi lớn, thế nên nhà đài bên kia cũng không dám không nể mặt. Vương Tuấn Khải nhíu mày một chút, làm khách mời ghế nóng tức là hắn sẽ phải ngồi đợi người ta tới tỏ tình với hắn sao?

Hắn nhắn lại cho Lôi Vĩnh, "Tôi không có quen biết ai để người ta tới tỏ tình tôi đâu."

Lôi Vĩnh đáp lại: "Thứ nhất thì show này sẽ quay sau khi cậu debut, và hiệu quả từ MV debut của cậu sẽ kéo cho cậu rất nhiều fan. Không thiếu người thích cậu đâu. Thứ hai là để đẩy hiệu quả lên cao nhất thì công ty sẽ sắp xếp cặp đôi cho cậu. Là một diễn viên mới kí hợp đồng. Tên cô ấy là Tống Huyên. Show này là show hẹn hò tìm hiểu nhau, nổi lên vì drama là chính nên các mối quan hệ bên trong có thể thành hoặc có thể không thành, thậm chí nếu thành đôi thật thì cũng có khả năng chia tay. Cậu chỉ cần nghiêm túc tìm hiểu và sau cùng cả hai thống nhất không hợp tính cách và có thể làm bạn bè, cậu lịch sự từ chối cô ấy và cô ấy cũng vui vẻ đi yêu người mới là xong. Giới giải trí một ngày bao nhiêu tin đồn mới cậu cũng biết rồi, sẽ không ai ghim mãi một chuyện đâu. Chủ yếu là phải để ý tới cách ứng xử của cậu trong suốt quá trình quay show. Cậu làm trợ lý cho Vương Nguyên cũng thấy qua không ít rồi nhưng khi tự chính mình lên sóng thì không dễ. Quản lý ngôn từ, biểu cảm, hành vi đều cần cực kì tỉ mỉ..."

Vương Tuấn Khải không quá quan tâm đến những thứ khác trong show, hắn chỉ tham gia để ngăn Chu Kiệt Vũ và Vương Nguyên có quá nhiều tương tác. Nhưng mà hiện giờ cái suy nghĩ Vương Nguyên không muốn dính quá sâu tới mình khiến cho hắn hơi nao núng, lại thêm kí ức kiếp trước làm hắn thần hồn nát thần tính, lo lắng có khi nào Vương Nguyên sẽ phát hiện chuyện hắn thích cậu không. Bước chân vươn ra lại gượng gạo rụt về, hắn nghĩ muốn giữ khoảng cách với cậu.

Nếu Vương Nguyên không thoải mái mà hắn cứ làm tới, chẳng khác gì một Chu Kiệt Vũ thứ hai quấy đảo cuộc sống và công việc của cậu.

Vương Tuấn Khải nằm vắt tay trên trán mà thở dài. Hắn cứ hết lần này đến lần khác quên mất rằng thời đại đã thay đổi, người kia không còn là Vương Nguyên mà hắn từng biết, không phải Tường An đế ngồi trên ngai vàng, mà ở thời đại này công việc của cậu phải nghe theo sắp xếp của công ty, ra đường phải cẩn thận kẻo bị quay chụp lén, và làm bất kể điều gì cũng phải nghĩ cho người hâm mộ.

Tại sao người kia đã uống canh Mạnh Bà để làm lại cuộc đời mà hắn thì lại cứ không chịu buông tha cho cả hai cơ chứ.





Hết chương 28.

Wjk nào thì cũng ovtk cả thôi =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro