Chương 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Tinh vừa định lên tiếng, chủ nhân chiếc xe đứng ở cửa nghe không nhịn nổi nữa, vội vàng chạy tới: "Tôi mới lái chiếc xe này chưa đầy hai năm, không có vấn đề gì hết, cậu tìm thằng bé này ở đâu ra làm cò mồi sửa xe vậy hả?! "

Mạnh Siêu cúi đầu nhét điếu thuốc vào miệng, vừa đi vừa rút găng tay ra, động tác hơi dùng sức
Chủ xe muốn tìm hắn đối chất, nhưng bị anh em ngay lập tức bao vây chặn đường: "Này ông chủ, Ai là cò mồi cơ! Nói có bằng chứng gì không?"

Làm việc trong ngành này một thời gian dài, loại người nào cũng từng gặp qua, Lưu Tinh không ngạc nhiên chút nào, ngăn Lý Chính lại đạp qua một bên, quay đầu thảo luận với chủ xe bằng cái giọng hòa hoãn.

Mạnh Siêu lẳng lặng thu mình vào góc nghỉ ngơi, những màn kịch này vốn dĩ không liên quan gì đến hắn. Hắn ngồi khoanh chân trên mặt đất cứng, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc bị dập tắt từ lâu, và chỉ khi nhìn kỹ mới phát hiện hắn đang run rẩy. Mồ hôi đổ quá nhiều, từ khi mới ra khỏi hố hắn đã bắt đầu cảm thấy choáng váng vì thiếu oxi, những tiếng nói từ phía xa kia ồn ào bên tai ong ong cả lên.

Không biết qua bao lâu, mới lờ mờ nghe thấy ai đó gọi hắn: "Này, này! "

Lưu Tinh gọi "Này, này" nửa ngày trời, người này cuối cùng cũng hơi nâng cằm lên. Tóc mái dài che kín mí mắt, hắn nghe thấy Lưu Tinh nói: "Cảm ơn nhé, có thể nghe thấy áp lực xi lanh, tỉ mỉ đấy, lần này cậu giúp tôi đỡ được một khoản."

Ngón tay cậu lắc lắc trước mặt, Mạnh Siêu nheo mắt, mơ hồ, muốn đáp lại nhưng không có sức. Giờ đây, đôi môi hắn trắng bệch khô khốc, hơi thở qua kẽ răng, nhanh chóng khiến người ta phát hiện có gì đó không đúng.
"Này, cậu làm sao đấy?"

Lưu Tinh dùng đầu gối chạm vào hắn, thấy người kia lắc lắc đầu, ý là không sao, nhưng nhìn thì có sao.

Ra đời lâu, Lưu Tinh cũng được coi là hiểu rộng. Bệnh vặt, vết thương nhỏ nhìn một cái là hiểu đại khái, huống hồ nhãi con này có khuôn mặt vàng và cơ bắp gầy gò, chẳng nhìn thì cũng biết là suy dinh dưỡng, có lẽ là làm nhiều, không màng ăn uống.

Cậu nói, "Cậu đợi tí" sải bước nhanh ra khỏi tiệm đến quán ăn vặt gần nhất mua năm cái bánh nhân thịt bò, thêm một chai muối khoáng
Lưu Tinh trở lại tiệm sửa xe, ném túi nilon vào lòng Mạnh Siêu, vết dầu của chiếc bánh lộ ra từ miệng túi, thoang thoảng mùi thịt, khứu giác đến nhanh hơn cả thị giác. Người kia ngẩn ngơ một lát, bàn tay bụi bẩn chậm rãi cầm túi, tiếng lạo xạo của nilon vang lên.

Lại có một chai muối khoáng đã mở nắp ở dưới đất, khí ga chui ra khỏi miệng chai, Lưu Tinh bày sẵn đồ ăn uống ra trước mắt hắn, sau đó mới vỗ vỗ tay: "Được rồi, ăn nhanh đi, nhìn cậu gầy như này, chắc chắn là suy dinh dưỡng, ăn nhiều thịt vào, đừng lúc nào cũng miễn cưỡng mình ăn mì ăn liền nữa"

Dường như Mạnh Siêu vừa tỉnh táo lại, giơ tay kia lên, mở túi ra đặt lên miệng.

Từ đầu đến cuối hắn không ngẩng đầu, không rõ là không có nhiều sức hay là sinh ra đã lầm lì không thích nói chuyện, hắn chỉ lộ cho Lưu Tinh đúng cái đỉnh đầu loạn cào cào, mái tóc nhuốm mồ hôi chưa khô.

Hắn cắn một miếng, má di chuyển theo cơ miệng, máy móc nhai kĩ vị thịt mới bắt đầu trở thành ngấu nghiến nhét vào miệng.

Lưu Tinh hài lòng cười: "Ăn nhiều vào nhé, đừng để lại. Bọn tôi đi đây, tiền sửa xe cuối tháng sẽ tính cho ông chủ bên cậu"

"...... Cảm ơn"
Mạnh Siêu nói muộn, ngẩng đầu cũng chậm một bước, Lưu Tinh đã đi ra đến cửa, chỉ thấy gương mặt nịnh nọt của Lý Chính cầm chìa khóa xe: "Anh Tinh, anh lái! Em đã chuyển xong cho anh rồi! "

Tặc lưỡi một cái

Cái thứ bảo bối này à, không có giấy phép cũng chẳng dám tùy tiện lái. Bên cạnh là Lí Chính đeo cái kính râm không hợp với nó, tư thế vui vẻ, tất nhiên không thể so với anh Tinh, eo thon, vai rộng, chân mảnh khảnh được, ra chỗ khác giống như minh tinh đứng hát trên sân khấu trong TV vậy.

Cơn choáng váng của Mạnh Siêu vẫn chưa thuyên giảm, hắn từ từ chớp chớp mí mắt, nheo mắt lại nhìn bóng lưng thẳng tắp đẹp trai kia, tóc mái rủ xuống lông mi nóng nực và ngứa ngáy. Trên tay hắn có bột xi măng, không dám xé, cho nên chỉ có thể cúi đầu xuống thấp hơn đẩy mái tóc ra xa một tí

Lưu Tinh siêng đến, lại đưa cả Lí Chính và cô gái mặc vớ đêm đó theo cùng

Mạnh Siêu đang thay lốp xe, bước chân vội vàng, một tay lăn đi, khi đến nơi hắn gập cổ tay một cái, đồ vật bảy tám kg nhẹ nhàng xếp chồng lên nhau

"Không nhìn ra nha" Lưu Tinh vừa vào cửa liền chào hỏi giống như trêu chọc "Tuổi khá nhỏ mà lực thì khỏe thế"

Mạnh Siêu không quay lại, xương bả vai thuận theo động tác cúi xuống, áo bị kéo cao lên, vừa buông tay có một tiếng cực lớn, tiệm sửa xe rộng rãi có tiếng vọng lại.

Không biết còn tưởng là hờn dỗi vì phải chịu sự bắt nạt gì cơ. Chỉ mới gặp vài lần, Lưu Tinh đã quen với sự lầm lì của nhãi con này rồi, thích trả lời hay không cậu cũng chả để tâm, hôm nay chủ tiệm đến, là hẹn trước, nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy tới, hai anh em nói chuyện cũ xong mới quay lại chủ đề chính

"Con Yamaha này sửa làm gì! Trực tiếp bán là chạy rồi!"

Lưu Tinh nhận lấy điếu thuốc của bạn, đặt một tay lên ghế của chiếc xe moto hạng nhẹ, cười nói: "Ninh Ninh muốn lái chơi, đợi cô ấy chơi chán rồi bán cũng không muộn"

Chiếc xe mới thu được nhỏ và nhẹ, vừa hay hợp với nữ, bạn gái nhìn một cái là yêu, làm nũng bảo cậu đổi màu xe, giữ lại cho mình dùng. Gần đây làm ăn cũng ổn, Lưu Tinh không thiếu tiền quay vòng, cô thích như nào thì theo thế, rảnh rỗi đưa người tới đổi màu xe.

Động cơ tháo lốp xe trong góc phát ra tiếng động, Mạnh Siêu cúi đầu nhìn chằm chằm vào hoa văn trên lốp đến ngây người, nghe người ta nói chuyện không rõ ràng lắm, không biết chữ nào khớp với tín hiệu, ma xui quỷ khiến thế mà lại liếc ba người một cái.

Chỉ với một ánh nhìn này, bị Lí Chính đang nhìn xung quanh bắt gặp, cậu ta tặc lưỡi giáo huấn: "Ê ê, nhìn cái gì đấy, chưa thấy gái xinh bao giờ à, đây là người của anh Tinh đấy, còn nhìn nữa là tao đánh!"

Mạnh Siêu vẫn có bộ dạng không tức giận như thế, đôi mắt nheo lại giống lười mở to ra, từ khóe mắt lạnh nhạt liếc xéo qua bóng dáng của anh béo. Hắn quay đầu tháo lốp ra, vứt vào chậu nước kiểm tra, động tác thô lỗ ném vào, nước bắn tung tóe cả.

Lí Chính tự dặn lòng cái này không vui, trợn tròn mắt bỏ đi.

Vừa vá xong cái này, chủ tiệm gọi đến: "Mạnh Siêu! Đến đây nào!"

Hắn chậm rãi đi tới, trên chân mang đôi giày vải cũ kỹ, khi đến gần hơn, hắn nhìn thấy Ninh Ninh đang nắm tay Lưu Tinh thì thầm. Móng tay đỏ tươi của cô vòng ra sau tai Lưu Tinh: "Anh Tinh, em chỉ muốn cái màu hồng, nó đẹp biết bao!"

Chiếc tai trắng bắt đầu đỏ, cùng với ánh sáng của trần nhà, vành tai nhỏ tròn rõ ràng, giống như một viên ngọc mới nở. Đôi tai này không hợp với hình tượng các anh trai mặc áo da, cảm giác không hài hòa khiến người nhìn nóng mắt

"Ninh Ninh...... Màu hồng không dễ làm, em chơi chán rồi còn phải vứt hết đi nữa" Lưu Tinh kéo tay cô xuống, dỗ dành nhưng không mượt mà, chỉ biết nói những điều cô không thích nghe. Tất nhiên, cô gái nhỏ không vui, bĩu môi ngồi xuống ghế không thèm để ý đến ai nữa.

"Mạnh Siêu" Chủ tiệm chỉ vào xe, "Cậu có biết pha sơn không?"

Hắn đứng sang một bên, vẩy nước mới bắn tung tóe ở ống quần, động tác nhanh chóng, giọng điệu như cũ: "Không biết "

Chủ tiệm sững người: "Trước đây không phải cậu.....?"

"Tôi chỉ biết sửa chữa, không biết pha màu."

Vẩy nước xong, hắn chuẩn bị rời đi, nhưng vừa quay đi thì bị gọi lại: "Mạnh Siêu"

Giọng nói của Lưu Tinh khá đặc biệt. Âm thanh sắc nét pha chút âm mũi, giống như hạt mưa bên ngoài, tí tách rót vào tai.

Hắn hơi dừng bước chân, không đợi Lưu Tinh lên tiếng, hắn thấp giọng tốc độ trả lời nhanh: "Thật sự không biết"

Mạnh Siêu thường xuyên cúi đầu, sống lưng luôn cong trong vô thức để thoát khỏi tầm mắt của mọi người, hắn dựa vào cảm giác co rụt người lại. Giống như những chiếc áo khoác cũ là cái vỏ, hắn trốn trong cổ áo, cảm giác an toàn có thể được lấp đầy.

Lưu Tinh nhăn mày nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, môi mím lại cử động không được tự nhiên, có lời lại không nói

"Vậy thì bỏ đi, đợi tiểu Lưu về thì sửa", Lưu Tinh nói là một nhân công khác xin nghỉ về quê, lại hỏi bạn gái ngồi trên moto, "Được không? Đợi mấy hôm"

Cơn tức giận của cô tiểu thư chắc chắn là không dễ dỗ, Lưu Tinh dỗ chán chê, khi đuổi theo cô ra ngoài còn chả kịp chào bạn bè một tiếng nữa.
Dĩ nhiên cũng không chú ý được đến ánh mắt của người ngồi trên mặt đất đang nhìn họ từ xa. Chiếc váy kẻ sọc thời trang của cô gái không bắt mắt, trọng tâm đều tập trung vào chiếc cổ trắng nõn của Lưu Tinh, phần đuôi tóc được cắt tỉa gọn gàng, dưới chiếc áo khoác da ngắn lộ ra vòng eo nhỏ

Mạnh Siêu chê cậu quá trắng đi, trắng đến mức trong đêm cũng nhức cả mắt, bên tai ảo giác tên mình được đọc đi đọc lại, ngay cả vị giác cũng nhớ lại mùi thơm mà cậu ném vào lòng hôm đó.
Tất cả đều liên quan đến cậu, lại không tìm được lí do liên quan là gì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro