chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sức nặng của Tuấn Khải trên người làm Thiên Tỉ không cử động được, ngước lên thì thấy răng hổ của anh đang nhe ra nhìn mình liền không nhịn được giơ tay lên xoa xoa hai má Tuấn Khải, cảm nhận được có da có thịt , không nói quá chứ cậu còn cảm thấy có một ít mỡ nha, tự dưng Thiên Tỉ cảm thấy tự hào vì mình chăm sóc anh quá tốt ,khi từ người chỉ có da bọc xương bây giờ lại như thế này thì hỏi sao cậu không vui cho được.

Tuấn Khải nhìn Thiên Tỉ đang thích thú xoa má mình liền cúi xuống ngậm lấy đôi môi kia. Cậu định kháng cự thì tay từ sớm đã bị anh bắt lấy áp xuống đệm giường không thể động. Mỗi lần như vậy anh đều làm như đang cưỡng ép cậu vậy, bất quá vẫn là do Thiên Tỉ chống cự mới thành ra một mớ hỗn loạn, chỉ là sức lực của bọn họ đã chênh lệch thấy rõ, cậu dùng hết sức vẫn chẳng có gì thay đổi, bản thân phản đối chỉ càng khiến Tuấn Khải nổi lên cơn dục vọng muốn chiếm hữu.

TTs : - ư....

Hơi thở như muốn bị hút cạn, đầu lưỡi tê dại vì bị anh cắn mút không chịu buông tha. Thiên Tỉ cũng chẳng còn sức mà vùng vẫy, cậu tựa như con thú nhỏ đuối sức mặc cho anh thích thế nào thì thế ấy. Cậu không phủ nhận mình bị nụ hôn của anh làm nhấn chìm xuống không lối thoát , đầu óc cứ như vậy trở nên trống rỗng.

Rời đi cánh môi mềm của Thiên Tỉ , Tuấn Khải nhẹ liếm đi nước bọt trên khóe môi Thiên Tỉ. Anh hôn lướt qua đó , tiếp là trên cằm tồi tiếp tục hôn đi xuống. Đầu lưỡi liếm dọc theo chiếc cổ của Thiên Tỉ, nói yết hầu mà nhẹ cắn lấy. Cậu khẽ rên một tiếng , cảm thấy cả người mỗi lúc một nóng, nhưng cậu còn có việc phải làm a~. Siếc chặt lấy góc áo Tuấn Khải , cậu nhỏ giọng gọi.

TTs : - Tuấn Khải....đợi đã...

Tuấn Khải dường như không muốn quan tâm đến cậu nói cái gì, đến lúc tay anh cũng muốn mò vào bên trong áo, cậu mới vội lên tiếng.

TTs : - Tuấn Khải... Ta cả ngày hôm qua vẫn chưa có ăn gì, thật là cảm thấy rất...đói bụng!

TKs : - ........

TTs : - Tuấn Khải ?

Thấy anh mọi hành động trên người mình đều ngừng lại, Thiên Tỉ chuyển động người muốn đẩy anh ra thì lại bất ngờ bị Tuấn Khải túm lấy hai cổ tay áp lên trên. Mặt anh thật gần với cậu, anh một tay nâng cằm cậu lên, lại hôn xuống trên môi Thiên Tỉ một lần mới nói.

TKs : - Thiên Thiên! Em có thể tạm thời trốn tránh, nhưng tốt hơn lần sau đừng có dùng cách này biết chưa!

Cậu mỉm cười

TTs : - hiểu rồi! Lần sau không dám nữa!

Tuấn Khải xem ban đầu là anh muốn trêu chọc cậu, cuối cùng lại bị Thiên Tỉ làm cho mất hứng. Anh chính là vừa về tới Khanh Ưng Bang đã bận chuyện đến sáng, bây giờ lại ngã mình sang một bên nhắm mắt không còn muốn quan tâm đến Thiên Tỉ nữa. Thấy mình đùa có chút hơi quá, Thiên Tỉ ngồi dậy nhìn Tuấn Khải,  kéo tay anh.

TTs : - Tuấn Khải khoan hãy ngủ, anh thay đồ ra trước đi, ngủ như vậy rất khó chịu !

TKs : - Thiên Thiên! Đừng ồn!

Tuấn Khải mắt vẫn nhắm , ang kéo Thiên Tỉ nằm xuống trở lại cũng tiện tay ôm luôn cậu vào lòng.

TKs : - bây giờ anh rất mệt, em cũng ngoan ngoãn ngủ thêm một lúc đi!

Nghe anh nói mệt Thiên Tỉ liền nằm im không động. Cậu đã ngủ được một giấc rồi nhưng Tuấn Khải đến bây giờ mới có thể trở về phòng, đúng là chưa có thời gian để nghỉ ngơi. Chờ một hồi lâu không quấy rầy Tuấn Khải, đợi khi chắc chắn anh đã ngủ say Thiên Tỉ mới nhẹ nhàng thoát ra khỏi cái ôm của anh, thay một bộ đồ đơn giản mới sau đó mới đi ra ngoài.

-----------------------phân cách--------------------

Gia Kỳ và Trình Hâm không còn bất cứ người thân nào, bọn họ là do Trần Vỹ Đình cứu mạng khi lưu lạc ở bến cảng giao hàng trắng năm đó. Sau đó dù đã được Vỹ Đình cho một ít tiền , hắn cũng gửi cả hai cho một gia đình khá giả nuôi dưỡng. Đáng tiếc người nhận nuôi bọn họ dù đã nhận không ít từ Trần Vỹ Đình nhưng hắn vừa đi thì họ đã trở mặt. Không những lấy hết chút tiền ít ỏi của Gia Kỳ và Trình Hâm , còn đuổi hai đứa trẻ chỉ mới sáu, bảy tuổi ra khỏi.

Không nơi nương tựa, sống cực khổ bên đường thêm hai năm. Đến khi bị người xung quanh xem như vận xui mà xua đuổi không thương tiếc, chịu đói khát bọn họ ngất đi dưới một cây cầu. Không ngờ lại có thể may mắn gặp được Vương Tuấn Khải.

Anh lúc đó chỉ lớn hơn bọn họ có một hai tuổi, vô tình nhìn thấy Gia Kỳ và Trình Hâm mới gọi người đến giúp. Về sau Tuấn Khải yêu cầu được lưu lại cả hai, Đế Vương liền chấp nhận để hai người họ làm thuộc hạ của anh, cũng cùng với Tuấn Khải được học tập và rèn luyện tại Khanh Ưng Bang.

Thế nên đối với Gia Kỳ, Khanh Ưng Bang chính là nhà của hắn. Đêm qua hắn trở về rất khuya nhưng mặt trời chưa lên thì hắn đã thức dậy. Gia Kỳ đi đến khu nuôi ngựa của Khanh Ưng Bang, nơi này chính là nới để huấn luyện những chú ngựa thuần chủng để cho các thuộc hạ có thể cưỡi chúng thư giãn đi dạo xung quanh, và còn dùng trong di chuyển trong rừng, vì căn cứ chính của Khanh Ưng Bang này chính là nằm sát cũng có thể nói là bên trong  khu rừng lớn nhất này. Hòng để tránh có người xâm nhập vào.

Vừa đến nơi thì bất ngờ tú xa đã nhìn thấy Thiên Tỉ còn đến sớm hơn mình. Cậu hình như đang nói với người chăm ngựa nói cái gì đó. 

GKs : - Thiên Tỉ!

Nghe thấy có người gọi tên mình, Thiên Tỉ quay đầu thì thấy Gia Kỳ đang đi về hướng này. Cậu liền kéo tay hắn nói.

TTs : - cậu đến vừa đúng lúc, ta cần cậu giúp!

GKs : - chuyện gì vậy?

Gia Kỳ hỏi Thiên Tỉ xong cũng nhìn người chăm ngựa nói.

GKs : - ở đây xảy ra chuyện gì?

Người chăm ngựa nghe hỏi thì vội vàng giải thích.

-    thưa cậu chính là người này không biết từ đâu đến , nói muốn mượn ngựa của chúng ta một hồi. Thế nhưng mấy con ngựa ở đầy đều chưa được thuần dưỡng!

TTs : - Gia Kỳ! Ta bây giờ muốn đi vào trong rừng . ông ấy nói mấy con ngựa đằng kia đều là của mấy người các cậu, vậy con nào là của cậu nhanh cho ta mượn dùng một lúc!

GKs : -  cậu muốn ra ngoài vào rừng!?

TTs : - đúng vậy! Hôm qua lúc chúng ta rời khỏi cánh rừng ngoài kia, bên đó có một vách đá lớn ta nhìn thấy có cỏ Diệp Mộng Chi . loại cỏ này cần hái lúc Mặt Trời vừa lên, ta bây giờ đang rất vội!

GKs : - nhưng trông cậu dường như không giỏi cưỡi ngựa!

Cậu mở to mắt nhìn Gia Kỳ, sau chuyện này cậu ta cũng biết thế. Đúng là cậu không giỏi cưỡi ngựa, chỉ vì khi ở Dịch Phủ bọn họ nào cho cậu chạm vào một sợi lông của ngựa, thì làm sao cậu cưỡi giỏi cho được. Mặt Thiên Tỉ hiện giờ hiện rõ nét khó chịu , Gia Kỳ thấy cậu như vậy thì cũng không biết làm sao, vừa hay hắn cũng đang muốn  lấy ngựa vào rừng khảo sát cũng có thể cho cậu đi nhờ, quay qua lại nhìn thấy Trình Hâm đã đi gần tới đây từ bao giờ, hắn giật lấy vỏ tre trên vai Thiên Tỉ ném qua cho Trình Hâm.

GKs : - cầm lấy!

Hắn lại hướng người chăm ngựa nói.

GKs : - mang ngựa ra cho tôi!

-    vâng!

Người chăm ngựa dạ vâng rồi loay hoay đi dắt ngựa, thuận tiện nhìn ra tình hình mà dắt luôn cả con ngựa của Trình Hâm ra ngoài. Hau con ngựa một trắng một đen nhìn cũng quá trái ngược nhau, cái mặt ngu hết biết. Thiên Tỉ nhìn qua lại vẫn cảm thấy thích ngựa ở thế giới của mình hơn, không đến nổi gây chú ý như bọn chúng.

Trình Hâm nhìn Gia Kỳ lên tiếng.

THs : - ý gì?

GKs : - ý gì là ý gì? Vừa hay tôi cũng định ra ngoài!

Gia Kỳ lên ngựa, hắn dễ dàng cũng kéo Thiên Tỉ lên phía trước mình nói.

GKs : - giữ chặt vào!

TTs : - khoan....á....

Còn chưa kịp hiểu đâu ra đâu Thiên Tỉ đã muốn hét lên, bây giờ cậu cũng hiểu được một con ngựa tốt là như thế nào, tốc độ nhanh vô cùng.

Trình Hâm đứng đó vẫn không hiểu chuyện gì, lại nhìn vỏ tre Gia Kỳ ném trên tay. Suy nghĩ một chút rồi thở dài. Trình Hâm cũng liền lên ngựa rồi đuổi theo bọn họ.

***

TTs : - Gia Kỳ!con ngựa này của cậu tên Hắc Bảo sao?

Thiên Tỉ đứng bên cạnh đưa tay vuốt bờm ngựa , vừa rồi lúc cưỡi trên nó đúng là khiến cậu một phen hoảng hồn, thế nhưng cảm giác khi phóng rất nhanh như vậy lại không tồi.

TTs : - quả đúng là một con ngựa tốt, đáng tiếc ta lại không thể tự mình cưỡi nó!

GKs : - thật ra....

Thấy Gia Kỳ nói chưa hết câu đã ngừng , Thiên Tỉ liền hỏi lại.

TTs : - thật ra sao cơ?

Gia Kỳ nhìn thân hình của Thiên Tỉ , hắn thật ra muốn nói loại ngựa này ở các trang trại cũng có một hai con gì đó, chúng cũng đều chưa được thuần hóa. Thế nhưng nói ra chỉ sợ phải thấy cảnh cản Thiên Tỉ muốn trèo được lên lưng của mấy con ngựa hoang đó, chỉ mới nghĩ thôi cũng đã thấy nguy hiểm, hắn nhạt giọng.

GKs : - không có gì!

TTs : - "  con người của cậu ấy cũng thật kì lạ! "

Thiên Tỉ thầm nhận xét Gia Kỳ vài tiếng rồi ngước đầu nhìn lên cao. Treo trên vách đá còn thấy Trình Hâm đang muốn trèo cao hơn một chút nữa, Thiên Tỉ lớn tuổi hỏi.

TTs : - Trình Hâm! Đã thấy Diệp Mộng Chi chưa , nhớ cẩn thận một chút. Nếu không được thì cậu xuống đi, để ta tự trèo lên hái là được rồi!

THs : - không sao! Tôi thấy rồi, sẽ xuống liền đây!

Trình Hâm vừa nói đã từ trên cao nhảy xuống, hắn đạp chân lên vách đá mấy lần đã nhẹ nhàng đáp xuống như không có gì. Tay ôm một bó cây cỏ xanh um lá với những bông hoa nhỏ vàng li ti, Trình Hâm mang chúng bỏ vào trong giỏ tre của Thiên Tỉ.

THs : - là mấy cây này đúng chứ? Trên đó vẫn còn vài bụi để tôi cũng hái xuống!

Cậu nhìn trời lúc này cũng đã sáng hẳn mới nói

TTs : - không cần đâu! Bây giờ hái cũng không còn kịp nữa, hơn hết Diệp Mộng Chi là loại cỏ sinh sôi từ thây cây trước, nếu chúng ta mang chúng đều hái hết sẽ không có cơ hội sinh ra loại cây mới!

Trình Hâm nghe Thiên Tỉ nói thì tự nhiên trong lòng sinh ra cái gọi là ngưỡng mộ, lúc trước hắn cũng không ưa gì Thiên Tỉ, nhưng càng ngày tiếp xúc nhiều hơn thì hắn đã nhìn Thiên Tỉ bằng một con mắt khác. Hết nhìn Thiên Tỉ rồ nhìn tới bụi cây mình vừa mới hái xuống.

THs : - tôi chưa từng nghe nói mấy loại cỏ này có thể dùng làm thuốc, còn có quá trình sinh trưởng của chúng. Thiên Tỉ , cậu biết cũng thật nhiều!

TTs : - ta từ nhỏ đã thích phân biệt các loại thuốc, không hiểu vì sao chỉ cần biết qua một lần liền ghi nhớ trong đầu, tự nhiên thời gian lâu dần những thứ này học hỏi cũng sẽ biết!

THs : - ra là vậy! Vậy nghề y này là do có một người thầy nào dạy cậu sao?

TTs : - cũng không phải! Một phần là như vậy, nhưng đa số đều là nhờ sách y lưu truyền qua nhiều thế hệ của nhà ta. Ban đầu chỉ có thể áp dụng trên người mấy con thú nhỏ bị thương, dần dần ta nhận ra mình rất yêu thích việc có thể trị bệnh cho mọi người, thế nên mới tìm hiểu các phương pháp khác nhau để cứu người! 

Đứng một bên im lặng để hai người họ nói chuyện hồi lâu, sợ rằng một lúc nữa lúc mặt trời lên cao thì cũng nóng bức hơn nhiều, Gia Kỳ đột nhiên lên tiếng chen ngang.

GKs : - thuốc cũng đã hái xong rồi, tôi nghĩ cũng là nên quay về!

Vừa nói hắn vừa trèo lên ngựa, định giơ tay ra để kéo Thiên Tỉ lên thì Trình Hâm đã lên tiếng.

THs : - lần này để Thiên Tỉ đi với tôi đi, đi một mình chán lắm, bây giờ tôi mới nhận ra nói chuyện với Thiên Tỉ rất bổ ích, thú vị và vui nha!

GKs : - được!

Nhận được câu trả lời đúng ý mình, Trình Hâm liền vui vẻ trèo lên ngựa. Thật ta nếu Gia Kỳ có không cho đi chăng nữa, thì hắn cũng kéo Thiên Tỉ đi cùng , hỏi chỉ là cho có lệ mà thôi. Trình Hâm vui vẻ đưa tay về phía cậu nói.

THs : - tôi giúp cậu!

Thiên Tỉ nhìn con ngựa đen của Trình Hâm, bản thân không muốn cứ phải nhờ vào bọn họ, thế nhưng cảm giác được cưỡi một con ngựa có thể chạy nhanh như vậy đúng là không từ chối được. Cậu nhẹ mỉm cười rồi nắm lấy tay Trình Hâm để hắn kéo mình lên ngựa.

TTs : - cảm ơn!

Cậu ôm vỏ tre trong ngực, tay còn thích thú vuốt bờm ngựa. Trình Hâm nhìn cậu như vậy lại thấy Thiên Tỉ có thêm vài tính cách trẻ con, không đến nói lúc nào cũng tỏ ra mọi vật vô vị khó gần. Hắn cảm thấy Tuấn Khải chọn người vô cùng phù hợp mà không hề vô vị như lúc đầu tưởng tượng.

ʕっ•ᴥ•ʔっ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro