Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Giải Giải_

Điều hạnh phúc đơn giản nhất có lẽ là được ngắm nhìn người quan trọng nhất của mình yên bình, vui vẻ. Chỉ cần có thể nhìn thấy người nọ mọi mệt nhọc buồn phiền cũng có thể tan biến. Chỉ cần được ở bên người nọ mọi khó khăn cũng có thể vượt qua. Vậy mới nói tình yêu là một thứ sức mạnh thần kì a!

Vương Tuấn Khải tựa vào đầu giường trêu chọc Thiên Tỉ. Chốc chốc lại chọt chọt hai đóa hoa lê xinh đẹp bên khóe miệng cậu, chốc chốc lại nhéo nhéo gò má bầu bĩnh đáng yêu của cậu cũng không bỏ quên chóp mũi nhỏ xinh cùng đôi môi đỏ hồng của cậu.

Thiên Tỉ bị anh ghẹo đến phiền, đưa tay đẩy anh ra vài lần mà Vương Tuấn Khải vẫn không để cho cậu ngủ yên. Mi mắt Thiên Tỉ giật giật như muốn tỉnh lại. Vương Tuấn Khải kéo người ôm vào lòng, hôn mạnh một cái lên môi cậu.

Thiên Tỉ mơ mơ màng màng gọi: "Khải!"  

"Tỉnh?" Vương Tuấn Khải khẽ cười một tiếng, để cậu ngồi vào lòng mình, hai tay ôm lấy thắt lưng cậu giúp cậu ngồi vững.

Thiên Tỉ lắc lắc đầu làm cho mình triệt để tỉnh táo lại, nhận thấy mình ngồi trong lòng Vương Tuấn Khải, vươn tay ôm cổ anh dụi dụi.

Ấy, hình như có chỗ nào đó lạ lạ a?!!

Một làn gió thổi qua làm Thiên Tỉ rùng mình, cậu cúi đầu nhìn tình cảnh của mình. Khuôn mặt Thiên Tỉ bỗng chốc đỏ bừng lên, vươn tay tát Vương Tuấn Khải một cái. Trên người cậu không một mảnh vải che thân, hai chân quấn quanh eo Vương Tuấn Khải, hai tay ôm cổ anh, muốn bao nhiêu ái muội có bấy nhiêu ái muội! Thiên Tỉ giãy dụa muốn xuống: "Khải, buông tay!"

"Sao a? Để như vậy không phải rất đẹp sao!" Vương Tuấn Khải không để ý nhìn cậu từ trên xuống dưới, ôm chặt cậu buông lời trêu đùa.

"Lưu manh! Không được nhìn." Thiên Tỉ một tay che mắt anh, một tay vội lấy chăn quấn quanh người mình: "Đồ xấu xa! Dám không mặc quần áo cho em."

"Sao không dám nha?" Vương Tuấn Khải cười vang, tránh tay của cậu, cúi đầu gặm cắn vành tai mẫn cảm non mềm kia: "Chỗ nào của em mà anh chưa nhìn thấy chứ? Hửm?"

Thiên Tỉ rụt rụt cổ, lớn tiếng nói như muốn che giấu sự xấu hổ của mình: "Bỏ ra, em phải mặc quần áo."

"Sao phải mặc?" Vương Tuấn Khải luồn tay vào chăn, bắt đầu không thành thật.

"Khải!" Thiên Tỉ giãy dụa càng lợi hại hơn. Khải càng ngày càng không biết xấu hổ. Muốn khóc a!

"Rồi, rồi." Vương Tuấn Khải vội vàng giữ chặt cậu, để tránh cho cậu ngã xuống, lấy quần áo đã chuẩn bị tốt ở đầu giường giúp cậu mặc: "Anh giúp em."

Mặc xong quần áo, không cho Vương Tuấn Khải thời gian phản ứng, Thiên Tỉ đã nhảy xuống khỏi người anh, đạp anh một cái rồi chạy vù ra ngoài. Có quần áo rồi cậu không sợ anh đâu.

Vương Tuấn Khải dở khóc dở cười chỉnh sửa lại quần áo của mình cũng theo ra. Thiên Thiên càng ngày càng bạo lực nha! Có phải anh cưng chiều em ấy sinh hư rồi hay không? Tối nay sẽ dùng gia pháp trừng trị em.

Thanh Nghi và Nghi Đình thấy Thiên Tỉ như một làn gió phóng ra hơi giật mình, lấy lại tinh thần định trò chuyện cùng cậu thì Thiên Tỉ đã chạy qua trước mặt hai người, hai người không hiểu gì quay đầu nhìn nhau. Sau đó lại thấy Vương tổng đi đằng sau, bỗng chốc hiểu ra: A, hai người này chắc đang chơi trò tình thú gì hả? Nhưng chưa đợi hai cô nàng YY xong, đã thấy Thiên Tỉ quăng cho Vương Tuấn Khải một cái tát, nhốt anh ở ngoài thang máy.

"Ai ui!" Hai cô gái đồng thời ôm má: "Đau nha, hằn cả dấu tay lên rồi kìa. Không biết Vương tổng làm gì Thiên Thiên chọc em ấy giận rồi?!!" 

Vương Tuấn Khải bắn qua một ánh mắt ý cảnh cáo hai cô nàng giữ bí mật chuyện này. Nhưng bây giờ bọn họ đâu còn sợ anh nữa đâu, bọn họ có tiểu bà chủ chống lưng rồi nha. Hai cô nàng ánh mắt như muốn nói: Chia buồn nha Vương tổng, lần này có lẽ khó dỗ rồi. Nhưng trên mặt lại bày ra một vẻ nghiêm túc, làm một động tác cổ vũ: "Vương tổng nhanh đuổi theo dỗ vợ yêu kìa. Cố lên!" Hai cô gái cười tủm tỉm thu dọn đồ đạc.

Hai tỷ không sợ Vương tổng dùng việc công trả thù riêng sao? Không sợ bị bắt tăng ca trừ lương sao?

Hai cô nàng tỏ vẻ: "Sợ nha! Nhưng đợi Vương tổng có tinh lực lo việc này đã. Không thấy bây giờ anh ấy còn phải vội vàng đi dỗ vợ yêu hay sao? Haha!"

Vương Tuấn Khải bất lực đi vào thang máy, nhân viên của anh ngày càng không sợ anh rồi. Tất cả đều tại ai kia. Nếu hôm nay không làm em ấy khóc cầu xin thì anh mang họ của em ấy luôn. Vương Tuấn Khải siết chặt nắm tay, dục hỏa trong lòng cháy bừng bừng.

Lại nói đến Thiên Tỉ bên kia, xuống đến cổng công ty cậu bỗng đứng khựng lại: "Chết nha! Bây giờ mình về kiểu gì nha? Mình không có nhớ đường cũng không có tiền đi xe nha! Điện thoại lại có duy nhất một số của Khải nha, làm sao bây giờ?"

Khi Thiên Tỉ còn đang rối rắm về bằng cách nào thì chiếc Ferrari quen thuộc đã đậu trước mặt cậu. Cửa xe bên ghế lái phụ được mở ra. Vương Tuấn Khải khuôn mặt lạnh băng ngồi trong xe: "Lên xe."

Thiên Tỉ do dự một chút rồi rụt rè ngồi vào trong xe len lén liếc nhìn anh. Vương Tuấn Khải thấy hành động lén lút của cậu nhưng không nói gì vẫn như bình thường thắt dây an toàn cho cậu, lại lợi dụng cơ hội hôn cậu một cái. Thiên Tỉ thở phào một hơi: Khải không có tức giận nha. Cũng không để ý đến việc mình bị chiếm tiện nghi. Nhưng ở một góc độ cậu không thấy, Vương Tuấn Khải nở nụ cười xấu xa tràn đầy âm mưu.

Thiên Thiên, em quên rằng em mới là người tức giận cần Khải Khải xin lỗi dỗ dành à? Sao bây giờ lại đổi ngược lại rồi? Em mắc mưu của ảnh rồi! Chỉ một hành động, một nụ hôn cũng thu phục được em sao? Hai người giống nhau thật!

__________

"Ể, sao cửa lại mở?" Thiên Tỉ khó hiểu, mở cửa ra, trong phòng khách không có ai: "Khải, hôm nay anh không đóng cửa sao?" Thiên Tỉ vừa nói vừa đi vào, trong bếp vang lên tiếng xào nấu, mùi thơm nức mũi cũng từ nơi ấy phát ra. 

Vương Tuấn Khải tất nhiên biết người đến là ai, anh cười cười thay dép lê đi vào.

Thiên Tỉ vội chạy vào bếp nhòm: "A, Nguyên ca! Sao anh lại đến nhà Khải vậy?"

"Hai đứa về rồi hả?" Vương Nguyên lau tay dọn đồ ăn lên bàn, thuận tay nhéo nhéo má Thiên Tỉ. Mềm thật! Chả trách bọn nhóc kia lại thích xoa nắn Thiên Tỉ như vậy. Nhưng vợ mình vẫn nhà nhất nha! "Anh đến ăn ké không được sao? Chị dâu em đi đóng phim rồi, ở nhà một mình buồn chán nên chạy sang đây ở nhờ nè."

"Không phải là bị Hoành ca đuổi ra hả?" Thiên Tỉ ghét bỏ đẩy tay anh ra, mang tâm trạng vui mừng khi người khác gặp họa hỏi.

"Lần này là đi đóng phim thật nha!" Vương Nguyên thở dài, chỉ biết cho Tuấn Khải nhéo thôi.

Thiên Tỉ liếc xéo anh, ánh mắt tràn đầy không tin tưởng. Từ khi cậu đến đây, mỗi tháng Vương Nguyên đều chạy sang hai ba ngày nha! Mà tháng này thì chưa sang nên chắc là bị đuổi rồi. Thiên Tỉ gật gật đầu đồng tình với mình.

Vương Nguyên bó tay, xoa mạnh đầu cậu: "Hai đứa nhanh rửa tay ăn cơm đi."

Thiên Tỉ tò mò nhìn bàn đồ ăn đầy đủ sắc hương vị, nghi ngờ hỏi Vương Nguyên: "Nguyên ca cũng biết nấu ăn hả? Có ăn được không đây?"

"Không thua kém Khải của em đâu. Nhanh đi rửa tay đi." Vương Nguyên đẩy cậu đi, ngồi xuống bàn sắp bát đũa.

Vương Tuấn Khải nghe đoạn đối thoại của hai người vừa vui vùa buồn, không gian hai người lại bị phá rồi. Anh theo chân Thiên Tỉ đi rửa tay rồi vào ăn cơm. Thấy Thiên Tỉ đang soi mói đồ ăn của Vương Nguyên, anh gắp thức ăn vào bát cậu: "Không tệ đâu. Chỉ kém anh chút thôi."

Vương Nguyên nghe câu đầu tiên đang chuẩn bị khoe khoang lại nghe Vương Tuấn Khải nói câu tiếp theo liền muốn phun tào. Tay nghề của mày là học từ anh đó. Gì mà kém mày chứ. Mày chỉ đáng chạy theo anh rửa chén thôi!!!! Vương Nguyên gắp thịt cắn ngấu nghiến coi đó như là Vương Tuấn Khải bị anh cắn cho hả giận vậy.

Thiên Tỉ nghe Vương Tuấn Khải nói vậy thì gật đầu, ăn thử. Ừm, thực ra thì Vương Nguyên làm ngon hơn một chút nhưng cậu đã quen đồ Khải nấu rồi nên của Khải vẫn ngon hơn ha!

Vương Nguyên phun tào xong thì hỏi thăm một chút về chuyện của Thiên Tỉ, anh cũng đã nghe qua chuyện của cậu, cũng phải hỏi thăm em dâu một chút chứ.

"Vẫn ổn."

"Có cần anh đưa em vài vệ sĩ không?"

"Chưa cần thiết. Có vài người vẫn luôn đi theo bọn em, chắc là người của Cảnh Thần. Anh không cần lo."

"Ừm, khi nào cần thì gọi anh." Vương Nguyên nghe vậy cũng an tâm, dặn dò Vương Tuấn Khải một câu rồi lại tập trung ăn cơm.

Bữa cơm giản dị mà ấm cúng, cuối cùng Vương Nguyên chiếm được một lời khen ngợi của Thiên Tỉ toe toét cười trở về phòng tâm sự với vợ yêu.

--------------

"Khải! Anh làm gì nha?" Thiên Tỉ đẩy đẩy Vương Tuấn Khải vừa chen vào phòng tắm.

Tất nhiên là dùng gia pháp hầu hạ em. Vương Tuấn Khải trong lòng nghĩ, lột sạch quần áo hai người, ôm Thiên Tỉ thả vào bồn tắm đầy nước ấm. Anh cũng ngồi vào, để Thiên Tỉ tựa lưng vào người mình. Hai tay không thành thật xoa nắn khắp nơi, cảnh tượng lúc sáng lại diễn ra một lần nữa. Nhưng lần này anh sẽ không tha cho Thiên Tỉ một cách dễ dàng như vậy, không ăn kiền mạt tịch em ấy thì không được mà.

Trong phòng tắm không có chuẩn bị gel bôi trơn, Vương Tuấn Khải đổ một lượng lớn sữa tắm ra tay làm chuẩn bị cho cậu. Khi nơi bí mật bị dị vật xâm nhập chỉ nghe Thiên Tỉ kêu lớn một tiếng. Cánh cửa phòng tắm che khuôn cảnh không phù hợp với thiếu nhi ở bên trong. Thỉnh thoảng vang ra vài tiếng rên rỉ ẩn nhẫn.

Sau một thời gian thật dài, Vương Tuấn Khải khuôn mặt thỏa mãn ôm Thiên Tỉ đã ngủ thiếp đi vì mệt ra ngoài. Nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, anh cũng chen vào ôm lấy cậu, hôn một cái chúc ngủ ngon, thỏa mãn tiến vào mộng đẹp. Thiên Tỉ theo bản năng cọ vào nguồn nhiệt bên cạnh tìm một tư thế thoải mái, dù khuôn mặt mang vẻ mệt mỏi nhưng khóe miệng lại nhẹ nhàng cong lên.

Cuối cùng Thiên Tỉ có khóc lóc cầu xin hay không thì chỉ có hai người biết nhưng Vương tổng vẫn giữ họ của mình thì chắc mọi người cũng biết kết quả rồi nha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro