chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhanh thời gian ăn cơm của hai người vẫn như thường ngày. Chỉ khác là cậu không đút anh ăn trước, mình ăn sau nữa. Mà cứ lần lượt mỗi người một miếng, như vậy mới giống hai người ăn chung một bàn cơm, không thấy cô đơn.

Tuấn Khải bây giờ cơ thể tốt rồi, nhìn không giống kiểu ốm yếu, xanh xao như người chết như lúc ban đầu gặp nữa. Thiên Tỉ nhai nhai cơm trong miệng xong mới nói với anh.

TTs : - anh đã rất lâu không tắm rồi, không tốt. Hôm nay ta giúp anh tắm rửa, thấy thế nào!?

Tuấn Khải nghe thấy liền muốn sặc cơm trong miệng, nhưng nghĩ lại anh cái gì cũng do cậu phục vụ từng chút, cái gì nên thấy đã thấy, cái gì không nên thấy cũng thấy luôn rồi. Chỉ là nghĩ đến để cậu tắm cho anh, đầu lại suy nghĩ đến mấy chuyện không đứng đắn.

TTs : - ta không phải có ý gì đâu! Chỉ là sợ anh cảm thấy không thoải mái, nếu anh không muốn thì ta giống như bình thường, lau người cho anh là được rồi!!!

TKs : - k...h ông....

TTs : - sao? Không là không sao? Ta có thể thay anh tắm rửa!?

Tuấn Khải hiện tại chưa thể nói nhiều nên chỉ gật đầu. Thiên Tỉ được sự đồng ý lập tức dọn dẹp bàn cơm rồi chuẩn bị nước ấm đổ vào bồn tắm. Thiên Tỉ vất vả mới đưa Tuấn Khải vào phòng tắm, trước tiên để anh ngồi trên ghế tựa vào tường sau đó mới cởi bộ đồ anh đang mặc. Thường ngày đều không cảm thấy gì, nhưng chẳng biết vì sao ánh mắt Tuấn Khải hôm nay nhìn cậu kỳ hoặc, khiến tay đang cởi cúc áo của anh lúng túng. Thiên Tỉ nhịn không được loại ánh mắt này liền nói.

TTs : - Tuấn Khải! Anh nhìn gì chứ!? Mau nhắm mắt lại đi, đến lúc tắm cũng không cho nhìn!!!

Tuấn Khải trong lòng mất mát nhưng vẫn nghe lời mà nhắm mắt lại. Thiên Tỉ thở phào, không bị cái nhìn kia làm cho lúng túng tay chân nữa. Sau đó cậu mới đỡ anh vào bồn tắm.

Tuấn Khải thật đã quá lâu không có tắm rửa, cơ thể thì có lau nhưng đầu thật không thể gội. Những ngón tay trên đầu cào loạn khắp nơi, xoa xoa ấn ấn làm anh rất dễ chịu. Trong đầu Tuấn Khải đã bắt đầu có mấy loại hình ảnh không tốt, cũng không thể trách anh, là do cậu yêu cầu anh phải nhắm mắt lại càng tạo cơ hội để anh nghĩ cái này.

Ban đầu anh thật chưa dám nghĩ mình có thể hoạt động trở lại, nhưng gần đây tay chân đều có dấu hiệu tốt nên Thiên Tỉ lại càng không chịu an phận. Tuấn Khải nghĩ sau này thật có thể động, nhất định mấy thứ ham muốn đối với cậu đều phải làm.

Thiên Tỉ chợt rùng mình, cảm giác giống như có người đang dò xét trên cơ thể mình chẳng chừa chút nào. Cậu nghi ngờ nhìn Tuấn Khải, thế nhưng anh vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt. Vậy cảm giác như bị mắt chim ưng theo dõi này từ đâu ra chứ?

Trong lúc giúp anh tắm rửa, Thiên Tỉ đột nhiên suy nghĩ về cái người thừa kế của Vương Gia kia. Cậu đã có nghe cha Dịch nói, Tuấn Khải trước kia đã giúp người đó không ít, thậm chí mạng của người đó là do Tuấn Khải cứu, vậy mà người đó lại đối xử với anh như vậy, trong lòng cậu ấm ức thay cho anh đột nhiên nói.

TTs : - anh từng bảo vệ người thừa kế kia, mà ngươi đó lại có thể đối xử với anh như vậy!!

Hai chân mày Tuấn Khải nhíu lại, vì sao cậu lại biết việc anh ra thế này có liên quan đến Vương Minh Quân cháu anh đồng thời là người thừa kế Vương Gia cũng là người nắm quyền của Hắc Minh Bang. Nếu là trước kia anh chắc chắn nghi ngờ Thiên Tỉ, thế nhưng những gì cậu làm suốt thời gian qua đều là muốn giúp anh, lại không thể nghi ngờ.
Nếu cậu không liên quan gì, chỉ là suy đoán ra được thì cậu cũng quá thông minh đi.

TTs : - Tuấn Khải ! Ta thấy thân thể anh bây giờ tốt hơn nhiều lắm rồi. Bắt đầu từ mau ta giúp anh rèn là nhiều hơn, cử động chân tay thêm nữa thấy thế nào!?

Tuấn Khải nghe cậu nói thì gật đầu. Mấy đều khó giải thích về cậu đều để sang một bên. Không cần biết cậu từ đâu đến, là thật tâm hay giả ý, nhưng không thể phủ nhận anh có được như bây giờ đều là nhờ vào người này. Đừng nói cậu thật tâm, bất luận về sau thật phát hiện cậu lừa anh đều gì, anh cũng sẽ không tính toán.  Điều quan trọng nhất chính là anh đã có cảm giác với cậu, ai cần biết cậu là thân phận gì, anh chỉ biết duy nhất cậu là vợ anh.

____________phân cách _____________

Ở Dịch Gia, nhị tiểu thư Dịch Dương Tổ Nhi vốn đã phải gả vào Vương Gia ở khu 11 cho Đại Vương, bây giờ lại đang khóc lóc với cha Dịch.

TNs : - tại sao lại không cho con lên thành phố S!? Con muốn gặp Vương nhị thiếu gia!!!

Cha Dịch chỉ vào đứa con gái trước mặt, tức giận mắng.

-    con có biết mình thân phận gì hay không mà đòi đến thành phố S tìm Vương nhị thiếu gia!? Nếu để lộ ra việc tráo người con biết hậu quả sẽ thế nào hay không!?

TNs : - con không quan tâm! Đợi con gặp Vương nhị thiếu gia rồi anh ấy sẽ biết con không bị đưa vào khu 11 của Vương Gia, anh ấy chắc chắn sẽ bảo vệ con!!!

Tổ Nhi nước mắt lệ nhòa nói làm cha Dịch như muốn nổi điên.

-   con câm miệng cho cha!! Cha có nói không để con gặp cậu ấy sao!? Ít nhất cũng phải đợi chị con báo tin để cậu ấy biết mà đến! Con thân nữ nhi chạy đi tìm nam nhân còn ra thể thống gì? Vương nhị thiếu gia đó còn muốn con sao!?

TNs : - tại sao Vương nhị thiếu gia lại không muốn con!? Anh ấy đã nói con xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, còn có thể nhìn ai khác ngoài con sao!?

-    con...con muốn làm cha tức chết!?

Mẹ Dịch thấy chồng mình nóng giận quá độ, bà vội giữ lấy tay ông.

-   ông bình tĩnh đi! Tổ Nhi nó còn nhỏ không hiểu chuyện, để tôi khuyên nó được không!?

-   hừ! Bà xem mà dạy bảo lại nó đi, đừng làm ra cái loại việc gì khiến người khác khinh thường!!

Nhìn chồng mình phủi áo bỏ ra ngoài, mẹ Dịch lại nhìn con gái  lắc đầu xong đi tới giường ngồi bên cạnh cô nói.

-   Tổ Nhi à! Cha của con nói không coa sai, đừng ngang bướng nữa!!

Dịch Dương Tổ Nhi lệ thành dòng, không dám tin nhìn mẹ Dịch.

TNs : - mẹ! Sao ngay cả mẹ cũng nói như vậy!? Mẹ không phải là muốn con nhanh chóng xuất giá, kết hôn với Vương nhị thiếu gia sao!?

-   mẹ đương nhiên là muốn! Nhưng tình hình bây giờ rất không ổn, con định dùng thân phận gì để được Vương nhị thiếu gia rước về đây!?

TNs : - con...

Dịch Dương Tổ Nhi ngập ngừng không biết nói gì, mẹ Dịch lại thở dài.

-    hơn nữa con lại là thân nữ nhi, sao có thể chủ động đi tìm nam nhân. Con làm như vậy sẽ khiến kẻ khác xem thường, có khi còn làm Vương nhị thiếu gia mất hứng!!!!

TNs : - không thể nào đâu! Anh ấy đã nói là yêu con!!

-   con biết trong lòng nam nhân nghĩ gì sao!? Cậu ta nói yêu con được cũng có thể nói yêu một cô gái khác được, trong lòng họ có thể chứa biết bao nữ nhân chứ. Con không nhìn thấy cha con sao!? Còn sinh ra một đứa con trai kia!!!

TNs : - anh ấy không giống cha! Con tin anh ấy!!

Biết có nói thêm thì con gái mình cũng không chịu nghe, mẹ Dịch xoa xoa điểm giữa hai chân mày nói.

-   con thật là...! Thôi mẹ không nói nổi con, tạm thời an phận một chút, đừng khiến cha con nổi giận nữa!!

TNs : - Mẹ.....!

-    chịu khó ở yên trong phòng cho mẹ!

Dịch Dương Tổ Nhi tức giận vì không ai chịu hiểu cô, đánh lý bây gió đã quang minh chính đại được gả cho Vương nhị thiếu gia, bây giờ chỉ sợ anh ấy cho rằng cô đã bị gả cho Đại Vương tàn tật kia rồi. Đều là do tên khốn khiếp Dịch Dương Thiên Tỉ kia hại cô, khiến cô bây giờ muốn gả cho Vương nhị thiếu gia cũng không biết lấy thân phận gì để gả. Ngồi chờ đợi ở đây, nếu anh ấy tuyệt vọng cô đã bị gả đi rồi cưới một người khác, chỉ nghĩ đến đó lòng cô không thể nào an tâm được.

TNs : - không thể cứ ngồi mãi ở đây được! Mình nhất định phải đi lên thành phố S tìm Vương nhị thiếu gia! Không cần biết là dùng thân phận gì, chỉ cần gặp được mình anh ấy sẽ lấy lại công bằng mình!!!

ʕっ•ᴥ•ʔっ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro