Phần 4: Nếu ngày ấy...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên cứ thế ngồi nhìn vào hư không rồi nhớ về những hồi ức mà cậu cho là tốt đẹp nhất lúc này.

Năm Vương Nguyên lên lớp 10 thì tình cờ đụng trúng Vương Tuấn Khải sau buổi khai giảng.

Chỉ một câu không nóng không lạnh "cậu có sao không?" và một ánh mắt sâu thẳm lướt qua của anh cũng khiến trái tim cậu lỗi nhịp. Vương Nguyên cứ thế thầm thương trộm nhớ vị học trưởng họ Vương là anh.

Lúc đó Vương Tuấn Khải rất nổi tiếng ở trường vì ngoài ngoại hình đạo mạo thì học lực của anh rất giỏi và luôn đứng đầu bảng xếp hạng.

Vương Nguyên cũng biết chuyện anh đang hẹn hò với hoa khôi của trường tên là Lưu Tuyết. Nhưng cho dù anh không có hẹn hò với ai thì Vương Nguyên cũng không có gan bày tỏ tình cảm với anh. Cậu cứ lặng lẽ nhìn anh từ phía xa chứ không dám bắt chuyện thì làm sao dám nói lời yêu anh. Chỉ có thể yêu thương trong thầm lặng.

Ngày Vương Tuấn Khải tốt nghiệp thì Vương Nguyên lấy hết can đảm tặng cho anh một món quà trên danh nghĩa là học đệ.

Quà tặng là một cái khăn quàng cổ mà cậu tự đan. Kèm theo là một lọ thủy tinh xếp đầy những con hạc giấy màu lam. Tổng cộng có 1001 con hạc giấy do chính tay cậu gấp.

Vương Nguyên nghe nói nếu có thể gấp được 1001 con hạc giấy thì có thể ước một điều ước nên mỗi một con hạc giấy cậu đều gấp cẩn thận và rất thành tâm. Món quà này tuy không có giá trị về mặt vật chất nhưng nó biểu đạt cho một tình yêu đong đầy và mang một ý nghĩ cầu chúc mọi đều tốt đẹp mà cậu dành cho đối phương.

Mỗi lần xếp những con hạc kia thì trong đầu Vương Nguyên sẽ không ngừng suy nghĩ về anh. Lúc ấy trên môi cậu luôn nở một nụ cười mĩ mãn.

Vương Tuấn Khải không có từ chối món quà của Vương Nguyên khiến cậu vui mừng như mở hội.

Ngay sau đó Vương Nguyên bị anh kéo đến quán Bar cách trường không quá xa trong tình trạng hoang mang vì không hiểu lý do vì sao anh lại làm như vậy.

Vì chưa đủ tuổi nên Vương Nguyên không được phép uống rượu. Cậu cứ thế ngồi yên nhìn Vương Tuấn Khải uống đến say khướt nhưng anh vẫn không mở miệng nói lấy một lời nào.

Không phải Vương Nguyên không ngăn cản anh mà vì bản thân cậu không thể ngăn cản được. Mỗi khi Vương Nguyên nói thì anh lại càng uống nhanh hơn khiến cậu mím môi rồi tự hiểu lúc này cần sự im lặng.

Vương Nguyên không biết nhà của Vương Tuấn Khải ở đâu và cậu cũng không thể đưa anh về kí túc xá của cậu trong tình trạng bất tĩnh nhân sự và mùi cồn nồng nặc như thế vì bảo vệ nhất định sẽ không cho anh vào.

Cuối cùng Vương Nguyên cả gan dùng tên và giấy tờ tùy thân của anh để thuê một phòng ở khách sạn gần đó vì cậu sắp chống đỡ không nổi cơ thể anh nữa rồi.

Vương Tuấn Khải chỉ cao hơn Vương Nguyên một cái đầu nhưng thân thể thì nặng hơn cậu tưởng khiến Vương Nguyên khó khăn lắm mới có thể dìu anh lên tới căn phòng ở tận lầu 2.

Cậu chỉ định giúp anh cởi bớt cút áo trên cùng để anh dễ thở thì đột nhiên bị anh giữ lấy cánh tay rồi nói những câu không đầu không đuôi khiến cậu nghe không rõ cũng không hiểu.

Sau một hồi cố gắng lắng nghe thì Vương Nguyên có thể hiểu đại khái lý do vì sao mà anh lại muốn uống say đến như vậy. Anh thất tình rồi...

Lúc trước Vương Nguyên có nghe mọi người trong trường bàn tán nói rằng học tỷ họ Lưu tức là Lưu Tuyết sẽ sang Mỹ du học sau khi tốt nghiệp. Không ngờ chuyện này đúng là sự thật.

Qua lời kể không mạch lạc của anh thì cậu có thể hiểu chuyện không chỉ có vậy. Anh không chỉ thất tình mà còn bị Lưu gia xem nhẹ. Thậm chí là có phần xem thường thân thế của anh.

Kì thực ở trường không ít người bàn tán về chuyện tình cảm của anh và Lưu Tuyết. Có người nói họ trai tài gái sắc, cũng có người nói Vương Tuấn Khải chính là "chuột sa hủ nếp".

Ai cũng biết Lưu gia không chỉ có thế lực về mặt tài chính mà còn có tiếng nói trong giới chính trị. Nếu anh trở thành con rể nhà họ Lưu thì chính là "hổ mọc thêm cánh", nhất định sẽ làm nên đại sự.

Nhưng Vương Tuấn Khải lại có xuất thân quá sức bình thường. Chưa kể ba mẹ anh mất sớm nên hiện tại anh chính là thân cô thế cô.

Năng lực của Vương Tuấn Khải lúc này chẳng là gì trong mắt hào môn thế gia họ Lưu. Cho nên chuyện anh bị xem thường cũng là điều khó tránh khỏi.

Nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc trên trán anh qua một bên rồi an ủi:"Anh không được nói mình vô dụng. Tuy nơi anh sinh ra không phải là hào môn nhưng anh là người có thực lực,  có ý chí. Chẳng phải của cải do bàn tay con người tạo nên hay sao? Anh nhất định sẽ làm cho người ta nhìn anh bằng một con mắt khác. Lúc đó anh sẽ ở trên cao và bon họ sẽ phải ngước nhìn anh"

Vương Nguyên không biết Vương Tuấn Khải có đủ tĩnh táo để hiểu những gì cậu đang nói hay không. Nhưng cậu vẫn nói hết sự tôn sùng của bản thân dành cho vị học trưởng này. Trong mắt cậu lúc này chỉ có mỗi anh.

Không biết Vương Tuấn Khải mở mắt ra từ khi nào và cũng không biết anh đang suy nghĩ điều gì. Nhưng hành động tiếp theo chính là khiến Vương Nguyên thập phần hốt hoảng. Anh giữ chặt gáy cậu rồi chủ động hôn môi cậu...

Vương Nguyên không có phản kháng cũng không có đáp lại. Thậm chí còn ngây ngô mở to mắt nhìn anh khiến Vương Tuấn Khải không hài lòng, siết chặt vòng tay ôm lấy cậu khiến cơ thể cậu dán chặt lên người anh.

Trái tim Vương Nguyên đập nhanh một cách kịch liệt cộng thêm không khí lúc này bị Vương Tuấn Khải tước đoạt nên cậu hít thở rất khó khăn. Lồng ngực không ngừng phập phồng làm cho cơ thể cả hai cứ thế nóng dần lên, hơi thở hòa quyện vào nhau.

Vương Nguyên biết Vương Tuấn Khải không có tình cảm với cậu nhưng cậu thì yêu thương anh thật lòng. Vì thế cho dù trong mắt anh lúc này cậu là thế thân của một người khác thì cậu cũng không có oán trách gì.

Nhưng thật may là trong suốt quá trình ân ái thì Vương Tuấn Khải không hề gọi tên bất kì ai khác và tức nhiên cũng không có gọi tên cậu.

Vương Nguyên cảm thấy hạnh phúc vì có thể cùng anh thân cận nhưng cơn đau nơi hạ thể khiến cậu thật sự không chịu nổi.

Cậu là nam nhân nên trong chuyện chăn gối tức nhiên không thể thuận tiện như nữ nhân. Hơn nữa cậu là lần đầu làm chuyện này nên tức nhiên càng phải thận trọng. Mà Vương Tuấn Khải có lẽ vì quá say nên đâu còn ý thức được chuyện gì.

Anh cứ thế xâm nhập vào cơ thể cậu khiến Vương Nguyên đau đến toát mồ hôi lạnh. Hạ thể như bị xé rách, mùi máu tanh nồng cũng xông vào mũi nhưng người phía trên càng ngày càng tấn công mãnh liệt khiến đầu óc Vương Nguyên bắt đầu trống rỗng rồi cứ thế ngất đi.

Lúc Vương Nguyên tĩnh dậy thì bản thân đã được đưa tới bệnh viện rồi. Cậu cố gắng chống đỡ cơ thể đau nhức để ngồi dậy rồi loáng thoáng nghe thấy âm thanh từ bên ngoài cửa vọng vào.

Bác sĩ đang trách mắng Vương Tuấn Khải về chuyện anh không biết tiết chế làm hạ thể của cậu bị thương dẫn đến nhiễm trùng kèm sốt cao và phải nằm viện truyền dịch.

Gương mặt trắng bệch của Vương Nguyên thoáng chốc đỏ bừng rồi cứ thế cúi đầu không dám ngẩn mặt lên.

Lúc Vương Tuấn Khải bước vào nhìn thấy cảnh tượng cậu phát ngốc ngồi ở trên giường, hai má đỏ bừng thì vội bước tới hỏi:"Có phải lại sốt cao rồi không?"

Nói rồi đưa tay đặt lên trán cậu kiểm tra nhiệt độ.

Vương Nguyên mím môi, ngại ngùng nói:"Thật xin lỗi...đã gây ra phiền phức cho anh rồi"

Vương Tuấn Khải im lặng không nói gì rồi ngồi xuống cạnh cậu. Một lúc lâu sau thì mới lên tiếng:"Tôi biết cậu có tình cảm với tôi. Chúng ta cứ thử xem"

Vương Nguyên không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Ngẩn mặt lên nhìn anh rồi do dự hỏi:"Anh...anh...thật sự không ngại chuyện em là...con trai sao?"

Vương Tuấn Khải không mặn không nhạt đáp:"Tôi biết mình đang làm gì. Nếu cậu không muốn thì tôi không ép"

Vương Nguyên cầu còn không được nên sao có thể chối từ anh. Cúi mặt rồi lại ngại ngùng nói:"Em không có ý đó..."

Thế là quan hệ của anh và cậu bắt đầu đổi thay từ khi đó. Nghĩ khách quan mà nói thì Vương Nguyên đang cầu được ước thấy. Học trưởng Vương mà cậu thầm thương trộm nhớ đã đáp ứng thử tìm hiểu cậu. Anh đồng ý để cậu trở thành người yêu của anh. Mặc dù không thể công khai trước mọi người nhưng với Vương Nguyên thì nhiêu đó cũng đủ kinh hỷ lắm rồi.

Còn nếu suy nghĩ theo một cách bi quan mà nói thì Vương Nguyên chính là thế thân cho một người khác. Anh mới chia tay bạn gái liền muốn kết giao với cậu. Chuyện này nói thế nào cũng không thể người ta không khỏi suy diễn thật hư.

Còn nói theo một cách khác nữa thì có thể nghĩ là Vương Tuấn Khải đang lấy sự tôn sùng của Vương Nguyên để lắp đầy lỗ hỏng sự tự tôn của anh. Người nhà họ Lưu không coi trọng anh nhưng ít ra vẫn còn có một người tên Vương Nguyên xem anh hơn tất cả. Đó là thứ mà anh cần để chấn tĩnh và làm động lực của bản thân.

Giai đoạn đầu của mối quan hệ yêu đương thì Vương Tuấn Khải vẫn còn chút kiêng kỵ khi đối diện với Vương Nguyên nên cả hai vẫn giữ thái độ rất khách khí khi nói chuyện với nhau. Hơn nữa anh là người vốn kiệm lời nên rất ít nói những lời thừa thãi.

Khi Vương Tuấn Khải chuyển nhà đến gần trường Đại học để tiện cho việc học tập và đi làm thêm thì Vương Nguyên phải đón mấy bận xe bus mới có thể tới thăm anh.

Một tuần gặp nhau được một ngày nhưng kì thực chỉ có vỏn vẹn có một buổi tối vì anh phải đi làm thêm tận 2 nơi.

Cho nên mỗi lần đến thăm anh thì Vương Nguyên đều giúp Vương Tuấn Khải dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ ngăn nắp. Quần áo của anh thì luôn được giặt và ủi cho thơm tho phẳng phiu.

Vương Nguyên còn đi chợ rồi nấu rất nhiều đồ ăn để sẵn cho anh rã đông rồi ăn dần vì anh không giỏi việc nấu nướng nên chỉ ăn bên ngoài. Như thế không đảm bảo dinh dưỡng lại còn mất vệ sinh, tốn kém.

Vương Nguyên lúc đó không biết Vương Tuấn Khải có phải tiếp nhận cậu rồi hay không nhưng mỗi lần gặp nhau thì anh không còn tỏ ra kiêng kỵ như trước nữa.

Mà cũng có thể giai đoạn đó cả hai đang trong thời kỳ khát vọng của tuổi niên thiếu nên nhu cầu về tình dục khá là cao. Lần nào gặp thì anh cũng muốn cậu tới mấy lần. Có khi Vương Nguyên phải khóc xin tha vì hôm sau sẽ có bài kiểm tra thể chất nhưng Vương Tuấn Khải cũng không có đáp ứng cậu.

Mọi chuyện cứ thế diễn ra êm đẹp cho đến khi Vương Nguyên học xong năm nhất đại học thì gia đình phát hiện ra tính hướng của cậu.

Vương Nguyên biết không thể giấu mãi nên thừa nhận sự thật trước mặt ba mẹ mình.

Hôm đó cậu quỳ trước bài vị tổ tiên suốt một ngày một đêm để xin ba mẹ  tha thứ nhưng ba cậu không nguôi giận mà còn dùng roi da đánh cậu đến ngất xỉu.

Sau khi tĩnh lại thì Vương Nguyên bị nhà họ Vương từ mặt. Sau này cấm bước vào nhà nửa bước. Thế là cậu thành một kẻ không nhà, không người thân.

Lúc biết chuyện thì Vương Tuấn Khải cũng không có an ủi nhiều lời. Chỉ đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra vết thương.

Ngày hôm sau cậu xuất viện và anh cũng đón xe đến ký túc xá để thu dọn đồ đạc của cậu. Thế là cả hai sống chung với nhau cho tới tận bây giờ.

Nghĩ lại những tháng ngày trước đây khiến ánh mắt Vương Nguyên càng trở nên vô hồn.

Nếu ngày ấy không nhìn thấy nhau thì giờ này chắc sẽ không khổ đau...

31-10-2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro