Phần 8: Có duyên ắc gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi cánh cửa này đóng lại nghĩa là sẽ có một cánh cửa khác mở ra để chào đón chúng ta. Chỉ là chúng ta có muốn đặt chân bước vào một lối đi mới hay không mà thôi. Nếu không dám bước vào cánh cửa mới thì chẳng lẽ cứ đứng nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng kia mãi hay sao?

Vương Nguyên không dám nói mình là người có bãn lĩnh hơn người nhưng ít ra cậu cũng không phải loại người bi lụy vì tình. Mặc dù biết có lẽ theo thời gian thì cậu sẽ dần quên được Vương Tuấn Khải, nhưng vết thương của ngày hôm nay chắc hẳn sẽ không bao giờ lành. Nó có thể sẽ ngủ yên theo năm tháng nhưng hễ khi trái gió trở trời thì lại vẫn dày vò cậu mãi không thôi.

Có câu làm người thì không nên quá cố chấp, cầm lên được thì nên buông xuống được. Huống hồ gì tình cảm này chỉ xuất phát từ một phía. Nó không phải là tình yêu trọn vẹn mà chỉ là một tình yêu đơn phương.

Vương Nguyên sau khi rời xa Vương Tuấn Khải thì cố gắng bắt đầu một cuộc sống mới. Cuộc sống không có anh nên cậu phải học cách bước đi một mình, phải quen dần với sự cô độc.

Nhưng có lẽ ông trời vẫn còn thương xót nên đã không để cho Vương Nguyên lẻ loi một mình bước đi trên con đường ấy.

Thời điểm cậu đi tìm nhà trọ trong một con hẻm nhỏ thì đã tình cờ gặp lại người bạn cũ tên là Lưu Chí Hoành.

Lưu Chí Hoành là bạn thân của Vương Nguyên từ thời tiểu học. Nhà họ Lưu lúc đó là hàng xóm ở cạnh nhà cậu nên hai người xem nhau chẳng khác gì anh em.

Nhưng khi lên trung học thì nhà họ Lưu chuyển đi nơi khác để tiện cho việc kinh doanh buôn bán. Thời gian đầu cả hai vẫn thư từ qua lại với nhau, thỉnh thoảng còn gọi điện tâm sự. Nhưng đến năm Vương Nguyên tốt nghiệp cấp 3 thì cả hai mất liên lạc với nhau.

Vương Nguyên cũng cố gắng tìm tới nơi ở của Chí Hoành nhưng nghe người dân ở đó nói nhà họ Lưu gặp biến cố nên đã dọn đi nơi khác. Giờ gặp lại xém chút đã không nhận ra nhau.

Chí Hoành vô cùng vui mừng khi có thể gặp lại người bạn thân thiết thuở ấu thơ nên tức nhiên sẽ giữ cho bằng được cậu tá túc lại nhà họ Lưu.

Vương Nguyên thì khá là ái ngại vì dù sao cũng đã một thời gian không liên lạc, vừa gặp lại sao có thể làm phiền đến người ta được.

Cả hai cứ vòng vo tam quốc, người nói đi kẻ nói lại một lúc thì Vương Nguyên cũng chịu thua trước tài ăn nói của bạn mình. Quả nhiên theo học ngành Luật chẳng có sai.

Vì đã quá muộn nên mama Lưu nhanh chóng xuống bếp nấu cho Vương Nguyên một bát mì thịt bò rau củ để cậu lót dạ vì cả nhà đã dùng cơm tối từ lâu rồi.

Vương Nguyên cảm ơn rồi thưởng thức tô mì thơm phức và nóng hổi kia. Cảm giác ấm áp bao bọc từ bao tử cho tới trái tim cậu. Đã rất lâu rồi cậu không được ăn đồ ăn do mẹ mình nấu. Hiện tại chính là khóe mắt cay cay. Không nhịn được mà khóc.

Mama Lưu không hiểu sao cậu lại khóc nên hỏi:"Sao cháu lại khóc?"

Vương Nguyên cảm thấy bản thân mình cũng quá bi lụy rồi. Dù sao thì mọi chuyện cũng đã qua. Có khóc cũng không thay đổi được gì. Đưa tay lau nước mắt rồi nói:"Lâu rồi cháu không có ăn cay như vậy"

Mama Lưu nhận thấy cậu có điều u uất nhưng không nói ra nên đành im lặng không dám hỏi thêm. Đợi một thời gian nữa rồi hạ hồi phân giải.

Ăn xong bát mì thì Chí Hoành kéo cậu lên phòng để cậu tắm rửa nghỉ ngơi.

Vương Nguyên mệt mỏi từ tinh thần cho tới thân thể nên vừa nằm xuống đã ngủ say khiến người bạn thân bên cạnh chỉ biết âm thầm thở dài rồi tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với cậu?

Sau khi ngủ một giấc khá là an ổn thì tinh thần của cậu đã tốt lên rất nhiều.

Vươn vai ngồi dậy rồi tự nhắn nhủ với bản thân là phải phấn chấn lên để bắt đầu một ngày mới, một cuộc sống mới. Không được bạc đãi và dày vò bản thân mình.

Mama Lưu thấy cậu thức sớm như vậy thì lên tiếng hỏi:"Sao cháu không ngủ thêm chút nữa?"

Vương Nguyên xoắn tay áo lên tới khủy tay rồi bước tới giúp mama Lưu chuẩn bị bữa sáng:"Cháu dậy sớm quen rồi. Để cháu giúp bác một tay"

Tài nghệ nấu nướng của Vương Nguyên rất tốt khiến mama Lưu không khỏi ngạc nhiên:"Mấy năm không gặp cháu thay đổi nhiều quá. Nhớ lúc trước mama cháu chẳng cho cháu động tay tới việc nhà mà chỉ muốn cháu tập trung cho việc học. Không nghĩ bây giờ lại có thể nấu ăn thuần thục như vậy"

Vương Nguyên nghe nhắc tới mẹ mình thì mi mắt rũ xuống. Gượng cười:"Chỉ là thích nghi với cuộc sống thôi ạ"

Mama Lưu nhân cơ hội chỉ có hai người nên muốn nghe Vương Nguyên bọc bạch. Nhìn cậu thăm dò:"Gia đình cháu vẫn ở chổ cũ sao?"

Vương Nguyên không có ý giấu diếm nên nói thật:"Dạ không. Đã chuyển đến Bắc Kinh từ khi cháu lên cấp 3"

Mama Lưu biết ngay là có chuyện nên hỏi thẳng:"Chúng ta trước đây là láng giềng thân thiết. Hiện tại gặp lại cũng coi như có duyên. Trước đây ta xem cháu cũng như con cháu trông nhà. Hiện tại vẫn như thế cho nên có chuyện gì thì hãy nói ra, đừng chôn giấu ở trong lòng. Vì sao lại muốn thuê nhà trọ ở trong khi gia đình cháu hiện đang ở thành phố này?"

Vương Nguyên không phải không tin tưởng mama Lưu. Nhưng kì thực cậu sợ khi bà biết rõ mọi chuyện thì sẽ kì thị và xa lánh cậu. Cậu không muốn bi kịch trước đây tái hiện thêm lần nào nữa.

Nửa thật nửa giả đáp lời:"Là cháu không tốt khiến ba mẹ buồn lòng nên...đã bị họ từ bỏ và không nhìn nhận nữa"

Mama Lưu nhíu mày:"Cái gì? Xảy ra chuyện lớn như vậy sao?"

Vương Nguyên khẽ gật đầu:"Là cháu bất hiếu khiến mọi người thất vọng nên..."

Mama Lưu có thể nhìn thấy trong ánh mắt cậu ngập tràn sự chua xót và thống khổ nên không hỏi thêm nữa. Nhẹ giọng an ủi:"Chuyện đã qua thì cứ cho qua đi. Bây giờ cứ ở lại đây. Sau này nơi đây sẽ là nhà của cháu"

Vương Nguyên rất biết ơn sự giúp đỡ này của mama Lưu nhưng cậu không có ý định làm phiền đến người khác. Dù sao cậu cũng đã trưởng thành nên có thể tự lập được.

Khách khí nói:"Cháu cảm ơn bác đã có ý tốt giữ cháu lại. Nhưng cháu cũng không còn nhỏ. Hơn nữa nơi này cách trường học của cháu cũng khá xa cho nên cháu chỉ xin bác cho cháu tá túc vài ngày. Hôm nay cháu sẽ đi tìm việc làm rồi sẵn tiện thuê một nơi ở gần trường để tiện việc đi lại"

Mama Lưu nghe thế nên hỏi:"Cháu hiện tại học ở đâu?"

Vương Nguyên đáp:"Cháu đang học năm 2 ở Học viện quân y"

Mama Lưu thắc mắc hỏi:"Sao lại học năm 2? Theo lý thì phải năm cuối chứ nhỉ?"

Vương Nguyên giải thích:"Sau khi học xong năm nhất thì cháu có chút khó khăn nên phải xin bảo lưu kết quả. Hiện tại mới có thể đi học lại"

Mama Lưu cảm thấy cậu còn rất nhiều điều muốn che giấu nhưng vẫn không cố hỏi tới cùng. Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên thì hơn. Nhưng bà tin một đứa bé ngoan như cậu thì lớn lên sẽ trở thành một người tốt. Hơn hết bà luôn tin tưởng vào trực giác của bản thân. Cậu vẫn là một Vương Nguyên hiểu chuyện và ngoan ngoãn của ngày trước. Mọi thứ  vẫn không hề thay đổi ngoại trừ ánh mắt cậu đã vươn không ít những muộn phiền.

*5-12-2018*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro