Chương 3-3: Nổi danh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lý Thừa Trạch bình tĩnh nhìn Phạm Nhàn , đẩy chùm nho về phía y, nhỏ giọng nói: "Bài thơ của ngươi khá hay."

Không chỉ hay, nó còn là một câu thơ nổi tiếng qua nhiều thời đại, những bài thơ của Đỗ Phủ, Đỗ Gia đã được truyền qua các thời đại.

Chỉ là truyền đi nhiều đời, ý nghĩa hơi khác.

Phạm Nhàn hiểu rằng đây y và Lý Thừa Trạch đang đánh Thái Cực, và Hoàng tộc họ Lý rất thành thạo trong việc này.

Y đột nhiên vô cùng mệt mỏi, sự mệt mỏi về tinh thần này quét qua y làm y không khỏi nghĩ đến cảnh Lý Thừa Trạch cầu xin được chết ở kiếp trước.

Vào thời điểm đó, trước khi hắn qua đời, Lý Thừa Trạch đã phàn nàn rằng Phạm Nhàn không thích hắn vì họ quá giống nhau.

Bây giờ Phạm Nhàn vẫn không thích hắn.

Y nhắm chặt mắt lại, xoay người rời đi, trên đường y đánh gãy kiếm của Tạ Tất An.

Lý Thừa Trạch nhìn Phạm Nhàn đi xa, hắn nói với Tạ Tất An sau một tiếng thở dài dài: "Dừng lại."

Trên mặt Lý Thừa Trạch lộ ra nụ cười, lại không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Hắn quay lại nhìn Tạ Tất An "Phạm Nhàn này khá thú vị."

Phạm Nhàn luôn rất rõ ràng về thân phận của mình, chẳng qua là một hòn đá mài để mài giũa quyền lực của đế quốc.

Chỉ là trớ trêu thay y-một viên đá mài, đã làm gãy đao của Thái tử và nhị hoàng tử.

Phạm Nhàn im lặng, ánh mắt mờ mịt không rõ ràng.

Phạm Nhược Nhược nhận thấy điều gì đó kỳ lạ ở Phạm Nhàn: "Ca, huynh có mệt không?"

Phạm Nhàn nhanh chóng khôi phục tinh thần, mỉm cười: "Không sao đâu, ta chỉ đang suy nghĩ một chuyện thôi."

"Huynh có đang nghĩ về chị dâu tương lai của muội không?"

"......KHÔNG."

Phạm Nhàn dứt khoát quăng lại một câu và im lặng.

Phạm Tư Triệt cuối cùng đã đánh thức Phạm Nhàn đang ngồi tự kỷ.

Tiểu tử này một mực canh ở ngoài phòng Phàm Nhàn, thấy có người quay lại liền xông vào.

"Đệ đến đây để hỏi "Hồng Lâu" à?" Tiểu Phàm xấu hổ, đã nhìn ra bản chất thật của Phạm Tư Triết, "Ta còn chưa viết."

"Sao có thể được!" Phàn Tư Triết gần như nhảy dựng lên, "Hiệu sách của chúng ta sắp mở cửa, bao nhiêu người đang chờ sách của huynh!"

Phàn Nhàn nhìn Phàn Tư Triết thản nhiên tính toán ưu nhược, trong lòng bất động, thậm chí còn muốn cười.

"Nếu ngươi còn tiếp tục làm ồn, ta sẽ đi mách cha, nói ngươi ức hiếp ta." Tiểu Hồ Ly –Phạm cười ranh mãnh.

Phạm Tư Triệt chọn cách làm theo trái tim mình - bỏ chạy, có lẽ là chạy đi phàn nàn với dì Liễu.

Phạm Nhàn sờ cằm, mong chờ biểu cảm của Phạm Tư Triệt khi biết dì Liễu đã bị lung lay.

Cáo nhỏ vui mừng đến nỗi trùm chăn kín người rồi ngủ thiếp đi.

Y chỉ hy vọng mình sẽ không mơ về Khánh Đế , Phạm Nhàn nhắm mắt thu minh trước khi chìm vào giấc ngủ.

Chim ngừng cánh bày, cá nhỏ quẫy đuôi, tinh tú treo trên cành liễu rủ.

Khánh Đế , người bị Phạm Nhàn bỏ lỡ, lúc này đang đứng trong Thư phòng, và dường như đang rơi vào trạng thái hỗn loạn như thể hắn đang bị phân tâm.

Hầu công công ở bên cạnh rất khẩn trương.

Mọi người đều nói rằng Khánh Đế là người cần chính và yêu dân, lo việc dân lo, ưu việc dân an. Đúng vậy, nhưng Hoàng đế bệ hạ gần đây có chút kỳ lạ.

Hắn thường ngừng viết và nhìn chằm chằm vào đâu đó một cách trống rỗng, như thể hắn không nghĩ gì cả. Đôi khi tôi lẩm bẩm một mình nhưng Hầu công công không thể nghe rõ điều gì.

Khánh Đế lại thở dài, đặt bút mực trong tay xuống, đã có vài vết mực đỏ trong tấu chương kia.

"Hầu công công," Khánh Đế lẩm bẩm, "Phạm Nhàn thế nào rồi?"

Hôm nay hắn đã hỏi lần thứ ba rồi.

Khi Hoàng đế hỏi lần đầu tiên, Hầu công công trả lời rằng Phạm Nhàn đang làm nũng với Phạm Kiến, điều này khiến Khánh Đế không hài lòng. Lần thứ hai yêu cầu Tĩnh vương làm thơ và đọc "Đặng Cao" một lần, sắc mặt Khánh Đế tái nhợt, không biểu lộ cảm xúc hay tức giận.

Hầu công công nhíu mày, cung kính đáp: "Phạm tiểu công tử từ Tĩnh Vương phủ trở về đã vào Phạm Phủ, không ra ngoài nữa. Lúc này, thần nghĩ công tử đang ngủ."

Sau đó, Hầu công công ngập ngừng hỏi: "Bệ hạ quý trọng Phạm thiếu gia như vậy, có muốn gọi y về cung xem một chút không?"

"Không cần, vẫn chưa đến lúc." Khánh Đế nhàn nhã nói: "Phái thêm người đi xem."

"Vâng." Hầu công công nhận mệnh lệnh lui về.

Hoàng đế Bệ hạ là người duy nhất còn lại trong thư phòng vừa tối tăm vừa lạnh lẽo của đất nước này.

Khánh Đế im lặng nhìn vết đỏ trên tấu chương, trong lòng cảm thấy hoàn toàn cô độc.

Khi ngươi cười, khi ngươi khóc, hay khi ngươi tức giận, mọi thứ đều do Khánh Đế ban cho.

"An Chi..." hắn thì thầm.

Chính hắn là người đã đặt cái tên này cho y và hắn là người duy nhất thích gọi y như vậy. Khi Khánh Đế vui vẻ, hắn thích ghé vào tai người bên cạnh gọi y như thế. Theo thời gian, giọng nói cũng mang một giọng điệu nhẹ nhàng và trìu mến.

Nghĩ như vậy, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười mà chính hắn cũng không nhận ra. Lúc này, hoàng đế giống như kẻ si tình.

Ánh đèn mờ đi, phản ánh sự cô đơn và sự phi lý của căn phòng.

Một lúc lâu sau, hắn lại cầm bút lên và tiếp tục làm một vị hoàng đế tàn nhẫn nắm quyền sinh tử trong tay.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro