Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Giải Giải_

"Ngày mai, cha và ba về đó. Em đi đón hai người đi."

"Tại sao anh không đi?" Vương Tuấn Khải đầu cũng không ngẩng lên, nói, bàn tay lật mở văn kiện, nhanh chóng kí tên mình xuống. Khớp tay thon gọn rõ ràng, từng nét bút cứng cáp, mạnh mẽ dần hiện lên trên trang giấy.

"Không phải mai em đưa Thiên Thiên đi khám sao? Cùng đường đi đón cha và ba luôn." Vương Nguyên nhìn như rất bình tĩnh nói nhưng nếu để ý thật kỹ sẽ thấy thân mình anh run lên với biên độ rất nhỏ.

"Ai nói với anh rằng bệnh viện và sân bay chung đường vậy?" Vương Tuấn Khải khinh bỉ: "Sao không nói là tại vì anh sợ đi?"

"Ai... Ai sợ chứ? Cứ vậy đi, anh đi trước." Vương Nguyên nói xong chạy trối chết, còn suýt đập đầu vào cửa phòng.

Thanh Nghi và Nghi Đình nhìn cảnh đó không nén được tiếng cười.

Nghi Đình: "Em có thấy hình ảnh này quen không?"

"Haizz! Sao ai vào phòng Vương tổng cũng đều chạy trối chết ra vậy?!!! Haha!"

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên cũng bật cười: "Dù sao cũng phải gặp thôi mà. Anh trốn được hôm nay cũng không trốn được ngày mai đâu."

Dù lúc đó anh còn rất nhỏ nhưng vẫn nhớ Vương Nguyên mỗi lần nhìn thấy ba ba là như chuột thấy mèo vậy, trốn càng nhanh càng tốt. Ba ba đã để lại cho Vương Nguyên ám ảnh rất sâu, đến lúc anh ấy đi học nội trú mới tốt hơn một chút. Trong ấn tượng của anh, không bao giờ thấy ba ba cùng Vương Nguyên ở chung một mình, mà có thì cũng không nói được quá ba câu, Vương Nguyên đã chạy mất. Thật không biết sao Vương Nguyên lại sợ ba ba như vậy nữa?!!

-----------

Sân bay hôm nay náo nhiệt hơn hẳn bình thường. Từng nhóm thiếu nữ tốp năm tụm ba thì thầm. Không chỉ thiếu nữ mà các dì các cô cũng không nhịn được thỉnh thoảng nhìn sang phía nào đó chỉ vì sự xuất hiện của hai ông chú đẹp trai.

Hai người có vẻ đã quá quen khi trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt, vẫn bình thản kéo hành lí rời đi.

Vương Tuấn Khải nhìn cảnh đó cũng phải lên tiếng cảm thán: "Hai người này về chung một nhà đúng là làm tan nát trái tim bao người mà!"

Anh kéo Thiên Tỉ tiến về phía hai người kia: "Cha, ba!"

Ba Vương nhìn thấy anh, vứt lại hành lí cho cha Vương, chạy nhanh vài bước ôm lấy anh.

Vương Tuấn Khải vững vàng đỡ lấy ông: "Sao ba vẫn không thể thay đổi cái tính hấp tấp này vậy?" Anh nhìn ông vẫn giữ dáng vẻ đôi mươi, lại nhìn áo phông quần jean của ông, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Nếu ba Vương đứng cạnh anh mà không lên tiếng, người khác rất có thể cho rằng ông là em trai anh chứ không phải ba anh rồi.

Ba Vương quan sát anh từ trên xuống dưới: "Con cũng chẳng thay đổi chút nào hết, vẫn suốt ngày trưng ra bộ mặt lạnh này."

Nhìn xong Vương Tuấn Khải, ba Vương nhìn sang Thiên Tỉ đứng bên cạnh anh, hai mắt sáng lên: "Đây là con dâu nhỏ đúng không? Thật xinh đẹp."

"Là đẹp trai, không phải xinh đẹp."

"Đáng yêu quá." Ba Vương nhéo nhéo mặt Thiên Tỉ, thật mềm mại. Nhìn Thiên Tỉ ngoan ngoãn, đáng yêu đứng đó làm ông lại nhớ đến mong ước có con gái của mình, nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc.

Lúc trước, sau khi có Vương Nguyên, ba Vương muốn có thêm một bé gái xinh đẹp khả ái nhưng Vương Tuấn Khải lại ra đời làm ông thất vọng một thời gian dài. Ông đã chuẩn bị rất nhiều quần áo đẹp cho bé gái rồi a. Ông nghĩ muốn nuôi Vương Tuấn Khải như bé gái vì lúc đó trông anh trắng trắng mềm mềm rất đáng yêu nhưng nguyện vọng của ông hoàn toàn không được thực hiện. Vương Tuấn Khải lúc nhỏ đã luôn làm mặt lạnh, chỉ cần ông cầm quần áo đến là khóc ré lên, lớn hơn chút thì không thèm để ý đến ông, cũng không thèm nói chuyện với ông luôn.

Vậy nên Vương Nguyên lớn hơn anh hai tuổi lại rất nghe lời ba ba liền trở thành mục tiêu của ba Vương. Vương Nguyên bị bắt mặc váy và đội tóc giả, còn bị ba Vương chụp lại thật nhiều ảnh. Đến khi Vương Nguyên bắt đầu hiểu chuyện, nhận thấy việc làm của ba Vương là không phù hợp thì bắt đầu trốn ông. 

Nhưng cha Vương còn không ngăn cản được ba Vương thì Tiểu Nguyên Nguyên sao có thể chống lại được ma trảo của ba Vương đây. Vì vậy lịch sử đen tối càng tạo càng nhiều. May mắn Vương Tuấn Khải không biết không thì anh không biết đối mặt với đứa em này thế nào nữa. 

Sau đó, Vương Nguyên học nội trú càng dễ dàng trốn ông, trốn được bao xa thì xa bấy nhiêu, lâu bao nhiêu thì lâu bấy nhiêu. Chỉ có ngày lễ tết mới gặp được anh, nhưng Vương Nguyên hoàn toàn không muốn đơn độc ở chung với ông. Ba Vương thở dài, niềm yêu thích lại bị gác lại.

Sau đó nữa thì con trai lớn có vợ, ông vẫn nghĩ vợ nó sẽ là một đứa nhỏ đáng yêu, nhu thuận, ít nhất cũng phải có chút chút giống con gái, dù chỉ là một tí xíu cũng được cho ông thỏa nỗi lòng nhưng không ngờ con dâu lớn nhìn thì nhu thuận nhưng sự thật lại khó chấp nhận hơn ông tưởng. Không những dáng người không kém Vương Nguyên bao nhiêu mà khuôn mặt còn góc cạnh, anh tuấn không khác Vương Nguyên chút nào, hoàn toàn không tìm thấy một chút mềm mại nào của con gái hết.

Mới đầu con dâu lớn còn có thể đóng vai nhu thuận trước mặt ông, nhưng dần dần bản chất y bại lộ, đến giả bộ một chút y cũng không muốn làm để cho ông vui một chút.

Nhưng mà Lưu Chí Hoành cũng có nỗi khổ riêng, ban đầu y có thể giả bộ chút, nhưng đến lúc phát hiện lịch sử đen tối của Vương Nguyên, anh không dám giả bộ nữa, nhỡ đâu hôm nào đó ba Vương bị cái gì kích thích bắt anh mặc đồ nữ thì sao? 

Nhưng bây giờ con dâu nhỏ có thể bù đắp chút tiếc nuối trong lòng ông rồi. Không chỉ nhỏ nhắn đáng yêu mà còn rất nhu thuận nữa.

Vương Tuấn Khải nhìn ba Vương lại bắt đầu lâm vào hồi ức bất đắc dĩ kêu ông một tiếng: "Ba."

Ba Vương lấy lại tinh thần, thấy mình đã nhéo đỏ má Thiên Tỉ, chột dạ xoa xoa mặt cậu. Hai má Thiên Tỉ ửng hồng, chắc là bị nhéo đau, hốc mắt cậu tích tụ hơi nước, cậu trong mắt ba Vương lại càng đáng yêu. Ông muốn ôm lấy Thiên Tỉ hôn vài cái nhưng bị Vương Tuấn Khải chặn lại. 

Không để ý đến ánh mắt bất mãn của ba Vương, nói với Thiên Tỉ: "Đây là cha và ba anh." Còn hơi đứng chắn trước người Thiên Tỉ che đi ánh mắt như hổ rình mồi của ba Vương: "Còn đây là Thiên Tỉ."

"Con chào cha, ba."

"Ngoan quá!" Ba Vương liếc Vương Tuấn Khải một cái, xoa đầu Thiên Tỉ khen thưởng, kéo cậu đi về phía trước: "Chúng ta đi trước đi, kể cho ta nghe chút về chuyện của con và Tuấn Khải nào."

Thiên Tỉ nghe vậy hơi ngượng ngùng nhưng vẫn nhỏ giọng nói với ông. 

Sự yêu thích của ba Vương đối với Thiên Tỉ lại tăng thêm một bậc lớn, đã xếp thứ nhất trong nhà rồi. 

May mắn là Vương Tuấn Khải không nhìn thấy bên mặt bị nhéo đỏ của Thiên Tỉ không thì ba Vương lại bị ngăn cách khỏi sự yêu thích này rồi. Ai chẳng biết Thiên Tỉ là bảo bối trong lòng Vương Tuấn Khải, anh còn chả lỡ làm đau cậu một chút chứ nói gì đến việc người khác làm cậu đau, dù người đó có là ba anh đi nữa cũng không được.

Cha Vương làm phông nền từ nãy tới giờ vỗ vỗ vai Vương Tuấn Khải: "Chúng ta cũng đi thôi."

Vương Tuấn Khải tiếp nhận hành lí trong tay ông , cùng ông ra xe đồng thời nói cho ông tình hình gần đây.

Mặc dù cha Vương đã giao lại sự nghiệp cho hai anh em cùng ba Vương đi du lịch từ rất lâu rồi nhưng Vương Tuấn Khải vẫn giữ thói quen báo cáo tình hình cho ông mỗi khi gặp mặt. Nhiều lúc còn được cha Vương chỉ điểm một chút.

-------------

Nhà cũ Vương gia.

"Nguyên Nguyên, Hoành Hoành." Người chưa thấy nhưng giọng nói của ba Vương đã vang vọng khắp nơi.

Lưu Chí Hoành rửa tay chạy ra, trên người vẫn còn đeo tạp dề: "Ba..."

"Con dâu ngày càng xinh đẹp rồi."

"Ba cũng rất xinh đẹp." Lưu Chí Hoành cười nhìn ông, ánh mắt sâu xa.

Ba Vương hơi dừng một chút, sau đó nhìn ngó khắp nơi: "Nguyên Nguyên đâu rồi?"

"Nguyên đi đón ba mẹ con và ba mẹ Thiên Thiên rồi."

"Thì ra là đi đón ông bà thông gia à. Tốt tốt! Vậy ta đi thay đồ trước, con làm tiếp đi." Nói xong chạy mất hút. Con dâu lớn ngày càng khó đối phó rồi. Ông muốn con dâu lớn lúc mới gặp mặt cơ. QAQ!

"Cha." Đối phó xong ba Vương, Lưu Chí Hoành mới có thời gian chào hỏi cha Vương: "Cha cũng đi nghỉ chút đi. Bao giờ mọi người đến con sẽ gọi hai người."

"Ừm." Cha Vương gật đầu lên lầu.

Vương Tuấn Khải nhận mệnh vác một đống đồ lên lầu cho hai người.

Thiên Tỉ thì bị Lưu Chí Hoành kéo vào bếp phụ giúp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro