Chap 9 : Hãy làm Châu Tiểu Hải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ý của bác là... - Vương Tuấn Khải nhướng mày nhìn, ánh mắt dần hiểu rõ.

- Phải, cậu chủ hãy...

Bác quản gia đột ngột gỡ gọng kính, hất ngược nó quay trở lại rồi đeo vào khuôn mặt điển trai không tì vết, phần tóc mái được vuốt keo trước đó khẽ rủ xuống, che đi vầng trán cao ráo, thanh tú. Người kia mỉm cười hài lòng :

- ... làm con người này. Hãy làm cậu sinh viên ngày hôm đó. Giữ quan hệ tốt với cậu nhóc Thiên Tỷ. Tôi nghĩ vậy.

Mặc dù đã đoán trước được lời bác quản gia, thế nhưng Vương Tuấn Khải vẫn không khỏi đắn đo. Thành cậu sinh viên ngày hôm đó ư? Nghĩa là bảo anh dùng danh nghĩ Châu Tiểu Hải để giữ hòa khí tốt đẹp giữa mình và Thiên Tỷ? Chuyện này nghe có vẻ hơi giả dối nhưng cũng rất hợp tình hợp lí.

Mà lại nghĩ tới việc sáng nay, cậu đã nói rằng mình rất ghét anh, căn bản là không ưa gì con người tổng giám đốc này. Vậy... nếu trở thành Châu Tiểu Hải, có lẽ cậu sẽ không tỏ thái độ ghét anh?

- Cậu chủ quyết định thế nào?

- Theo cách của bác đi. Cháu thấy cũng ổn. Cảm ơn bác nhiều.

Vương Tuấn Khải trực nở nụ cười, thuận miệng để lộ ra cặp răng khểnh khiến người quản gia hơi bất ngờ. Cũng lâu rồi không thấy anh cười tươi vậy, ông nhớ kĩ lần cuối nhìn được đôi răng hổ đó là trước khi cha, mẹ Vương Tuấn Khải mất. Lúc đấy cậu chủ mới chỉ tròn 8 tuổi, ngay sau khi ông đưa anh về từ khu đất trồng nhiều hoa oải hương, thời điểm Vương Tuấn Khải bước kịp chân vào bệnh viện cũng là lúc cả cha lẫn mẹ anh đều đồng loạt qua đời. Là 1 kí ức buồn...

- Bác sao vậy? - Anh hua tay qua lại trước mặt người quản gia, đôi mày thanh tú hơi cau.

- À... hả, tôi không sao. Vậy mai cậu chủ sẽ nghỉ phép?

- Có lẽ thế. Cháu sẽ giao quyền lại cho Chí Hoành, đợi khi nào xong chuyện sẽ quay trở lại - Vương Tuấn Khải trả lời chắc nịch, tâm ý liền nhếch môi lên tạo thành 1 vòng cung.

- Ừm, mà cậu chủ... là thích cậu nhóc đó lắm hả? Tôi thấy biểu cảm của cậu khác ngày thường đấy - Thừa dịp anh đang hưng phấn, bác quản liền giở chút trêu chọc.

Cứ tưởng người như Vương Tuấn Khải sẽ chẳng phản ứng mấy chuyện tình cảm này, nhưng xem ra mặt anh cũng lấp liếm ửng đỏ. Là cậu chủ xấu hổ sao? Ông thật hiếm khi thấy được.

- Ừ thì cháu... phải, là cháu thích cậu ấy. Bác cười gì?

- À, không. Tôi đâu có - Người quản gia vội ái ngại che lấy miệng. Nhanh chóng rời khỏi phòng để anh tiếp tục làm việc.

Nheo mắt nhìn cửa đóng, mãi tới lúc này, Vương Tuấn Khải mới vội rút trong túi áo ra món đồ nhỏ kia. Phải, là lọ điều ước mà anh đã tặng cậu. Trong suốt 15 năm qua, hình ảnh cậu nhóc con 5 tuổi chẳng khi nào làm anh ngừng nhớ. Cả nụ cười đồng điếu nữa, tất cả đều khắc sâu như in. Anh thực muốn gặp cậu...

.

Sáng sớm, cổng trường đại học đã tấp nập sinh viên qua lại. Trông mặt ai cũng thấy hơn hớn vui vẻ, thật ngược xa với khối mây đen sì sì đang lếch thếch bước chân vào trong bên trường kia. Tâm trạng Thiên Tỷ hôm nay cực kì, cực kì không tốt 1 chút nào, cứ nghĩ đến chiều phải di cư chuyển nhà đi, rồi còn vụ mất lọ ước may mắn nữa khiến toàn bộ đầu cậu gần như là muốn nổ tung.

Mà tất thẩy mọi thứ, chung quy đều tại tên khó ưa, đáng ghét đó. Từ lúc gặp anh ta, căn bản là cậu luôn gặp phải xui xẻo. Nếu có thể chạm mặt hắn tiếp, cậu xin hứa với bản thân rằng sẽ cật lực giáng vài đòn cho đỡ bực mình.

- Thiên Tỷ.

Nghe thấy tiếng gọi, Thiên Tỷ kinh ngạc quay lại, bắt gặp ngay cặp răng khểnh soái khí.

- Tiểu... Tiểu Hải?

- Buổi sáng tốt lành. Mau cùng tôi vào lớp đi.

Mặc cho Thiên Tỷ còn đang ngơ ngác, Vương Tuấn Khải liền thản nhiên nắm lấy tay cậu mà kéo. Công nhận đóng vai Châu Tiểu Hải có lợi thế, nếu giờ bản thân mà là Karry Vương chắc đã bị cậu dập cho 1 trận đau nhừ tử rồi.

Ồn ào...

"Hôm nay hình như có giáo sư đến dạy mình".

"Thật hả? Liệu hay có khó tính không đây?".

"Tôi đâu có biết. Mà kệ thôi, thế nào cũng được".

"Ừm, nhưng mà... thôi giáo sư đến rồi".

Cả phòng học bỗng chốc im phăng phắc, đồng loạt toàn bộ sinh viên đều hướng mắt lên nhìn nhân vật chính phía trên bục giảng. Là ngài giáo sư đó.

- Chào các em, hôm nay tôi được cử tới dạy lớp này. Tiết học sẽ bắt đầu ngay bây giờ.

Ngài giáo sư khẽ mỉm cười, tay bắt đầu cầm phấn viết lia lịa. Chắc do có giáo sư nên không khí trong lớp ít mất trật tự hơn, ai cũng có vẻ chăm chú ghi chép bài ngoại trừ ra... Vương Tuấn Khải. Anh quên mất sinh viên chính là phải học, nhưng mà ngồi nghe giảng không thế này thật quá lãng phí thời gian.

- Em kia! Mau đứng trên trả lời mấy điều tôi nói trên.

Cũng vì thấy biểu tình uể oải cực kì nản của Vương Tuấn Khải nên ngài giáo sư mới gọi thử anh đứng dậy, ít khi nào lại có người mất sức sống như thế trong giờ dạy của ông.

- Mấy điều nói trên?

- Đúng, mau nói đi.

- Tiêu chí đánh giá nhân viên cơ bản trong kinh doanh

Đánh giá sự lạc quan
Với các chủ doanh nghiệp, nhân viên luôn có tinh thần tích cực chính là người có thể gắn bó lâu dài được với công ty cũng như có sự cầu tiến. Những người này chính là người cống hiến nhiều và mang đến cho môi trường làm việc một sự chuyên nghiệp, thân thiện và tích cực.

Sự trung thực
Nếu như những người kinh doanh coi trung thực là một yếu tố có phần bất lợi thì trong quản lý trung thực lại là yếu tố cần thiết để đánh giá phẩm chất của một nhân viên. Một nhân viên có sự trung thực luôn được đánh giá cao bởi họ biết phân biệt đúng sai, công tư để làm việc.

Sự nhiệt tình
Nhiệt tình trong công việc sẽ giúp không khí làm việc khẩn trương và chuyên nghiệp hơn, được khách hàng đánh giá cao. Nhiệt tình cũng chính là yếu tố đem lại kết quả công việc tốt, nhanh chóng.

Sự tôn trọng
Khi làm việc nhân viên cần có sự tôn trọng với chính cấp trên và đồng nghiệp của mình. Sau đó chính là sự tôn trọng đối với khách hàng. Chắc chắn chẳng có ông chủ nào muốn trong công ty mình có những nhân viên thô lỗ.

Vương Tuấn Khải rành mạch trả lời, còn nêu từng hạng mục chi tiết ra khiến vị giáo sư đứng trên bục có phần sững người không đỡ nổi. Quanh lớp học hiện tại cũng chẳng phải nói thêm, người người cư nhiên nhìn anh bằng con mắt thán phục. Xem ra bữa nay cũng không hẳn là chán đâu.

Hết chap 9~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro