Paparazzi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi lời: Bắt đầu viết fic này lúc gần 9h tối, đến 10h49 cho ra cái kết không ra gì cả, có a little 'lố', chính là lâu không ngoi lên sợ bị lu mờ đó mà :))) Mị đang trong giai đoạn nước gần rút thi đại học, thi xong hẳn sẽ là một khoảng thời gian dành cho ATSM rồi, hãy ráng chờ mị nhé các bạn yêu ~~ À! Mị có cái shot mãi chưa hoàn, ai giúp mị hong?

Tối, 9 giờ 55 phút, màn đêm ngày càng thẫm đen nhưng đường phố Bắc Kinh vẫn rực rỡ ánh đèn như thế. Trên đường không còn cảnh tượng xe cộ nối đuôi nhau dài hơn chục cây số như ban ngày, cũng hết dần những tiếng ồn, chỉ còn lại những tĩnh lặng hiếm có. Nhưng sự tĩnh lặng này nhanh chóng bị phá vỡ bởi âm thanh chói tai được phát ra từ bánh xe ma sát với mặt đường khi cua gấp.

Hai chiếc xe một lam, một trắng lao như bay theo lề đường, phía trước là chiếc BMV tinh xảo, bốn bánh xe xoay chuyển một cách thần tốc, đầu xe lúc quay sang trái lúc sang phải, trông chẳng khác nào một anh chàng say rượu loạng choạng đi trên đường, thỉnh thoảng nó lại rít lên tiếng hãm phanh chói tai hòng cắt đuôi chiếc xe đằng sau. Nhưng chiếc KJ màu lam vẫn bám sát ngay sau đó, cảnh rượt đuổi nguy hiểm hệt như trong phim hành động của Mỹ, làm bụi mù cả đường phố vốn tĩnh lặng, rồi hai chiếc xe vút đi, biến mất trong nháy mắt khiến người hai bên đường nghệt ra, ngay lập tức hoài nghi liệu có phải mắt mình có vấn đề hay không.

" Vương Tuấn Khải! Anh giải thích em nghe tại sao giờ này lại không có mặt ở nhà. Đã nói là hết show em sẽ về ăn cơm cơ mà..."

Tiếng hét tức giận của Thiên Tỉ đầu giây bên kia khiến tai Vương Tuấn Khải ù lên, đã lỡ quên rồi, vậy vẫn là nên tiếp tục đuổi theo chiếc xe kia.

"Thiên Thiên ngoan. Anh đang làm việc mà. Có người đàn ông lạ xuất hiện bên cạnh minh tinh Mi Mi.. tin tức này đáng bao nhiêu tiền chứ? Bảo bối ngoan, anh sẽ về sớm mà."

Vương Tuấn Khải cúp máy, vẫn dán mắt vào chiếc xe phía trước, nhấn ga, chuyển hướng, không chút lơ là. Nửa tiếng sau, Vương Tuấn Khải đã đắc ý ngồi bên bàn máy tính, ra giá tấm ảnh với biên tập viên trên mạng. Mùa hè nóng rực, trời đêm Bắc Kinh ngột ngạt tới mức chẳng có lấy một cơn gió, cửa sổ mở rộng, tấm rèm lụa nhạt màu buông hờ hững không chút sức sống, không mảy may rung động, có lẽ trời sắp mưa...

"Vương ca, anh tha cho tôi đi. Đeo bám minh tinh cả ngày trời chỉ để kiếm thêm 10 tệ hả? Giá tôi ra còn chưa đủ cao???"

"Biên tập Chu, chị biết tôi ghét nhất là số 250* còn gì."

"Vậy cho anh thêm 1 tệ nhé!"

"251 tôi càng không thích."

"Vương Tuấn Khải! Chỉ là 10 tệ thôi mà."

Cuối cùng cũng thương lượng xong chuyện giá cả, tắt máy tính, Vương Tuấn Khải về phòng ngủ.

*250: Trong tiếng Trung, khi viết 250 còn có ý chỉ một ai đó ngốc nghếch. Mấy chế vẫn nhớ Thiên Thiên từng gọi K-N là 500 chứ =))) Mỗi đứa 250...

"Đoàng ~"

Tiếng sấm lớn khiến Vương Tuấn Khải giật mình và cũng khiến con người đang nằm trên giường ngủ kia thức giấc.

"Tiểu Khải? Anh về rồi?"

"Ưm. Thiên Thiên, anh về rồi, em ngủ tiếp đi, mai lại phải chạy show nhiều a."

"Tiểu Khải, chúng ta cần nói chuyện."

Thiên Tỉ ngồi dậy, tựa người vào đầu giường, vươn tay bật đèn ngủ trong phòng. Căn phòng chìm trong màu cam nhè nhẹ, khiến khung cảnh cũng ấm áp, hài hòa hơn. Nhưng câu nói tiếp theo của Thiên Tỉ lại khiến hai người rơi vào khó xử.

"Tiểu Khải, anh có thể bỏ cái nghề paparazzi này đi được không? Anh làm như vậy là xúc phạm đời tư của những idols như em. Anh cần tiền, em có thể nuôi anh mà. Tiểu Khải, tiền không phải vạn năng, còn chuyện tình cảm của chúng ta thì sao? Vì vài tấm ảnh đó mà anh thất hẹn biết bao lần, anh cũng biết, là ca sĩ, em không có nhiều thời gian mà."

"Thiên Thiên, anh kiếm tiền chỉ vì không muốn bản thân trở nên vô dụng. Phải, em nổi tiếng, có tiền bạc nhưng là Chồng em, anh không thể chấp nhận việc ăn bám Vợ mình."

"Anh thậm chí còn chụp cả hình em với một số nữ nghệ sĩ nào đó rồi tạo scandal, như vậy cũng được sao? Anh có thể đừng lấy em ra làm cái cớ để kiếm những đồng tiền không ý nghĩa đó được không?"

"Thiên Thiên, dừng lại đi. Anh không muốn mình cãi nhau về việc này. Hai chúng ta đều có nghề nghiệp riêng, không cần quá chú tâm vào việc đó, được chứ?"

"Tiểu Khải, anh quá ích kỉ rồi..."

Rồi tắt đèn, hai người vẫn cùng ngủ trên một chiếc giường, vẫn ấm áp như thế nhưng tình cảm kia, đã và đang xuất hiện những vết rạn.

Dịch Dương Thiên Tỉ, một tiểu thịt tươi đang nổi như cồn trong giới giải trí Trung Quốc. Cậu hát hay, nhảy đẹp, ôn nhu, cao lãnh... chuẩn nam thần trong truyền thuyết. 7 tuổi tham gia showbiz, đến nay 18 tuổi thành danh. Quả là một con người kiên cường. Trong ngành giải trí, nhưng thủ đoạn, xô xát kia đã mài dũa cậu ngày càng trở nên hoàn hảo. Là người nổi tiếng, điều cấm kị duy nhất chính là "tình ái", vì nó có thể đưa một thiên vương trở thành cái bang-member. Nhưng Thiên Tỉ lại không nghĩ vậy, cậu vẫn yêu, nhiệt thành và trân trọng tình yêu bị hàng triệu người phản đối. Cậu yêu Vương Tuấn Khải, một nam nhân chuyên đi săn ảnh, bới móc thông tin đời tư của các ngôi sao. Buồn cười thật, thế mà thiên vương ngành giải trí Hoa Ngữ lại đi yêu một nam nhân, còn là tay săn ảnh nữa. Cậu đã từng bị anh tung ảnh dìm biết bao nhiêu lần, scandal tình thương mến thương của cậu từ anh mà ra càng nhiều hơn, mà đối tượng của cậu trong những mẩu tin đó không phải anh mà là những cô nàng diễn viên hay ca sĩ nào đó. Đôi khi cậu cảm thấy anh thật lố bịch. Nhưng cậu lại không phủ nhận được những sự đồng điệu trong tâm hồn cả hai, những yêu thương đó chắc chắn không phải là giả. Những yêu thương, tình cảm trong sáng đó được hai người bồi đắp cho tới bây giờ đây đã thực sự là kì tích rồi.

Lại một ngày mới đến với Thiên Tỉ và Vương Tuấn Khải. Hôm nay, Thiên Tỉ phải chạy show cả ngày, sáng quay phim, chiều tham gia show truyền hình, tối ngồi ở studio phát thanh chương trình "New star",.. Vương Tuấn Khải ngược lại nhàn rỗi đến chán chường.

Vì vậy, anh lén bám theo cậu đến trường quay cho bộ phim mới Thiên Tỉ đang tham gia dưới danh nghĩa một phóng viên cùng với một "đồng nghiệp" của mình,. Vương Tuấn Khải đi quanh phim trường mà chụp hình, hẳn vẫn nghĩ sẽ tìm được gì đó đáng giá. Đến phòng hóa trang của các diễn viên, Vương Tuấn Khải vừa bước vào liền thấy Thiên Tỉ một bên mặt đã được hóa trang, một bên mặt trắng nguyên chạy ra ngoài. Cậu cũng không để ý anh mà đi thẳng. Lão sư trang điểm đang định đuổi theo nhưng vừa tới cửa liền đâm sầm vào Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải lúc đó đã nghĩ: Chắc là cậu ấy giận mình đến phim trường của cậu ấy vẫn còn mang theo máy ảnh chụp linh tinh nên mới tránh mặt mình. Nhưng rồi anh bị tiếng la thất thanh vang lên ở bên ngoài làm cho run lẩy bẩy. Cùng với chiếc máy ảnh vẫn đang đeo trên cổ, anh chạy vọt ra ngoài vì tiếng hét kia, quá đỗi quen thuộc- Thiên Tỉ. Hành lang lúc này đông nghẹt người, xuyên qua kẽ hở hiếm hoi của đám đông là hình ảnh một thiếu niên đang lặng lẽ cuộn trong người lại. Cậu dùng một tay ôm lấy bên má trái, những giọt máu tươi không ngừng tuôn ra từ kẽ hở của những ngón tay. Chiếc áo T-shirt Adidas trắng cậu mặc đã lấm tấm sắc đỏ của những vệt máu tươi. Rõ ràng nói là người hâm mộ với món quà muốn tặng cậu, thế mà đột nhiên hung hãn rút ra con dao rạch lên mặt cậu, khiến cậu không thể tránh nổi.

Cậu còn đang nghĩ mình may mắn vì phim trường cấm phóng viên hay máy ảnh, nhưng một tiếng nói đâm thẳng tới màng nhĩ khiến cậu tê tái:

"Tuấn Khải, còn không mau chụp lại, tin này mà có được độc quyền, cậu nghĩ xem,...."

"Tránh ra!" – Vương Tuấn Khải vứt chiếc máy ảnh trên tay xuống, lách qua đám đông, chen vào trong, quỳ xuống trước mặt Thiên Tỉ, chỉ nhìn một lượt rồi luồn tay qua lưng cậu, bế xốc cậu lên đưa tới phòng y tế sơ cứu. Vương Tuấn Khải lúc đó thấy Thiên Tỉ cứ nằm im trong lòng mình, hai mắt như mất đi tiêu cự, vô hồn trống rỗng, giống như con búp bê làm bằng thủy tinh, chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ vỡ, tâm anh như vỡ vụn vậy. Rõ ràng là gần ngay đây, cớ gì không đi theo quan tâm cậu mà lại vì những phù phiếm bỏ quên cậu. Giới giải trí nhường nào phức tạp anh không phải đã hiểu rõ sao, còn vô tâm để mình cậu đương đầu, thật quá mức ngu ngốc. Chưa bao giờ Vương Tuấn Khải thấy ghét bản thân mình và cái nghề của mình đến thế. Anh càng đau lòng nhiều hơn khi vết thương trên mặt Thiên Tỉ vẫn cứ chảy máu, cậu con trai này có biết bao nhiêu quan trọng đối với anh, sao bây giờ anh mới nhận ra.

Và sau đó, Thiên Tỉ được "nghỉ phép dài hạn". Vương Tuấn Khải bây giờ đã vứt bỏ cái "sự nghiệp" chết bầm kia đi theo tiếng gọi trái tim, phải làm lành với vợ yêu. Bao nhiêu lời nói ngọt ngào chân thành, bao nhiêu là idea được xuất ra nhằm lấy lòng người ấy nhưng Thiên Tỉ vẫn chưa chịu hết "hờn". Nhưng chúng ta biết rằng, Vương Tuấn Khải không phải dạng vừa đâu, anh ấy đã thấm nhuần tư tưởng đầy tính nhân văn: Đẹp trai không bằng chai mặt, và áp dụng thành công lên Thiên Thiên nhà mình đó mà. Kia kìa, cứ nhìn vào nụ hôn dài đằng đẵng kia mà xem, Thiên Thiên còn dám 'hờn' bao lâu nữa đây.

dfhffno���M��

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro