Trang 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Xa Lánh"


Thầy cô chạy đến gấp gáp đưa Thiên Tỉ và Tuấn Khải vào bệnh viện. Cậu thì bị xước chân tay còn bạn thì cậu không đoán trước được  . Cậu nghĩ lúc ngã cầu thang chính bạn đã đỡ cho cậu. Cậu thật sự cảm thấy có lỗi với bạn ấy.

Khoảng 3 tiếng sau . Khải và Thiên được chuyển đến phòng bệnh bình thường. Cậu và bạn chung phòng nhưng  ước gì không phải vậy. Các bạn , thầy cô đều tíu ta tíu tít sang chỗ bạn, còn cậu một mình đơn côi không một lời hỏi thăm. Cũng phải thôi cậu đâu phải trò chăm ngoan, trò học giỏi, có tiếng . Vết thương chỉ xây xát thôi đâu có gì to tát mà phải sang thăm chứ. Cậu cảm thấy thật buồn cười.

Khẽ nằm xuống trùm chăn lên người . Trong này cảm giác nóng nực  . Cậu chợt khóc. Nước mắt cứ đua nhau tuôn xuống thấm hết vào nệm làm ướt đẫm . Mái tóc bù xù rối bời vì dính do mồ hôi. Một lúc lâu sau cậu không còn nghe thấy tiếng ai cả. Chắc họ về rồi . Nhưng cậu chả muốn chui ra khỏi đây đâu. Không muốn . Thật sự không muốn tí nào. Cậu chỉ muốn khép mình lại trong bóng tối. Nhưng sao cậu cảm thấy nóng hơn lúc nãy. Vội ngẩng mặt lên có hơi bất ngờ và sửng sốt. Bạn đang nằm trong chăn với cậu mà cậu không cảm thấy bạn chui vào từ bao giờ . Bạn nhìn cứ nhìn cậu . Chằm chằm không nguôi.

-"Về giường cậu đi, nhìn tớ chi. Mà tự dưng sang đây làm gì"

Bạn khẽ búng trán.

-"Bên đó lạnh. Sang đây thấy ấm quá nên tôi chui vào thôi".

Xạo. Bạn xạo vừa thôi. Ai mà tin cho nổi. Cậu lườm bạn rồi bĩu môi. Bạn bật cười lên.

-"Về đi. Nóng quá".

-"Nóng thì tôi và cậu sang bên giường tôi cho mát".

Nói thật là cãi tay đôi với bạn này mệt lắm . Thôi kệ chả cãi nữa.

Cậu nhìn vết thương được băng bó của bạn. Lòng chua xót. Nếu như đó là cậu thì chắc chết mất thôi. Cậu sờ sờ lên vết thương rồi nhìn bạn.

-"Chuyện hôm nay, cảm ơn vì đã đỡ tớ ".

-"Đấy là do tôi chẳng may ngã, chứ đỡ gì".

Hơi thở của bạn phả vào trán cậu. Vì bạn cao hơn  . Đã thế trong chăn đã nóng mà hơi thở của bạn thì ấm làm cậu cũng có chút ngại ngại.

-"Vậy thì. Số tiền ấy. Tớ không lấy đâu".

-"Tôi cho cậu. Đừng khóc nữa" .

Sao bạn biết cậu đang khóc nhỉ. Cậu đâu có phát ra tiếng đâu.

-"Không phải thắc mắc. Cậu khóc ướt hết tay tôi rồi kia ".

-"Xin lỗi. Tại có bụi".

-"Bộ trong chăn mà cũng có bụi à".

-"Ừm. Có mà. Chăn nhà tớ ấy".

-"Thôi. Ngủ đi . Đồ ngốc".

-"Không ngốc. Không ngốc. Tớ không ngốc mà".

Tự dưng lúc này Thiên Tỉ lại cảm thấy ớn lạnh các cậu ạ.

-"Nói thử một câu nữa xem. Tôi sẽ ôm cậu ngủ đấy ".

Bạn thì thầm vào tai cậu. Cậu giật mình. Nhưng vẫn cố cãi tiếp.

Người ta nói : Còn cãi còn tát. Đây là còn cãi còn ôm.

-"Không ngốc... tớ không ngốc.. giỏi thì ôm thử coi".

Hóa ra bạn ôm thật. Mà lại còn ôm chặt nữa chứ. Lúc đầu cậu tức muốn đủn bạn ra nhưng sau thì không muốn nữa . Mặt cậu dần đỏ lên như trái cà chua. Tuy nóng. Tuy chật. Nhưng cậu vẫn cảm thấy thoải mái .

Tối tối. Cậu và bạn được xuất viện. Mà kì ha . Sao chả thấy người thân của bạn ra thăm và đón. Mà nhà cậu cũng gần đây . Anh đi làm rồi lên cậu cuốc bộ về nhà cũng được.

-"Không có ai đón cậu à".

-"Không".

-"Vậy thì nhà cậu xa không".

-"Xa".

-"Tớ đèo cậu về nhà".

Cậu có một con xe đạp cũ ở nhà . Chắc vẫn dùng được.

-"Không thích".

-"Thế về nhà tớ ngủ qua đêm rồi cậu báo cho bố mẹ cậu sau vậy".

-"Ừk".

Trời. Không thích về nhà mà lại về nhà người ta. Tạm thời cậu chỉ tạm chiều bạn thôi vì cái vết thương ấy mà.
Cậu và bạn đi bộ về. Bạn nắm tay cậu kêu:

"Nắm vào kẻo lạc".

-"Đường này tớ đi quen rồi. Sao lạc được".

-"Tôi lạc. Nhận vơ vừa thôi".

Cậu nhìn bạn rồi lườm. Không chấp người bệnh.

Đến nhà. Hầy, lại gặp ba . Ông nhìn thấy bạn thì phấn khởi vui mừng lắm vội rước bạn vào nhà. Trải đệm lên ghế và mang ít kẹo ba mua về cho bạn ăn.

-"Bác. Cháu không thích ăn đồ ngọt".

Bạn thẳng thừng từ chối.

-"Thế con rể muốn ăn gì nào".

Ba cậu tiếp lời luôn. Vẻ mặt vẫn cười cười. Mà vẫn còn nghĩ oan Thiên và Khải đang yêu nhau .

-"Con rể . Bác nói cháu hả".

-"Không con thì ai nữa".

-"500 cho bác.. đừng hiểu lầm tụi cháu nữa.. và cũng đừng bắt Thiên Tỉ đi xin tiền. Vốn dĩ bác nghĩ sai rồi. Cháu không phải con đại gia"

Ba  nhận lấy tờ tiền. Nói giựt thì đúng hơn á . Xong ba thay đổi 180¤ .

-"Không phải con đại gia. Không xứng làm bạn và người yêu con tao. Mày cút về đi. Nể tình mày đưa tao tờ 500k này lên tao không xuống tay với mày".

-"Hôm nay cháu ngủ đây. Không về".

-"Mày muốn ăn đập hả thằng nhãi".

-"100k để ở lại....".

Bạn lại dơ tiền ra trước mặt ổng. Thấy tiền là mắt ông sáng rực cả lên vội vàng ông cầm lấy và đổi giọng.

-"Chỉ một đêm thôi thì được".

-"Vậy còn cơm không Bác".

-"Còn. Nhưng sao".

-"Cháu ăn. Bác mang một đĩa lên phòng cho cháu".

-"Nhà tao không có phòng. Ngủ đất".

Ông hếch mắt về phía bên kia. Nơi cả hai sẽ ngủ rồi ông lấy một đĩa thức ăn gồm một ít cơm và rau cùng vài con tép bé li ti đặt xuống đất chỗ cậu ấy đang ngồi.

-"Thích thì ăn".

Bạn nhìn đĩa thức ăn rồi ngước lên nhìn ổng. Mặt đầy tức giận nói.

-"Thức ăn này. Bác đem cho con ' cún' cũng được đấy".

-"Mày nói sao. Đã ăn nhờ . Ngủ nhờ mà dám đối đãi với chủ nhà thế à".

-" Vậy bác ăn đi... ăn được cháu đưa bác 200k".

Bạn ấy cầm đĩa cơm lên thì cậu ngăn lại. Bạn gạt tay rồi lườm . Cậu sợ.. liền bỏ tay ra.

Đĩa cơm ấy cậu biết thừa là hơi bị thiu rồi. Rau thì phải được mấy ngày rồi ấy. Tép chắc ổng lại đi nhặt ở đâu đó thôi. Cơm này ổng bắt cậu ăn suốt nhưng lại lén đổ đi và ăn cái gì còn ăn được thôi.

Quay trở lại. Ông nhìn đĩa cơm thật sự thì không dám ăn nhưng nhìn tờ 200k thì lại muốn nhào vô lấy.
Rồi ông cũng ngậm ngùi mà nhận ăn lấy ăn để. Cảm giác muốn nôn nhưng phải kìm nén lại. Xong ông lại có được tờ 200k. Tổng hôm nay bạn đã cho ổng 800k. Không biết tiền đâu mà bạn có. Nếu hỏi thì bạn lại trả lời như mọi khi thôi.

Xong xuôi ông cũng rời khỏi nhà để tiếp tục đi nhậu.

-'"Sao cậu lại làm thế"

-"Thừa tiền. Thích thế".

-"Cậu đừng thế nữa. Không phải con nhà giàu mà cho ba tớ tận 800k
thì ổng sẽ không tin đâu.

-"Tôi đã bảo tiền bảo vệ đứa khác cơ mà. Còn cậu nữa nợ tôi mà chưa trả".

-"Thì cậu bảo từ từ trả cũng được mà".

Bạn không trả lời nữa mà đi ra ngoài luôn. Cậu có chạy theo xong bạn đủn tớ lại.

-"Đừng đi theo. Tôi về nhà".

Nhà . Cậu rất thắc mắc chỗ ở hiện tại của bạn thế nào. Nhưng bạn nói thế thì cậu cũng không dám đi.

Cậu quay gót vào nhà đóng sầm cửa. Kì lạ , tại sao bạn lại làm thế , cho cậu rất nhiều tiền rồi còn cho ông ta nữa. Với lại hôm nay bạn cư xử hơi khác. Kiểu như đang muốn xa lánh cậu ấy.

Hết Trang 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro