#13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đô Đô đáng yêu mau chào chú đi."

Cẩu Đô Đô như hiểu ý cậu liền vẫy vẫy đuôi "ẳng ẳng" hai tiếng.

"Nguyên Nguyên, anh đứng gần nửa tiếng đồng hồ, em không thèm để ý anh." Vương Đại Ca dở giọng làm nũng với Vương Thỏ Nhỏ.

Hôm nay, Vương Tuấn Khải đến nhà Vương Nguyên chơi thế nhưng cảnh tượng trước mắt hắn chính là một người một cẩu ôm nhau lăn lộn...khụ khụ... trên giường. Hắn đứng tồng ngồng trước cửa phòng 15 phút 7 giây của cuộc đời, nhìn nhìn con cẩu kia hết liếm lại cắn cắn tay nhỏ mềm mại của bảo bối nhà hắn, lòng xông lên một cỗ nhiệt. Hừ! Con cẩu đáng ghét ông đây còn chưa được liếm à hôn tay em ấy thế mà mày hết cắn lại liếm →*→

Thấy hắn đứng nhìn Đô Đô ánh mắt giống kiểu "Tôi đang thèm thịt cẩu..." cậu liền ôm chặt Đô Đô ánh mắt phòng bị nhìn hắn lên tiếng cắt đứt suy nghĩ không mấy tốt đẹp đang nhảy loạn trong đầu hắn.

"Tiểu Khải, anh thấy Đô Đô đáng yêu hay không? Nó còn rất nghe lời nha." Tay vuốt vuốt bộ lông có chút xù xì của cục bông vàng vàng kia, môi nhỏ mấp máy, nhu thuận khép mở, giọng nói ngọt ngào vang lên.

"Đáng yêu...
.
.
.
...
...
...
Mới là lạ." Vương Tuấn Khải không nhanh không chậm phun ra từng chữ, ánh mắt lia đến chú chó đáng thương hề hề trừng mắt nhìn hắn. Dám liếm liếm tay vợ lão tử con cẩu Đô đáng ghét. (Vương Tuấn Khải, anh thật không có tiền đồ =*=)

"Ai nha~ anh thật không đáng yêu." Ném cho hắn một câu, liền nhanh chân đi tìm thức ăn cho Thị Đô.

"Vương Nguyên, ý em anh còn không bằng một con cẩu sao?" Hắn lăn lộn trên giường gào thét.

Vương Đại Đao thất sủng, Thị Đô lên sàn, hắc hắc hắc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kaiyuan