Chương 4-2: Phá án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phạm Nhàn trong lòng mắng Hoàng đế trăm lần, đi thẳng đến ngự thư phòng, bất chấp sự ngăn cản của Hầu công công.
Ở đó, Khánh Đế đang đứng bên cửa sổ, hai tay chắp sau lưng, chiếc áo long bào màu đen và vàng phản chiếu vẻ ngoài uy nghiêm của hắn với Phạm Nhàn, hắn quay lại và liếc nhìn y nhẹ nhàng.
“Tới đây.” Khánh Đế âm chậm rãi truyền đến, ra hiệu cho Hầu công công không cần ngăn cản.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Phạm Nhàn vô cùng kinh ngạc, sững sờ trong giây lát, dường như nghĩ đến điều gì đó, chỉ có thể cười xấu hổ.
“Sao vậy?” Hoàng đế thấy vậy trong mắt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, “Ở Khánh Miếu không phải người rất có tài hùng biện sao?”
“Không ngờ là người?” vẻ mặt Phạm Nhàn không thay đổi, “Bệ hạ, thần có phải quỳ không?”
Khánh Đế nhin y thật sâu, nhìn chằm chằm vào nốt ruồi trên chóp mũi y với đôi mắt rực lửa.
Cuối cùng, hắn xua tay trước ánh mắt xa lạ của Phàm Nhàn, nói: “Không muốn thì đừng quỳ xuống.”
“Vậy thì cảm ơn bệ hạ.” Phạm Nhàn nhướng mày và cúi chào Khánh Đế mà không thực sự quỳ xuống.
Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Hoàng đế bệ hạ không thấy Phạm Nhàn có bao nhiêu thành ý, nhưng hiển nhiên cũng không để ý tới, chỉ hừ lạnh một tiếng, bắt đầu đặt câu hỏi:
“Phạm Nhàn, lời ngươi nói ở Thần Miếu có được tính nữa không?”
Phạm Nhàn không sợ Hoàng đế muốn tính toán với mình.
Phạm Nhàn trợn mắt, dùng ngón tay giải thích với Hoàng thượng: “Bệ hạ là Cửu Ngũ Chí Tôn, lại có bốn vị hoàng tử. Nhìn xem, điều này không phải rất chính xác sao?”
Suy cho cùng thì nó được biên soạn dựa trên tình hình thực tế nên nếu không chính xác mới lạ.
Khánh Đế thích thú nhìn Phạm Nhàn nói nhảm, cười không hiểu: “Ngươi khá thông minh.”
“Cảm ơn lời khen của bệ hạ.” Phạm Nhàn tiếp nhận lời khen.
“Nghe nói ngươi bị ám sát trên phố Ngưu Lan.” Khánh Đế xoa xoa cung tên trong tay với vẻ mặt bình tĩnh.
“Ừ.” Phạm Nhàn thận trọng nói: “Có vấn đề gì không?”
Khánh Đế chỉ xua tay, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Phạm Nhàn cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi giày của mình, phân vân không biết có nên tự mang thịt của mình lên thớt để Hoàng đế dễ cắt hơn hay không.
Người khác mà trả lời thế này dễ chết lắm.
Tính khí xa cách và kiêu ngạo của Hoàng đế thậm chí không thể đổi lấy mấy chữ “tình cảm cha con sâu sắc”.
“Bệ hạ, còn có chuyện gì sao?” Phạm Nhàn thăm dò hỏi.
Dù sao thì hắn cũng không thể đột nhiên quan tâm đến mình được.
Người chơi cờ là người tàn nhẫn, không có thói quen để người khác lợi dụng mình.
“Ngươi…” Khánh Đế do dự một chút, dừng lại, vẫy tay với Hầu công công: “Đeo cái này vào.”
Phạm Nhàn nhìn sang bên, thấy trong khay có một khối ngọc đen. Nhìn màu sắc đã biết nó có chất lượng rất tốt.
Hoàng đế bệ hạ quả thực điên rồi. Phạm Nhàn nghĩ về điều đó và cảm thấy khó chịu. Hắn chưa bao giờ làm bất cứ điều gì giống như Khánh Đế bình thường và y không có kinh nghiệm với kẻ điên này.
“Bệ hạ, không có công lao sẽ không được khen thưởng.” Phạm Nhàn nhăn mặt, có chút hoảng hốt.
Khánh Đế hừ lạnh một tiếng, chỉ cầm lấy viên ngọc đeo vào cho y.
Hai người gần nhau đến mức Phạm Nhàn có thể ngửi thấy mùi long diên hương trên người Hoàng thượng.
Điều này khiến y xuất thần.
Khi được sủng ái sâu sắc, mỗi đêm y đều ở trong hoàng cung và ngủ trong vòng tay của cha mình.
Thời gian trôi qua, cơ thể y bắt đầu có mùi khiến hai người đồng nghiệp là Thục đại nhân và Hồ đại nhân sợ hãi.
Hoàng đế và con trai dù có thân thiết đến đâu cũng không bao giờ được như Phạm Nhàn.
“Phạm Nhàn,” Khánh đế cười nửa miệng liếc y một cái, “mấy ngày trước Uyển Nhi tới yêu cầu ta hủy bỏ hôn ước.”
Phạm Nhàn thầm nghĩ mình tính toán sai, đành phải giả vờ vô tội: “Thần không hiểu bệ hạ đang nói gì.”
Sẽ là vô lý nếu yêu cầu Hoàng đế hủy bỏ hôn ước vào lúc này. Y chỉ quan tâm đến ý kiến của Uyển Nhi mà quên dặn nàng đừng nóng vội. Hiện tại náo loạn, sau này có lẽ khó có thể ly hôn.
Khánh Đế cau mày, nhưng giọng điệu lại có chút lạnh lùng: “Ngươi nên nói cho ta biết, với thân phận của người mỗi đêm trèo tường đi đâu.”
Phạm Nhàn lập tức cách Khánh Đế hai bước, cúi người nắm hai tay nói với hắn: “Bệ hạ, thần chỉ tò mò một lát, thấy Uyển Nhi tâm tình không tốt, liền muốn chữa trị cho muội ấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro