chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam tử khỏe mạnh vẫn đang khóa tay  Thiên Tỉ từ phía sau lạnh lùng nhìn đồng bọn. Người kia liền biết mình hớ lời nên lại vứt đi lương tâm mà kề dao  lên cổ Thiên Tỉ.

-   xin lỗi đã hứa không làm cô bị thương, nhưng nếu để lộ ra chuyện bọn tôi đến hôm nay, có thể làm hại đến Đại Vương, tôi chỉ đành có lỗi với cô!!!

Kiếm đã sẵn sàng cứa cổ cạu không do dự, Thiên Tỉ liền vội nói.

TTs : - khoan đã! Ta có thể cho ngươi biết chỗ ở của Tuấn Khải!!!

-   cô nói thật!?

Nam nhân ngừng tay lại nhìn kẻ luôn im lặng kia hỏi ý thì nhận được một cái gật đầu.

TTs : - là thật!! Ta là người được rước về để chăm sóc Tuấn Khải, ta sẽ không hại anh ấy. Cùng tin các ngươi, không lừa các ngươi!!

-   được rước về...?

Nam nhân nghe nói vậy không ngờ trong mắt lại nổi tơ máu, tay không nghĩ ngợi muốn cứa cái cổ xinh đẹp này. Không ngờ bị kẻ còn lại túm lấy cổ tay ngăn cản.

-   cậu làm gì vậy!? Tại sao ngăn tôi!?

-   tôi hỏi cậu làm gì mới phải!

Người kia cuối cùng cũng chịu nói một câu, tiếng nghe lại có uy hơn rất nhiều.

-    cậu còn không biết tôi làm gì, đám nữ nhân này ở đây có ý nghĩa gì cậu không biết hay sao!? Là Âu Dương Na Na tiện nhân đó muốn dùng họ sỉ nhục Tuấn Khải bị tàn phế, làm cậu ấy không thiết sống nữa!!!!

Thiên Tỉ bị hai người tranh cãi với nhau bỏ quên, một tay thoát ra được liền che miệng nam tử ồn ào kia. Đôi mắt lạnh nhạt thấy mấy thuộc hạ hình như đi lại, cậu nhìn cả hai người kia mắng.

TTs : - các ngươi muốn bị phát hiện hay sao!? Đang ở hang hổ mà còn có thời gian tranh cãi!?

Nam tử lớn tiếng còn chưa kịp cãi lại đã nghe tiếng nói vọng từ xa.

-   Dịch tiểu thư, xảy ra chuyện gì sao!?

Cả hai người kia lo lắng nhìn Thiên Tỉ, cậu đưa một ngón tay lên miệng suỵt một tiếng rồi nói lớn. 

TTs : - không có, ta chỉ rửa một ít đồ để mai làm bữa sáng thôi!!!

-   à...vậy...tiểu thư làm xong nhanh trở về nghỉ ngơi, đừng để bị lạnh!!!

TTs : - ta biết rồi!

Đợi mấy thuộc hạ kia đi, Thiên Tỉ mới nhìn sang hai người bịt mặt, Thiên Tỉ vì nghe cuộc đối thoại giữa hai người và hành động của họ, đoán cả hai thật là người của Tuấn Khải cậu mới nói.

TTs : - Tuấn Khải chẳng ở đâu xa, chính là trong khu 11 không bao nhiêu người canh chừng này!!!

-   cái gì!!!?

Cả hai người họ đều đồng thanh.
Lúc nghe họ tra hỏi Thiên Tỉ cũng đoán được ít nhiều, chắc cả hai đã tìm đủ mọi nơi của Vương Gia, vạn lần không ngờ Tuấn Khải lại ở khu11 lỏng lẻo này.

TTs : - bây giờ ta quay lại muộn không tiện, đêm mai các ngươi trở lại. Ta tạo cơ hội đưa mấy thuộc hạ kia đi, như vậy có thể vào trong gặp Tuấn Khải!!!

-   khoan!

Mắt nhìn thấy Thiên Tỉ sắp đi mất, nam tử lớn tiếng kia định nói lại bị đồng bọn ngăn lại.

-   cậu tin cô ta sao!?

-    cô ta nói tin tôi và cậu. Nếu vậy cũng nên tin cô ta một lần!!!

-    nếu là cái bẫy!?

-    có chết cũng phải tìm cô ta đòi mạng!!!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thiên Tỉ trở về phòng thì cẩn thận đóng cửa lại, nhận ra Tuấn Khải còn thức, cậu lên giường nằm xuống chỗ của mình nhỏ tiếng nói.

TTs : - Tuấn Khải! Ta có chuyện muốn nói!!!

TKs : - chuyện gì!?

TTs : - vừa rồi ta ra ngoài, gặp phải hai người bịt mặt đột nhập vào....

TK : - chúng có làm hại gì đến em không!!!?

Tuấn Khải đột ngột quay đầu, ánh mắt lạnh chứa đựng sự lo lắng nhìn cậu. Thiên Tỉ biết anh chỉ là lo lắng cho mình, mỉm cười với anh rồi kể lại hết những gì xảy ra, cũng mang việc mình hẹn bọn họ ngày mai quay lại. Cậu nghi hoặc hỏi anh.

TTs : - Tuấn Khải! Bọn họ thật là người của anh sao!?

Tuấn Khải trầm mặt một hồi thì gật đầu, dựa vào lời cậu kể lại anh cũng đoán được hai người kia là ai.

TKs : - là thuộc hạ của anh!

TTs : - vậy thì tốt rồi! Ta còn lo mình tin nhằm người, lỡ như tiết lộ chỗ ở cho kẻ muốn hại anh, thật không biết làm sao!!!

TKs : - Dịch Dịch!

TTs : - sao vậy!?

Tuấn Khải đột nhiên lạnh lùng nhìn Thiên Tỉ, câu từ chậm nhưng rõ ràng.

TKs : - từ nay về sau, gặp những tình huống như vậy, phải lo cho mình trước, không được vì anh!!!

TTs : - ta làm sao có thể....

Thiên Tỉ lên tiếng phản bác lại bị anh ngắt lời.

TKs : - không được có lần sau!!

Thiên Tỉ ngạc nhiên nhìn anh, Tuấn Khải ngoài mấy ngày đầu cậu đến cũng chưa từng lạnh nhạt, tỏ ra đáng sơn như vậy với  cậu. Thiên Tỉ nhỏ giọng.

TTs : - được rồi....

Nghe được cậu đồng ý với mình, Tuấn Khải bây giờ mới bỏ đi dáng vẻ dọa nạt kia. Anh cười với cậu

TKs : - ngủ đi!!!

Thiên Tỉ nhìn Tuấn Khải nằm thẳng đầu lại nhắm mắt ngủ, tâm trạng cậu không vui khi bị anh lạnh nhạt như vậy. Cậu chuyển động xoay mặt đi , đưa lưng về phía anh. Đúng là cậu vô cùng uất ức. Tiếng của Tuấn Khải phía sau lại nói.

TKs : - anh chính là sợ em có chuyện! Thà rằng kẻ xảy ra chuyện là anh!!!

Thiên Tỉ im lặng, tay siết lấy cái chăn đắp trên người mình. Cậu bất chợt suy nghĩ lời nói của Tuấn Khải đến ngủ lúc nài thì không hay.

***

Hôm sau cậu giúp Tuấn Khải tập nâng cánh tay. Tay phải của Tuấn Khải đang nhờ vào sức của Thiên Tỉ mà giơ thẳng ra phía trước.

TTs : - ta thả tay ra nhé!?

Thiên Tỉ hỏi ý Tuấn Khải , đã nhận được một cái gật đầu mới từ từ buông tay ra. Cậu chầm chậm nói

TTs : - bình tĩnh, anh cố dùng lực một chút. Nếu đau hay không chịu nổi thì cứ thả tay xuống, được chứ!?

Tuấn Khải tập trung hết sức dồn vào cánh tay phải, Thiên Tỉ vừa buồn ra thì quả nhiên khó khăn rất nhiều. Cánh tay run run cố giữ vững trong không trung, thể nhưng chỉ có thể tự mình giữ trong tích tắc liền rơi xuống không một chút sức lực. Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Tuấn Khải, Thiên Tỉ biết anh không vui mới dùng tay lau nhẹ mồ hôi trên trán anh.

TTs : - không sao! Cơ thể anh chỉ vừa mới tốt hơn nên vẫn cần nhiều thời gian, ta cùng anh từ từ tập luyện được chứ!?

TKs : - chỉ mới như vậy...đến bao giờ mới được!?

TTs : - anh thật là, có thể chịu đựng hết ba năm. Bây giờ có khả năng khỏe lại, chờ một khắc cũng bất mãn thế!?

Tuấn Khải nhìn gương mặt trầm ổn của Thiên Tỉ ôn nhu nói.

TKs : - anh có thể!...nhưng anh không muốn....để em chờ!!!

Thiên Tỉ mỉm cười

TTs : - không sao! Ta rất có kiên nhẫn!

Thiên Tỉ nhìn ngoài cửa rồi suỵt một tiếng, Tuấn Khải hiểu ý mà im lặng không nói gì nữa, ngay ngắn nằm xuống giường.

-   chúng tôi vào đây!

Bên ngoài cửa lúc này người làm chỉ nói cho có lệ, không chờ đợi đồng ý đã mở cửa đi vào trong. Cô ta mang chén thuốc có màu đen xì đi tới nhìn Thiên Tỉ đang xoa nắn tay chân cho Tuấn Khải, môi hiện lên ý cười khinh thường.

TTs : - cô đến đây có việc gì!?

-   thuốc của Đại Vương, mỗi tháng đều phải uống!!!

TTs : - đưa cho ta là được rồi!

Thiên Tỉ tranh lấy chén thuốc trên tay người làm, cố ý nói.

TTs : - ta giúp anh ấy uống, không cần phiền tới cô cạy miệng đổ thuốc đâu!!!

-   không được ! Tôi phải nhìn thấy Đại Vương  uống thuốc xong mới đi!!!!

Thiên Tỉ thấy thật là tức cười, bình thường Tuấn Khải ăn uống họ có quan tâm một chút nào sao? Bây giờ một chén thuốc cũng làm ra vẻ , chờ dùng rồi mới an lòng này là cho ai xem chứ? Thiên Tỉ định lên tiếng thì lúc này bàn tay đang được cậu cầm lấy của Tuấn Khải động đậy. Thiên Tỉ đưa mắt nhìn anh thì thấy Tuấn Khải gật đầu với mình.

TTs : - được rồi! Ta bây giờ giúp anh ấy uống là được chứ gì!

Người làm im lặng không nói, Thiên Tỉ đỡ vai Tuấn Khải dậy để anh tựa vào người mình. Trong lòng khó chịu đưa chén thuốc đến môi anh.

TTs : - Tuấn Khải! Chịu khó một chút!!

Tuấn Khải nghe cậu nói, khóe môi hơi cong lên sau đó một hơi uống sạch. Người làm đứng một bên còn chẳng dám tin,  trước kia muốn anh uống đều sống chết liều mạng cắn chặt hàm, bây giờ do người được rước về đút thì lại như chén canh ngọt, một hơi uống cạn. Thiên Tỉ để Tuấn Khải lại nằm xuống, cậu cầm cái chén trống rỗng đưa đến trước mặt người làm.

TTs : - thế nào! Vừa lòng rồi chứ!!?

-   làm khó hai người rồi! Tôi chỉ là làm theo...!

TTs : - đi đi, đi đi!!!

Người làm kia còn chưa nói hết đã bị Thiên Tỉ xua đuổi, cậu đẩy cô ta ra cửa rồi đóng rầm lại mà dứt khoát xem như dịch bệnh. Cậu chắn trước cửa , cố lắng nghe xem cô ta đi xa chưa. Lúc này phía sau lại nghe tiếng chà Tuấn Khải.

TKs : - Dịch Dịch! Nhanh.....nước..!!

Thiên Tỉ quay lại, quá vội cũng không thể chạy ra ngoài lấy nước được, không hay để người làm kia nhìn thấy sẽ nghi ngờ. Cậu lấy ấm nước vẫn còn nước đến, cho anh uống hết cũng không đủ để nôn ra.

TKs : - Dịch Dịch....móc họng đi!!

TTs : - móc họng!?...như vậy...ta....

TKs : - không sao đâu!!

TTs : - được...được rồi..!

Thiên Tỉ thấy anh kiên quyết như vậy, bản thân cũng không biết làm sao, cuối cùng chỉ có thể làm theo lời Tuấn Khải. Cậu cho hai ngón tay vào miệng anh, sợ làm anh khó chịu nhưng không thể không làm.

Tuấn Khải cau mày khó chịu sau đó nôn ra đầy giường. Không chỉ có thứ thuốc đen kia, mà cả đồ ăn sáng và trưa cũng bị nôn ra không ít.

Tuấn Khải trầm mặt , cỗ mùi chua bốc lên khiến bản thân anh còn không thể ngửi nổi, vậy mà cậu lại không có vẻ gì muốn lui ra. Nhưng cho dù cậu không để ý thì anh cũng để ý , mất mặt trước cậu có bao nhiêu thảm hại đều đã bị nhìn thấy cả. Sau này những gì anh chịu đều phải trả đủ cho bọn chúng.

Thấy Tuấn Khải không nói gì lại biết anh vì bản thân bây giờ nhếch nhác mà không vui, Thiên Tỉ hiểu tính tình anh ra sau nên không nói gì. Thiên Tỉ đỡ Tuấn Khải qua một cái ghế tựa đã được cậu chèn mấy cái gối. Sau đó đi thu dọn và vệ sinh cho hai người. Sau khi làm xong tất cả, cậu mới quay lại chỗ Tuấn Khải nhìn anh nói.

TTs : - Tuấn Khải! Xương anh hiện giờ đã tốt, hay là hôm nay bên ngoài có nắng thì ra ngoài đi có được không!?

TKs : - ra ngoài!? Sẽ không sao chứ!?

Anh nhìn Thiên Tỉ rồi lại hướng đến cửa chính. Thiên Tỉ hiểu anh đang nghĩ gì mới gật đầu.

TTs : - hai người làm kia hình như ra ngoài mua đồ rồi, mỗi lần đi đều rất lâu mới trở về. Còn mấy vị bên ngoài đó lại rất tốt, họ chỉ có việc canh chừng không để ta bỏ trốn thôi, còn những thứ khác sẽ mắt không thấy tai không nghe. Anh cứ an tâm!!!!

Tuấn Khải suy nghĩ một hồi, anh ba năm nằm trên giường, ngón tay không thể cử động. Từ khi cậu đến, ăn uống chu đáo, không những cơ thể có sức lực lại có thể ngồi, có thể nói. Nếu cũng có thể lại bước ra khỏi cánh cửa kia.....

TTs : - Tuấn Khải !?

TKs : - được!

Anh mỉm cười với cậu, Thiên Tỉ được anh đồng ý thì đi ra cửa, nhờ mấy vị thuộc hạ kia tìn giúp mình một cái ghế dài để nằm đặt ở nơi có nâng ấm. Cậu cũng cẩn thận lót chăn đệm để Tuấn Khải nằm được thoải mái mái mới đưa người ra. Để được anh xuống ghế dài thì Thiên Tỉ cũng đã mệt đến hít thở liên tục. Tuấn Khải nhìn cậu như vậy muốn nói vài câu nhưng lại không thể nói.

ʕっ•ᴥ•ʔっ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro