Chương 1-3: Sống lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước khi rời đi, Phạm Nhàn đã lẻn ra ngoài.

"Thúc! Thúc!" Y tìm một chỗ yên tĩnh, thấp giọng gọi.

"Người mù áo đen" từ trong bóng tối đi ra: "Ta tới đây."

Tiểu hồ ly bị hắn dọa sợ, bất đắc dĩ nói: "Thúc chúng ta có thể bàn bạc được không? Lần sau thúc có thể cảnh cáo trước khi thúc xuất hiện không? Thật đáng sợ."

Ngũ Trúc đáp lại bằng sự im lặng thường ngày.

Phạm Nhàn cười nịnh nọt, nhưng ít nhất y cũng không quên việc này, cùng người khác thương lượng: "Lần này tới Kinh đô mở hộp là an toàn nhất, ta đã biết chìa khóa ở trong cung điện. Chỉ cần tìm cơ hội trộm nó thôi. "Chỉ là đi Kinh đô rất khó khăn nên cần sự giúp đỡ của  thúc."

"Được." Ngũ Trúc vẫn nói ngắn gọn như vậy.

Tuy nhiên, đúng như Phạm Nhàn dự đoán, Ngũ Trúc trực tiếp đồng ý mà không hỏi lý do, điều này giúp y tiết kiệm được rất nhiều sức lực. Tuy rằng y không ngại giải thích, nhưng nếu kể lại chuyện mình trọng sinh, có thể sẽ bị coi là kẻ ngốc.

Trong đầu Phạm Nhàn đang tính toán rất nhiều. Lần này có Ngũ Trúc bảo vệ, ít nhất có thể cứu được Đằng Tử Kính. Vụ ám sát trên phố Ngưu Lan vốn là nhằm vào y nên không cần lôi kéo người khác vào. Dù sao đại công chúa điên cuồng cũng là một vấn đề lớn, Thái tử và nhị hoàng tử cũng không nên coi thường.

Sau khi tính toán cẩn thận, khắp nơi đều có kẻ thù.

Sau khi từ biệt bà nội, Phạm Nhàn lên đường dưới sự hộ tống của kị sĩ hồng bào.

Đằng Tử Kinh giả làm người hầu lẻn vào đoàn xe nhưng bị Phạm Nhàn bắt được. Y vui mừng được gặp lại bạn bè cũ nên vội kéo anh lên xe ngựa.

Đáng tiếc người có liên quan Đằng Tử Kinh không biết mình sinh ra trong oán khí của Phàm Nhàn, chỉ kinh ngạc trước thái độ của Phàm Nhàn: "Ta nói, ngươi ngu ngốc sao? Trước đây ta đã ám sát ngươi."

Phạm Nhàn nghe vậy, sửng sốt hồi lâu: "Ta có ý tốt giúp ngươi , nhưng ngươi lại đối xử với ta như vậy?"

"Ta chỉ nghĩ rằng ngươi thật ngu ngốc."

"Được rồi, ta ngu ngốc." Lúc này Phạm Nhàn không còn muốn tin tưởng vào tình anh em quỷ quái nữa, y cảm thấy tất cả tình cảm của mình nên dành cho Vương Khởi Niên.

Hai người cãi nhau một lúc nhưng chẳng đi đến đâu. Cuối cùng là Đặng Tử Kính lấy ra một con dao găm và nói rằng đây là quà cưới cho y, điều này đã ngăn cản lời nói vô nghĩa của Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn cất con dao găm đi một cách đàng hoàng, y đã quen với việc sử dụng nó ở kiếp trước. Sau đó, Đằng Tử Kính biến mất và con dao găm trở thành di vật nên y giữ nó bên mình. Bây giờ lại nhận được món quà này, y không biết mình cảm thấy thế nào nữa.

Đằng Tử Kinh cũng không biết nhiều như vậy, im lặng nhìn y, lại giễu cợt y mấy lần.

Phạm Nhàn nghe vậy trợn mắt, không muốn nói chuyện với hắn nữa.

Đoàn xe đi được vài ngày thì gặp Phí Giới đang hộ tống Ngôn Băng Vân.

Phạm Nhàn lần này không muốn gặp rắc rối với Ngôn Băng Vân nên nhân cơ hội đến gặp sư phụ và khoe khoang.

Phí Giới không hiểu đứa trẻ này đã uống nhầm loại thuốc nào, liền kéo y ra xem xét. Nhưng với tư cách là một bậc thầy, lão ăn nói nhẹ nhàng và mềm mỏng, lão dắt y đi và kiểm tra cẩn thận, còn dặn dò đủ điều.

Phạm Nhàn vội vàng trấn an sư phụ rằng mình được Ngũ Trúc bảo vệ, điều này cũng khiến Phí Giới yên tâm. Phí Giới nhìn đồ đệ ngoan ngoãn của mình, ông nhin không được xoa đầu tiểu hồ ly , cuối cùng bình tĩnh rời đi giữa tiếng thì thầm của Phạm Nhàn.

Rắc rối thực sự bắt đầu khi con đến Kinh đô .

Đầu tiên, Vương Khởi Niên lại bán bản đồ và hắn vẫn lừa Phạm Nhàn hai lạng bạc. Đằng Tử Kinh nhân cơ hội nhanh chóng bỏ chạy, trong nháy mắt biến mất.

Ồ, và người đánh xe đã được thay thế bởi Hầu công công mà Phạm Nhàn không hề "biết".

Phạm Nhàn chống cằm ngồi ở trong xe, vẫn phải đến Thần Miếu. Lần này không cần thiết phải liên lụy đến Uyển Nhi, nhưng bệnh của nàng ấy cần phải được chữa khỏi càng sớm càng tốt.

Nhưng chúng sinh chỉ có thể nói rằng người tính không bằng trời tính? Tất cả những kế hoạch này đã trở thành lời nguyền quốc gia khi Phạm Nhàn nhìn thấy Cung Điển.

Cung Điển cau mày, nhưng trên mặt lại mang theo vẻ mặt cung kính, lặp lại lời nói: "Quý nhân bên trong mời thiếu gia vào."

Không thể rõ ràng hơn người đàn ông cao quý này là ai. Chỉ là mọi người đều cho là Phạm Nhàn không biết nên đành phải giả vờ như không biết.

Phạm Nhàn cười nhẹ, cố ý trêu chọc phó tư lệnh: "Ta không muốn vào thì làm sao bây giờ?"

Chàng trai có ngoại hình ưa nhìn, nụ cười càng thêm duyên dáng. Đáng tiếc Phó thống lĩnh cung điện mù quáng, không chịu nổi hành vi ngang ngược như vậy: "Vậy thì tự mình rút lui, đừng dây dưa."

Phạm Nhàn nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: "Bây giờ chúng ta đã ở đây, không còn lý do gì để quay về nữa."

Cung Điện bị buộc phải dẫn đường, tâm tình cực kỳ không tốt. Phạm Nhàn ở phía sau cười vui vẻ, trong lòng đang suy nghĩ xem hoàng đế bệ hạ có ý gì.

Theo sự sắp xếp, y  phải gặp Lâm Uyển Nhi . Bây giờ đang đi về phía đại sảnh, hiển nhiên là người đó muốn gặp anh.

Sao lại như thế?

Lòng đế vương sâu như vực thẳm.

Và y muốn tìm cách thoát khỏi vực thẳm.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro