Chương 5-1: An nhàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng hôn buông xuống.
Phạm Nhàn ngủ quên, y trôi xuống trên ghế bập bênh, nằm thẳng cẳng trong sân, tận hưởng ánh hoàng hôn , bên cạnh là hai bảo bối sống Đằng Tử Kinh và Vương Khởi Niên đang nói chuyện phiếm.
Đằng Tử Kinh quyết định báo đáp ân tình của y, ngay cả Vương Khởi Niên cũng không ngăn cản được, ngay ngày hôm sau hắn đã đến tìm y, Phạm Nhàn vừa thức dậy đã bị kéo ra khỏi giường. Tiểu hồ ly vô cùng đau khổ, bị Đằng Tử Kinh đánh thức, suýt chút nữa y đã đánh lại. May mắn thay, Vương Khởi Niên đã đến và dỗ Phạm Nhàn ngủ lại nên hai người không đánh nhau.
Phạm Nhàn tràn đầy năng lượng, cầm một quả táo và bắt đầu gặm nó. Y nheo mắt và nghĩ về người đã theo dõi y tối qua. Y vừa ra khỏi cung điện, số người nhìn chằm chằm y tăng gấp đôi, bọn họ thực sự cho rằng y ngu ngốc!
"Lão Vương, ngươi nhìn miếng ngọc này cho ta ." Phàn Nhàn lấy ra một khối ngọc, thản nhiên ném cho Vương Khởi Niên.
Vương Khởi Niên đem ngọc giơ lên dưới ánh nắng một lúc, suýt chút nữa chảy nước miếng.
Đằng Tử Kinh ở một bên rất chán ghét: "Ngươi có định lực một tí đi!"
"Ngươi biết cái gì!" Vương Khâm Niên trợn mắt nhìn Đằng Tử Kinh, tỏ ra khinh thường.
Hắn ngẫu nhiên quỳ xuống bên cạnh Phàm Nhàn, vẻ mặt bình tĩnh giải thích: "Đại nhân, viên ngọc này từ chất liệu đến chạm khắc đều xuất sắc, khó có thể tìm được trên thị trường."
"Rất tốt." Phạm Nhàn gật đầu, nhìn Vương Khởi Niên trên mặt tươi cười, "Ta giao cho ngươi."
Những lời này vừa nói ra, Vương Khởi Niên vui sướng phát điên, Đằng Tử Kinh lại không vui.
"Ta nói" hắn nói với Phàm Nhàn, "ngọc này ngươi lấy ở đâu ra?"
"Người trong cung đưa cho ta."
Người đó tự nhiên là Thánh Hoàng đương nhiệm, Hoàng đế bệ hạ của Nam Khánh .
Vương Khởi Niên sửng sốt, Đằng Tử Kính cũng vậy. Họ đương nhiên biết hôm qua Phạm Nhàn đã gặp ai.
Phạm Nhàn nhìn biểu tình của bọn họ, muốn cười lắm rồi: "Muốn thì cứ lấy."

Dù sao đi nữa, những thứ mà cung điện ban tặng có giá trị đến đâu thì sớm muộn gì cũng sẽ biến mất. Không phải y giàu có, chỉ là với Phạm Nhà sự ban thưởng của Hoàng đế bệ hạ ngang như việc ăn cơm mỗi ngày thôi. Hay là chuyện bình thường sau mỗi lần họ thân mật.
Phạm Nhàn cười lớn, khoa trương mà nói tiền bán dâm quá đắt và y không đủ khả năng chi trả. Sau khi rời khỏi cung điện, y luôn quay người và ném phần thưởng đi.
Hoàng đế bệ hạ có biết, nhưng cũng không nói gì, chỉ ấn Phàn Nhàn lên long sàng, hỏi đi hỏi lại.
Lúc này Phạm Nhàn chỉ cười hôn lên khuôn mặt lạnh lùng của đế vương, thở dài bảo hắn đang làm những chuyện vô ích.
Giờ hoàng đế quay lại và lặp lại những chiêu trò cũ của mình.
Điểm khác biệt duy nhất là việc này được thực hiện bí mật hơn một chút nên ít nhất dù không xuất hiện thì y cũng không bỏ lỡ các món ngon ở yến tiệc hoàng gia, không phải một ngày mà trong nhiều ngày liên tiếp.
Người ngoài chỉ cho rằng Phạm Nhàn- khi đó đã là Đan Bá Hầu được sủng ái quá, ngay cả khi y vắng mặt khi thượng triều cũng không bị hoàng đế trách móc. Nhưng ai biết rằng Đan Bá Hầu đang nằm trên long sàng cùng bệ hạ dựng nên vở kịch bối đức không để cho ai biết?
Sau khi nghe những lời của Phạm Nhàn , Vương Khởi Niên nhảy dựng lên như bốc cháy, nhét lại mặt dây chuyền ngọc vào lòng Phạm Nhàn và nói: “Đại nhân, xin đừng làm tổn thương tiểu nhân!”
Phạm Nhàn rất chân thành: “Ngươi cho rằng ta giống loại người đó sao?”
“Ta nghĩ ngươi đúng là loại người đó.” Đằng Tử Kinh vẻ mặt vô cảm kết thúc công kích, sau đó tùy ý cau mày, thấp giọng hỏi y: “Người kia sao lại cho ngươi thứ này?”
Phạm Nhàn trông như đang nghiêm túc suy nghĩ: “ Có lẽ là do ta thuận mắt?”
Thành công nhận được một cái liếc mắt.
“Nếu thật sự là như vậy thì sao?” Phạm Nhàn bắt đầu lắc đầu, chủ đề nhanh chóng thay đổi, “Tối nay hai ngươi có thể ở lại ăn tối, ở đây ta có rất nhiều bánh ngọt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro