BÀ XÃ ĐẠI NHÂN, EM LÀ CỦA TÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn vừa về đến Dinh thự Vương Gia, liền thở dài thườn thượt, sắc mặt có vẻ không tốt.

Bước vào nhà, quản gia và người hầu liền chạy lại cung kính cúi chào, ông bà Vương đang dùng trà cũng tiến lại gần hắn. Lão Vương thấy hắn, vui vẻ nói đùa:

- Đã trở về rồi, con trốn đi đã ba tháng rồi đấy, có phải là rất đáng trách hay không?!

- Ông nói linh tinh cái gì vậy? Nó đi thuyết phục em nó về, không khó mới lạ. - bà Vương nói giọng trách móc, nhìn qua nhìn lại như mong chờ gì đó.

Hắn hiểu mẹ muốn tìm gì, liền nói:

- Nó không về, con còn không tìm nổi nó. Chẳng hiểu sao lần này hơn ba tháng trốn ở đâu mà con lại không tìm được. Nó cũng giỏi thật, trốn như thế mà vẫn lo công việc được.

Bà Vương nghe hắn nói, lòng buồn bã, gục đầu vào vai lão Vương, khóc thút thít:

- Tiểu Nguyên có phải ghét bỏ chúng ta rồi không? Hơn hai năm không chịu về, không chịu cưới vợ, nó là đang muốn làm gì vậy chứ?!

Hắn nghe mẹ nói vậy, cũng không biết nói sao, liền rời đi lên phòng, đúng lúc đó quản gia chạy lại thông báo đã điều tra xong. Hắn nhận tin, trong lòng vui lạ thường, nhưng vẫn tỏ ra không quan tâm, lạnh giọng:

- Đem lên thư phòng cho tôi.

Ông bà Vương thấy rõ ràng sắc mặt hắn đã tốt hơn, ngạc nhiên:

- Ai vậy? Con là đang điều tra ai?

Hắn trả lời lại, không hề do dự, hơi nghiêng người tỏ vẻ bí ẩn:

- Có thể là con dâu mẹ chăng?!

Bà Vương nghe chính miệng con trai cả của mình nói chuyện lấy vợ, vui vẻ hào hứng, bảo hắn cứ lên đọc "tài liệu" và "làm việc" đi, không cần để ý mọi người. Hắn nhìn vẻ mặt hí hửng của bà mà muốn phì cười, mẹ chỉ được thế là giỏi. Hắn lên thư phòng, vừa bước vừa thở dài:

- Nhanh như vậy đã điều tra được, xem ra em chỉ là người bình thường thôi, chẳng có gia thế chống lưng... nhưng lại dám đối mặt với tôi như vậy... Haizzz, sau này sẽ khó khăn đây.

Đẩy cửa vào thư phòng, hắn ngồi xuống ghế, tay nhanh nhẹn cầm tập "tài liệu" lên đọc. Quả nhiên, em ấy chỉ là một người bình thường, thậm chí quá tầm thường, nhưng đẹp đến kì lạ, sức hút thật khó cưỡng. Bỗng...

- Hửm?! Nhân viên của "Tổng Cục" sao? Sau này sẽ vui đây, bà xã đại nhân của tôi ơi, suy cho cùng em hiện vốn là người của tôi rồi.

Hắn nở nụ cười ranh mãnh, răng hổ lộ ra nhìn thật láu cá, như đang toan tính điều xấu xa.

- Hửm?! Vậy ra đây là lí do mình không tìm nổi thằng nhóc đó. Hừ, anh mày đã có cách lôi mày về rồi. Lần này về khỏi đi, anh mày đỡ mệt.

Hắn nhìn thấy thông tin rằng ba tháng qua cậu công tác bên Anh, đã gặp và sống cùng Vương Nguyên một thời gian. Bất chợt hắn nghĩ ra cách lôi thằng em trời đánh ấy về.

Hắn lôi điện thoại ra gọi cho Vương Nguyên, tất nhiên anh không nghe máy. Thế là hắn nhắn tin cho anh: "Gọi lại cho anh, anh mày sắp kết hôn rồi, với bảo bối họ Dịch làm ở tập đoàn". Đúng như hắn đoán, anh lập tức gọi lại cho hắn, nhưng không rõ anh đang cảm thấy thế nào:

- Anh hai sắp cưới vợ sao? Tiểu thư nhà nào hạ mình vào tập đoàn làm nhân viên để cưới được anh vậy? Dịch Gia nghe thật lạ.

Hắn cười khẩy:

- Anh mày chẳng cưới ai cả, chỉ là tìm được cớ gọi mày thôi, qua đó ba tháng không tìm nổi mày, về đây mới biết mày ở bên cạnh tiểu bảo bối họ Dịch của anh. Aya, anh mày mới xuống máy bay đã gặp được mĩ nam, coi như thó được vàng rồi.

Nguyên hiểu hắn đã biết Thiên Tỉ, cũng đã có hứng thú với cậu, liền quát:

- Tiểu bảo bối gì chứ?! Ai là tiểu bảo bối của anh?! Tránh xa em ấy ra, nếu không đừng trách em động thủ không màng tình huynh đệ.

Hắn cảm thấy trêu anh thật vui, liên tục khích tướng:

- Tội nghiệp mày, xem ra cũng bị tiểu yêu tinh này cướp mất trái tim rồi. Xin lỗi nha, anh mày cũng động lòng vì em ấy mất rồi. Với lại mày biết đấy, nhất cự li nhì tốc độ, anh mày hơn mày cả nên chắc thắng, vậy tốt hơn hết mày rời em ấy... Wei... Này... Thằng kia... Anh mày đang nói chuyện với mày đấy... Hừ, tắt máy mất rồi.

Anh tức không thể nói thêm lời nào, dập máy đột ngột.

Hắn cười vui vẻ, haizzz, tiểu yêu tinh này thật đặc biệt, dễ dàng đến vậy chiếm lấy tình yêu của hai tên chủ tịch máu lạnh giết người không ghê tay.

Phía anh, sau khi dập máy liền vác cái mặt hằm hằm đầy sát khí đi tìm người, quát tháo gọi:

- Hoành đâu?! Lỗi đâu?! Chạy đâu cả lũ rồi?! Ra đây anh mày bảo! Đâu rồi?! Có ra đây ngay không?!

Vợ chồng Chí Hoàng - Ngô Lỗi hớt hải chạy lại:

- Anh họ, chuyện gì mà ầm ĩ thế, lại có ai đắc tội với anh à?

Vương Nguyên, anh mặt mũi tối đen:

- Đặt vé máy bay cho anh, anh lâp tức phải về "Tổng Cục". Chuyện bên đây giao bọn mày giải quyết. Nhanh đi!

Hoành Lỗi tuân lệnh, bỏ chạy, ai mà không biết anh không vui sẽ đáng sợ đến mức nào.

Anh phóng xe về nhà, thu dọn đồ đạc, phân phó quản gia trông coi nhà cửa cẩn thận, mặt lạnh không thay đổi. Xong xuôi mất không quá 1 tiếng đồng hồ, lập tức lái xe đến sân bay làm thủ tục xuất cảnh về Trung Quốc. Ngồi chờ đến giờ bay mà mặt mũi anh tối sầm, chân rung liên tục, lòng tức sôi sùng sục: "Bà xã đại nhân, em đợi đó, tôi về đón em đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro