Chap 22:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- trợ lí Dịch. Cậu đi đâu suốt 2 ngày nay vậy chứ?
- đúng đó. Cậu đi thật làm lòng dân bất an.
- mà đầu cậu làm sao vậy chứ?
- cậu bị ngã sao?
- sao không nói chúng tôi đến thăm? Sao lại thành như vậy chứ?
Thiên Tỉ vừa đến công ty liền bị vây kín. Mỗi người 1 câu làm cậu thật nhức đầu.
- mấy người có thôi đi không? Không thấy cậu ấy không được khỏe hả? Cũng không đi lo việc của mình đi. Hôm nay là cuối tháng đó. Báo cáo làm không tốt bị Vương tổng nói thì đừng kêu.
Lưu Vỹ bước đến liền giải vây cho Thiên Tỉ. Mọi người bị Lưu Vỹ đem tổng giám đốc ra uy hiếp. Không dám ho he gì nữa. Chào Thiên Tỉ 1 câu liền bước đi.
- cậu quá hiền lành với họ rồi đó.
Thiên Tỉ cùng Lưu Vỹ vào thang máy lên tầng 28 của tòa cao ốc. Nơi làm việc của họ.
- mấy hôm nay không có vấn đề gì chứ?
Thiên Tỉ mắt hướng thẳng phía trước nhưng vẫn hỏi. Lưu Vỹ cũng rất tự nhiên mà trả lời.
- không có gì to tát ngoài việc trưởng phòng maketting bị mắng tơi tả vì kế hoạch không ra sao.
Đối với vị "phu nhân" tổng tài này Lưu Vỹ không cảm thấy 1 chút cao thấp nào trong địa vị. Không phải vì Thiên Tỉ cũng làm trợ lý giống cậu. Mà là vì Thiên Tỉ luôn không bao giờ tỏ ra mình hơn ai. Ngay lần thứ 2 tiếp xúc đã kêu cậu gọi thẳng tên không cần câu lệ. Tuy mặt than nhưng cư xử rất tốt.
- à, còn...còn vết thương kia. Là do hôm đó sao?
- một chút trục trặc thôi.
- xin lỗi. Đáng nhẽ tôi không nên gọi cậu đến.
- không gọi tôi thì cậu muốn gọi ai? Tổng giám đốc như vậy có thể để người ngoài nhìn thấy sao?
- nhưng Vương tổng...sao lại có thể...ra tay đánh người.
- không phải tổng giám đốc.
- sao?
Lưu Vỹ tròn mắt quay sang nhìn Thiên Tỉ. Thiên Tỉ vẫn bình thản như cũ.
- xô sát trong quán thôi.
- xô sát?
- quán bar mà. Khó tránh khỏi.
- woa, không nhìn ra cậu cũng là người đi quán bar lại có thể xô xát với người khác đó.
Thang máy mở cửa. Thiên Tỉ bước ra trước, Lưu Vỹ vẫn ở đằng sau nói năng gì đó. Vừa mở định đưa tay mở cửa thì cánh cửa đã tự động mở ra. Chính xác thì không phải là tự động.

Tuấn Khải đứng trước mặt Thiên Tỉ. Ánh mắt hiện rõ sự ngạc nhiên. Thiên Tỉ cũng có chút giật mình sau đó liền cúi đầu chào.
- chào tổng giám đốc.
Lưu Vỹ đằng sau cũng giật mình chào theo.
- cậu đi đâu mấy ngày nay?
Tuấn Khải lạnh giọng hỏi. Thiên Tỉ nhẹ cúi đầu 1 lần nữa.
- xin lỗi tổng giám đốc, tôi nghỉ mà không xin phép. Chỉ là tình thế ép buộc. Sẽ không có lần sau.
- cậu...
Tuấn Khải có chút cứng họng không biết nói sao. Nhìn đến Lưu Vỹ đang chăm chăm nhìn liền lạnh lùng ra lệnh.
- vào phòng.
Sau đó tự mình quay lưng đi vào trước.
Hắn vừa ngồi xuống bàn làm việc thì cậu cũng đi đến mà đứng ngay ngắn trước bàn làm việc của hắn. Hắn nhìn cậu từ đầu đến chân, lại từ chân lên đầu. Thực sự muốn hỏi cậu 1 câu có sao không. Nhưng lại vô lực thốt ra. Chỉ tự mình quan sát, tự mình đánh giá. Nhìn mãi vẫn thấy cậu so với trước không có nét nào khác biệt. Chắc không sao mới phất tay, nói cậu về chỗ làm việc. Cậu lại cúi chào hắn 1 cái nữa mới quay về bàn làm việc của mình. Cậu không làm sao, nghĩa là hắn cũng không nợ cậu cái gì cả.

Đang chuẩn bị bắt tay vào làm việc thì nghe tiếng gõ cửa.
- mời vào.
Hắn nói xong cũng ngước lên nhìn. Có phần ngạc nhiên khi Phong Vệ bước vào. Hắn không ưa tay vệ sĩ này. Dám cả gan chống đối và uy hiếp hắn.
Phong Vệ đứng trước bàn làm việc của hắn liền cúi đầu chào.
- cậu đến đây làm gì?
- tôi đến báo với cậu chủ từ hôm nay tôi sẽ theo bảo vệ cậu và thiếu gia 24/24. Tức là cả khi 2 người ở công ty.
- theo bảo vệ?
Tuấn Khải nhếch mép cười. Hắn chưa bao giờ cần người bảo vệ. Nên tên này dĩ nhiên không phải bảo vệ hắn mà là dám sát hắn và bảo vệ tên kia thì đúng hơn.
- ý cậu là sao?
- là tôi sẽ đi theo 2 người ngay cả khi ở công ty.
Tuấn Khải nheo mày. Đây là lệnh của ba hắn hay tự tên này tùy ý cơ chứ? Lần trước cậu ta có nói nếu hắn gây bất lợi cho Thiên Tỉ nữa thì sẽ nói với ba hắn. Vậy nghĩa là chưa nói. Vì sao hắn chưa nói? Nếu đã muốn bao che cho hắn vậy tại sao còn xen vào và làm nhiều việc vượt quá bổn phận như vậy? Hắn còn đang mải suy nghĩ liền nghe 1 câu.
- tiểu Vệ. Ra ngoài nói chuyện với tôi 1 lát.
Tiểu Vệ? Đây là cái cách gọi của 1 thiếu gia dành cho vệ sĩ sao? Tên Phong Vệ này còn rất ngoan ngoãn cúi chào hắn rồi theo cậu ta ra ngoài. Hắn nhếch mép cười nhìn 2 người bước ra ngoài, nhưng rất nhanh bàn tay đã siết chặt. Cũng thật to gan. Đến người của hắn cũng dám cướp. Thái độ coi hắn không ra gì, nghĩ Vương Tuấn Khải hắn là ai chứ?

Phong Vệ bước theo Thiên Tỉ lên sân thượng.
- Tôi đã nói với anh không cần đến công ty mà.
- tôi không thể. Cậu chủ có thể làm tổn hại cậu bất cứ lúc nào.
- chuyện ở quán bar không phải do Tuấn Khải. Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới tin?
- nếu không có cậu chủ cậu cũng không đánh nhau với đám người đó. Không phải đỡ cho cậu chủ thì chiếc ghế đó cũng không đập trúng cậu.
- anh biết?
- dĩ nhiên tôi biết. Việc gì liên quan đến cậu tôi cũng biết.
Thiên Tỉ hơi sững sờ trước câu nói đã hiểu đến nửa phần ẩn ý của Phong Vệ.
- anh...tiểu Vệ. Anh quan tâm tôi, tôi rất cám ơn anh. Nhưng tôi có thể tự lo cho mình.
- cậu không thể. Nếu có thể cậu đã không bị thương nhiều như vậy. Cậu có biết nhìn cậu bị thương như vậy tôi cảm thấy mình rất vô dụng không? Đến người mình yêu cũng không thể bảo vệ.
Thiên Tỉ đóng băng trước câu nói của Phong Vệ. Cậu trước giờ không hề nghĩ đến việc đó. Cậu...
- tiểu Vệ. Anh...nói linh tinh cái gì vậy?
- ngay từ lần đầu thấy cậu tôi đã có tình cảm với cậu. Tôi đã hứa sẽ bảo vệ cậu thật tốt. Tôi chỉ mong có thể lặng lẽ mà đằng sau bảo vệ cậu. Nhưng mỗi ngày tôi đều phải đứng nhìn tên kia ức hiếp cậu, thương tổn cậu. Trên người cậu không bao giờ thiếu vết thương. Lần nào ở gần hắn cậu cũng đều trong tình trạng dở sống dở chết. Cậu bảo tôi làm sao có thể im lặng được nữa? Tại sao cậu phải ở bên cạnh hắn chứ? Hắn chẳng có cái gì tốt đẹp cả.
Phong Vệ càng nói càng không nén nổi tức giận. Mỗi ngày đều nhìn người con trai này thương tích đầy mình. 1 tháng bên hắn 3 lần nhập viện. Lần này còn là vì đỡ thay hắn. Vết thương bác sĩ nói hiện tại có thể không sao nhưng nếu xảy ra hiện tượng tụ máu sẽ rất nguy hiểm, cần theo dõi thêm. Vậy mà ngày đầu tiên tỉnh lại đã liền làm việc. Ngày thứ 3 cậu vừa dời khỏi khi quay lại đã không thấy đâu. Cho người tìm mới biết cậu ấy đã đến công ty. Nói cậu làm sao bình tĩnh. Nói cậu làm sao không điên. Nhìn Thiên Tỉ ngốc nghếch mà liều mạng vì hắn, lại bị hắn coi như không phải con người. Nói cậu có thể im lặng sao?
- tiểu Vệ, anh...bình tĩnh 1 chút.
- cậu nói tôi làm sao để bình tĩnh? Tại sao cậu nhất quyết phải bên hắn? Cậu thiếu nợ hắn cái gì sao?
Trấn tĩnh bản thân 1 chút mà nhìn Thiên Tỉ. Phong Vệ giảm nhẹ tông giọng.
- bỏ hắn đi. Đi cùng tôi, có được không? Tôi không giàu có bằng hắn. Không thể cho cậu tiền tài địa vị như nhà họ Vương. Nhưng tôi chắc chắn yêu cậu hơn hắn. Sẽ bảo vệ cậu, không để cậu tổn thương. Đi với tôi, được không?
Tuấn Khải đứng sau cánh cửa sân thượng, nhìn Phong Vệ cầm lấy tay Thiên Tỉ mà nói những lời đó. Hắn cắn chặt 2 hàm răng, bàn tay nắm chặt. Đôi mắt hằn lên những tia đỏ.
"Hồ ly vẫn đúng là hồ ly. Đến 1 tay vệ sĩ cũng không buông tha. Dịch Dương Thiên Tỉ. Cậu giỏi lắm. Nếu cậu không dời khỏi đây, chứng tỏ cậu kết hôn với tôi chính là vì tài sản nhà họ Vương. Tôi sẽ chống mắt lên xem cậu làm thế nào."
Tuấn Khải nghĩ xong liền quay lưng dời đi. Hắn mù quáng mà nghĩ bản thân tức giận chứ không thể nhận ra, trong đó còn có 1 chữ ghen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro