chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng như lời hứa thì người của Vương Gia đã đến đón dâu, người đến là một lão bà với ánh mắt thâm sâu, bà nhìn Thiên Tỉ tuy rằng nhìn có phần nam tính nhưng dung mạo phải nói là không bình thường nên cũng không nghi ngờ gì nhiều. Thiên Tỉ nhìn cái hộp ở trước mặt mình, tò mò nhìn nó mãi .

TTs : - " nó có thể di chuyển như ngựa sao "

Cậu tự hỏi trong lòng một câu nhưng không ai trả lời, thật sự hiện tại Thiên Tỉ rất muốn phóng đến hỏi nhiều điều ví dụ như ' cái này là cái gì ' ' mình phải bị nhốt trong cái hộp này sao' ' rồi có bị ngộp thở mà chết không? ' vân vân và mây mây.

Không khí ở Dịch Gia hiện tại vô cùng nặng nề, là hỷ sự nhưng không có một ai vui vẻ. Đúng lí cũng không có gì lạ nếu họ bất mãn với chuyện này, thế nhưng mỗi người chỉ là lo lắng nhìn Thiên Tỉ , sợ cậu lại làm ra loại chuyện gì làm bại lộ tất cả. Trước khi đi lão bà có hỏi cậu nói lời từ biệt với cha mẹ nhưng cậu lại nói không cần sau đó chui vào cái hộp biết đi

Từ Dịch Gia đến Vương Gia phải đi một đường xa xôi , Thiên Tỉ ngồi trên xe đi hết nữa ngày vẫn chẳng nói năng gì. Cậu đang suy nghĩ tương lai của mình sẽ thế nào, ở một thế giới xa lạ này cậu đã không hiểu nhiều điều lại không có một điểm tựa. Đại Vương của Vương Gia kia là một người tàn phế , vị hôn thê của hắn rước người về cho chắc cũng chỉ là làm cho người khác thấy mình làm tròn thậm chí là hơn cái mẫu mực vị hôn thê. ( tại sao vị hôn thê chưa phải là vợ chính mà những người sau gọi là vợ nhỏ ấy hả? Vì người vị hôn thê này tuy chưa làm đám cưới nhưng giấy tờ thì đã làm xong cả rồi, vả lại đã công bố cho toàn dân thiên hạ biết cả rồi, hiện tại nếu người vị hôn thê này mà bỏ đi thì chắc chắn, danh dự, nhân phẩm sẽ tuột xuống không phanh và thậm sẽ ảnh hưởng đến cả gia tộc vì Vương Gia là một gia tộc lớn ). Mấy vị tiểu thư trước đây sợ rằng gả vào chỉ là không chịu nổi tai tiếng, còn chẳng được phu quân âu yếm như lẽ phải, họ không chịu được tìm chết cũng chẳng do bệnh truyền nhiễm gì.

Thiên Tỉ là nam nhân cần gì quan tâm đến Đại Vương có phải người tàn phế hay không, cũng đâu ngại mình bị tai tiếng cái gì. Nếu thật sự đến Vương Gia chỉ cần làm bình phong thay cho vị hôn thê kia thì cậu chẳng ngại, sống như vậy cũng tốt không lo cái ăn cái mặc. Còn cái khác ai muốn nói hay bàn tán thế nào chẳng được, dù gì mấy lời lăng mạ khinh thường cậu sớm đã quen trở thành người câm điếc rồi. Còn không nữa, thì sau vài năm cậu có thể sống trong thế giới này rồi, bản thân chỉ việc giả chết tựa như chuyện đương nhiên ở Vương Gia, sau đó cưới vợ sinh con , như thế không phải cũng tốt hay sao?

Thiên Tỉ trên đường đi đều là tìm đường suy tính cho mình về sau, cũng không biết là qua bao lâu nhưng chắc chắn là hơn một ngày đường thì xe đã đến Vương Gia mà cậu không hề hay biết. Tới khi Thiên Tỉ nhận ra thì xe đã chạy xa cổng chính của Vương Gia, có chút bất ngờ nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, mang thân là vợ nhỏ thì làm gì có thể đường đường chính chính mà đi cửa lớn, chỉ có thể đi cửa sau mà thôi. Vương Gia rất rộng được chia ra nhiều khu vực, mỗi khu vực đều bằng một căn biệt thự sang trọng.

Thành phố vô cùng náo nhiệt tuy là Thiên Tỉ thấy lạ cũng đôi phần tò mò nhưng không còn tâm trí để ngắm chúng nữa. Cả người đi đón dâu bao gồm cả lão bà thì chỉ có 3 người. Không có kèn trống rền vang, không có tục lệ cưới hỏi, Dịch Dương Thiên Tỉ cứ như thế được đưa đến.

Nơi Thiên Tỉ được đưa đến là một nơi cách nhà chính của Vương Gia cả ngàn dặm, được cách biệt với tất cả mọi nơi, tuy nơi này cũng rộng nhưng bốn phương tám hướng đều trống không , xa xa là những hàng rừng rặm, người ngoài chắc nào có nghĩ tới ở Vương Gia cũng có một nơi như thế này.

Vốn dĩ là Đại Vương lấy vợ, ít nhiều cũng cần mặt mũi , vậy mà trước cửa chỉ dán một chữ Hỷ xem như xong. Không biết là họ tự làm bẽ mặt mình hay là khinh thường thân phận của Dịch Dương Tổ Nhi mà Dịch Dương Thiên Tỉ đang mang.
Thiên Tỉ bước xuống xe , trước khi đi vào đã được lão bà nhắc nhở thay lại hỷ phục sắc đỏ , trang điểm như lúc ở Dịch Gia mang mạng che mặt. Ngoài cửa cao ngất oai hùng nhưng có mấy phần giá lạnh, vài người làm trong nhà đứng chờ ở đó thấy Thiên Tỉ thì chào hỏi qua loa. Lão bà xem như cũng đã có thân phận ở Vương Gia , bà đi tới nói với mấy người làm.

-   Đây là Dịch tiểu thư, từ bây giờ thành người của Đại Vương cũng là chủ của các ngươi, đã biết chưa!?

-  vâng !

Lão bà gật đầu xong mới nói với Thiên Tỉ.

-   con đi cùng với bà!

TTs : - được!

Cậu biết mình vào đây đã là vợ nhỏ, không có danh phận vì vậy nói là chủ chẳng qua cho có lệ chứ chẳng có ý nghĩa gì. Thiên Tỉ đi theo sau lão bà , ngạc nhiên vì nơi này rộng lớn như vậy lại quá yên tĩnh, vẳng lặng như chốn không người. Không khí lại quá mức u lạnh , cỏ cây điều không tươi tốt như nơi khác tiêu điều như bỏ hoang. Thiên Tỉ còn không biết mình có phải được đưa đến đây để cách ly hay không. Đúng lúc lão bà lên tiếng :

-   từ nay con sẽ ở nơi này!

TTs : - lão bà! Đây là nơi nào!?

Thiên Tỉ làm lạ hỏi, lão bà mỗi lần đều nghe câu hỏi như vậy đã sớm quen, bà cũng chẳng hi vọng gì ở người này nên không giải thích rõ ràng, chỉ nói qua loa.

-   khu 11 chính là một khu nhỏ của Vương Gia, con từ nay ở đây cho dù là vợ nhỏ của Đại Vương, nhưng cũng chẳng phải là thiếu phu nhân như con  tưởng tượng đâu !

TTs : - Ta biết! Ta chỉ muốn hỏi...

-   không cần hỏi nhiều quá! Con ở đây mỗi ngày muốn ăn, muốn tắm chỉ cần nói với hai người làm ở căn nhà nhỏ bên kia!

Lão bà nói xong lại hướng mắt về phía mấy phòng gỗ nhỏ ở một góc khuất.

-   nơi đây ở sát khu rừng nên không kéo nước cho nên phải sử dụng nước giếng,  Vương Gia cũng không có cung cấp mấy vật dụng hiện đại như bếp, tủ lạnh....nên những cái khác đều phải tự mình làm lấy, an phận sống qua ngày là tốt rồi!

TTs : - ta hiểu rồi!

Thiên Tỉ cảm thấy như thế này cũng tốt, ít nhất là những việc này giống với nơi cậu ở, chứ nếu Vương Gia cung cấp mấy vật dụng hiện đại thì cậu nào biết dùng.

-   nhanh vào trong đi! Việc nên làm thì làm nên nói thì nói, cái gì không nên nói cũng đừng tùy tiện nói linh tinh, nhớ rõ vì sao lại rước con về!!!

Lão bà nhấn mạnh câu cuối rồi xoay người bỏ đi, để lại Thiên Tỉ vận hỷ phục đỏ đứng đó. Cậu chẳng hiểu nổi vậy thật ra mình ở đây để làm gì, chưa từng nghĩ ra cô dâu đón về chưa gặp cái vị hôn thê gì đó cũng như chưa gặp cái người gọi là Đại Vương thì đã bị coi như người vô hình. Liếc nhìn một vòng khắp nơi chỉ có một hai người làm ra ra vào vào ở căn nhà nhỏ nên kia, thêm bốn vị canh chừng mắt không rời khỏi Thiên Tỉ ở căn nhà lớn hơn một chút, nói là căn nhà vậy thôi chứ nó cũng chỉ giống một căn phòng bình thường. Cậu tự biết mình chỉ có thể bước vào trong đó rồi an phận mà thôi.

Đúng như Thiên Tỉ nghĩ , cậu vừa mở cửa bước vào trong thì cánh cửa tự nhiên bị mấy vị canh chừng kia đóng rầm lại. Rõ ràng tự do của cậu đã bị khống chế rồi, tâm vẫn còn chưa an thì một lần nữa kéo lên lo lắng. Dù không có bất cứ tiếng động nào , thế nhưng Thiên Tỉ linh cảm được trong phòng này ngoài cậu vẫn còn có người khác.

Trong phòng có người khác, phía sau cửa lại bị canh giữ, đây là loại tình huống gì chứ?
Thiên Tỉ mặc dù luôn tỏ ra bình tĩnh, nhưng hiện tại thì nội tâm vô cùng sợ hãi.  Hai bàn tay hơi siếc lấy y phục, Thiên Tỉ lấy hết can đảm từ từ bước đi vào trong. Căn phòng này rất rộng , nhưng lại quá trống trải, một bức tường ngăn không gian bên trong, bên ngoài có hai cái tủ lớn và bàn ghế mà vẫn cảm thấy khá đơn sơ. 

Đang đánh giá căn phòng thì một loạt sát khí lướt qua trên người mình, Thiên Tỉ chân tay cứng lại. Nhẹ xoay đầu về phía giường ngủ , xuất phát từ đó một đôi mắt sắc bén đầy sát khí bắn đến phía mình. Thiên Tỉ không tự chủ lùi về sau hai bước.

Nam nhân nằm trên giường lạnh lùng căm hận nhìn người vừa đến, anh lại nhìn tới y phục của người đó liền hiểu ra đây là chuyện tốt gì, do ai làm ra. Anh lại hướng đôi con ngươi trở về phía trên nóc nhà, nhắm mắt lại không còn quan tâm đến người kia.

Đôi mắt dọa người khép lại không còn để trên người mình nữa , Thiên Tỉ chờ đợi hồi lâu cũng không nghe anh nói cái gì, có thời gian bình tĩnh lại Thiên Tỉ bắt đầu suy nghĩ. Người đang nằm trên giường kia chắc chắn là Đại Vương tàn phế trong lời đồn. Còn ý của lào bà vừa rồi nói chính là muốn cậu làm đúng với nghĩa vụ, chăm sóc hầu hạ cho người đang nằm trên giường.

Trong lòng cậu lúc này lại thở phào nhẹ nhõm, chỉ có như vậy mà đám người kia lại úp mở lời nói khiến người khác hiểu lầm. Chỉ là chăm sóc một người thôi , có gì đâu chứ. Tiếng thở ra của Thiên Tỉ chỉ như trút bỏ lo lắng của mình, nhưng vô tình vào tai nam nhân trên giường lại đủ loại ý tứ , ' xem thường anh? ' , ' thương cảm anh? '

Thiên Tỉ đứng đó, ngồi không được mà đi cũng không được, chân bắt đầu mỏi nhừ mà chẳng thấy người trên giường có động tĩnh gì . cậu không kiên nhẫn nữa mà lên tiếng.

TTs : - anh...ngủ rồi sao!?

Nam nhân vẫn chẳng có chút gì muốn mở miệng nói chuyện, tự cho rằng anh đã ngủ Thiên Tỉ cũng không kiêng kỵ gì nữa . cậu ngồi xuống ghế , tay đấm đấm từ bắp chân lên đến đùi mình, một hồi cảm thấy tốt hơn mới nhẹ chân cố không gây ra tiếng động đi đến bên giường. Vừa rồi phía xa nhìn lại trong giường khá tối, cũng chỉ  nhận ra nam nhân đang nằm. Đến khi lại gần nhìn kỹ hơn thì trên mặt Thiên Tỉ thể hiện rõ khó xem, đây thật sự là nam nhân độ tuổi trên dưới hai mươi sao?

Không dám tin vào mắt mình, Thiên Tỉ không biết phải nói làm sao để thể hiện hết cảm giác trong lòng lúc này. Đừng nói là nam nhân vừa qua hai mươi tuổi, còn là vang danh khắp nơi là người có quyền thế tuyệt đối, người kế thừa của Vương Gia kiêm bang chủ của một bang hùng mạnh nhất cũng phải nể mặt mười phần kiêng kỵ. Chỉ mới nghe qua đã khiến người người liên tưởng đến một nam tử oai phong , tuấn mĩ , người người kính sợ.

Nam nhân nằm đây lại chẳng ra hình hài, chân tay như thể cơ thể chỉ dính một ít da thịt mỏng. Gương mặt trắng nhợt không một chút sức sống, chẳng nở nhìn vì ốm yếu đến không thể tưởng tượng.

Nếu không phải lúc nãy thấy đôi mắt anh lúc đó mở ra nhìn mình, Thiên Tỉ thật đã tin nam nhân này chỉ là một cái xác chết đang chờ phân hủy. Đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy, không lạ khi mấy tiểu thư kia gả đến hầu hết đều chọn cái chết. Sợ rằng nếu đứng đây bây giờ là Dịch Dương Tổ Nhi , cô ta chắc là đập đầu tự tử cho xong rồi.

Cha Dịch đã nói là có tìm hiểu qua, Đại Vương của Vương Gia này tên là Vương Tuấn Khải, ba năm trước khi chưa trở thành người tàn tật, anh nằm hàng đầu trong danh sách của mọi tiểu thư khuê các muốn được gả. Quyền thế không cần phải nói đến  , anh chính là tuấn mĩ uy phong thế lực vô hạn. Thiên Tỉ không thể lí giải được ở con người này bây giờ, ở đâu tuấn mĩ? , ở đâu uy phong? .

Chỉ trong ba năm lại có thể trở nên như thế này, cho dù là phế nhân đi chăng nữa cũng thật là khó tin. Anh không phải cứu người thừa kế Vương Gia mà bị thương hay sao, còn được người đó dốc lòng đi tìm bác sĩ giỏi nhất trị chữa?

Ra cái hình hài này còn thua kém mấy tên ăn mày nằm dài trên đất ngủ xin cơm, họ xem ra còn có da có thịt, ít nhất cũng giống người sống hơn cả Đại Vương danh tiếng đồn xa này.

Thiên Tỉ vốn là người thông minh , nhìn là biết đây chắc chắn có gì đó không đơn giản, nhưng cậu đâu có năng lực quản nhiều như vậy, làm tốt việc của mình chăm sóc anh là được. Quyết định xong chẳng còn muốn nghĩ nhiều nữa, Thiên Tỉ tháo ra mạng che mặt của mình, đồ thì chỉ có một bộ trên người, bản thân không có đem theo thứ gì để thay, nên cậu chỉ cởi lớp áo ngoài rườm rà vướng víu treo lên giá  , sau đó lấy một cái ghế lại bên giường ngồi đó chờ anh tỉnh.

ʕっ•ᴥ•ʔっ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro