Chương 4: Gia Đặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Gia Đặc (tên chương do editor đặt)

Editor: Mỡ

Á Kỳ Kim giơ tay trước, với tư cách là người thay mặt gia tộc đến đây điều tra, cho dù phải mạo hiểm cũng sẽ không từ bỏ cơ hội này. Vị trí của Phỉ Lệ tương tự như hắn, cho nên cũng gia nhập hàng ngũ tình nguyện viên, chờ sau khi phó viện trưởng thành lập một đội rồi nhanh chóng lên đường.

Không biết phía trước có nguy hiểm gì đang chờ đón, nên mọi người đi với thái độ rất thận trọng.

Hoắc Cách, người từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng đi theo sau Phỉ Lệ, lần này lại gắt gao đi theo sát người cô, nhân lúc không có ai, hạ giọng bên tai cô nói:

" đang tức giận, em đến gần sẽ bị nó nuốt chửng."

Trời sinh ma thú đã có bản năng nhạy cảm với các mối đe dọa. Hơn nữa, bình thường Hoắc Cách không nhiều chuyện, nên nếu anh nói điều gì đó, chắc chắn là có chuyện gây nguy hiểm đến tính mạng. Vì vậy cô ngay lập tức đến gặp phó viện trưởng báo cáo về chuyện này.

Mặc dù những ma thú của những người khác trong đội không có phản ứng gì, nhưng phó chủ tịch vẫn thận trọng yêu cầu đội điều tra dừng lại, đến hỏi Hoắc Cách:

"Ngươi có thể cảm nhận được hơi thở của ?"

Mặc dù bầu không khí xung quanh căng thẳng, nhưng Hoắc Cách vẫn giữ bộ dáng thờ ơ, ngữ điệu nhẹ nhàng nói:

" đang đến đây."

Ngay khi giọng nói còn chưa dứt, xung quanh đột nhiên rung chuyển, tiếng kêu sợ hãi của chim thú cùng với sự náo động của khu rừng truyền đến bên tai mọi người.

"Là một đàn thú!"

Xa xa, khói bụi cuồn cuộn, vô số cây cối to lớn ngã xuống, hàng loạt ma thú điên cuồng lao về phía đội ngũ, càng khiến người ta kinh ngạc chính là, phía sau đám ma thú chạy như điên là một màn sương mù dày đặc đen kịt bao phủ gần hết bầu trời, tối đen như màn đêm, hiện ra hình dạng quỷ dị, cảm giác như bên trong đó có thứ gì đang không ngừng chuyển động.

"Đó... đó là cái gì..."

"Đó không phải là Gia Đặc chứ?"

Lời này vừa nói ra, hầu như tất cả mọi người đều há hốc mồm.

Gia Đặc là một cự thú thượng cổ. Theo truyền thuyết, thân thể thật của nó giống như một con mãng xà khổng lồ, trên đầu có hai sừng, toàn thân bao phủ một tầng sương mù màu xanh đậm tựa đêm đen, nó có khả năng biến hóa để mê hoặc con mồi, không một ai có thể địch nổi.

Nhưng loại sinh vật này rất hiếm, đã hàng nghìn năm trôi qua nhưng chưa có ai nhìn thấy chúng.

Theo tài liệu ghi chép, những ngày đầu trong Rừng đen Godluha đúng là có Gia Đặc ngủ đông, nhưng những nơi chúng xuất hiện đều ở trong khu vực sương mù, hôm nay không biết vì sao chúng xuất đầu lộ diện rồi gây ra động tĩnh lớn như thế.

Nhưng hiện tại bọn họ không có thời gian đi suy nghĩ vấn đề này, cự thú giống như trong ác mộng đang dùng tốc độ kinh người tiến thẳng về hướng bọn họ, những ma thú xung quanh không kịp chạy trốn đều bị màn sương đen lặng lẽ nuốt chửng.

Một loạt cảnh tượng xảy ra trước mắt, cho người ta một loại ảo giác không chân thực.

Trong màn sương, Gia Đặc thỉnh thoảng lộ ra thân thể với bộ vảy đen kịt, mang theo một tia sáng kỳ dị mê hoặc lòng người, bất luận kẻ nào nhìn vào đó, đều rất khó để không rơi vào vòng xoáy tâm tư.

Nó đẹp đến mức khó tin, làm cho người ta sợ hãi không thể tưởng tượng, thậm chí còn có người suy nghĩ nếu chiếm được nó thì sẽ được bao nhiêu lợi ích, những ý tưởng lẫn lộn như vậy khiến mọi người phân tán, không còn nghĩ đến việc cần nhất lúc này là chạy trốn càng nhanh càng tốt, cho đến khi phó viện trưởng khàn giọng hét lên:

"Mau rút lui, phạm vi khu rừng đã bắt đầu thay đổi, nơi này sẽ trở thành một khu vực sương mù!"

Khu vực sương mù là nơi bị bao phủ bởi màn sương mù dày đặc. Sương mù dày đặc bao phủ lấy khu Rừng đen Godluha giống như một con quái vật, nó làm thay đổi địa hình xung quanh, khiến mọi người cảm thấy bối rối. Dưới tình huống bị Gia Đặc truy đuổi và bị đàn thú như thủy triều dồn ép vào sương mù, không ai dám chắc rằng mình có thể bình yên vô sự mà rút lui.

Biết tình thế cấp bách, Phỉ Lệ lập tức quay đầu lại, nói với Hoắc Cách đang đi theo mình:

"Bất kể xảy ra chuyện gì, cậu cũng không thể rời khỏi tôi."

Nói xong, cô cảm thấy có chỗ không đúng, còn nói thêm:

"Nếu như tính mạng của cậu gặp nguy hiểm, tôi cho phép cho cậu chạy trước."

Khóe môi Hoắc Cách nở nụ cười nhàn nhạt, anh bình tĩnh trả lời:

"Tôi là nô thú của em, nếu em chết, tôi cũng không thể sống tiếp."

Trong khế ước nô thú, quan trọng nhất chính là tính mạng tương liên, nếu như chủ nhân chết, nô thú cũng không thể sống sót. Ngược lại, nếu nô thú đang trong tình trạng hấp hối, chủ nhân có thể cảm nhận được và dùng ma lực trị liệu.

Trong lúc rối ren Phỉ Lệ đã quên mất chuyện này, nghe anh nói như vậy, lại nghĩ đến bản thân đã cưỡng ép anh trở thành nô thú, hô hấp chợt cứng lại, cô không nói nữa, quay người tiếp tục đi về phía trước. Nhưng còn chưa đi được bao xa, phía trước xuất hiện một tiếng kêu hoảng loạn.

"Có một vực thẳm ở phía trước."

"Làm sao có thể? Vừa rồi chúng ta từ hướng này tới, rõ ràng không có vực sâu."

"Chúng ta đã bị cuốn vào vùng sương mù."

Lúc này, giọng nói bình tĩnh của Á Kỳ Kim vang lên rất rõ ràng, Phỉ Lệ vội vã tiến lên, quả thực nhìn thấy một vực sâu thăm thẳm, kéo dài đến cuối tầm mắt, nó dường như vô tận, dữ tợn như miệng của quái vật khổng lồ chắn ngang trước mắt họ.

"Khe nứt này có thể không phải thật, có lẽ chỉ là ma thuật che mắt."

"Để tôi kiểm tra."

Lúc này Á Kỳ Kim vươn tay, ngưng tụ ra một quả cầu lửa cực lớn ném vào trong vực sâu, nào biết được quả cầu lửa hoàn toàn bị vực sâu nuốt chửng. Vực sâu như một sinh vật sống, đột nhiên duỗi ra vô số bóng đen vặn vẹo quấn lấy Á Kỳ Kim, hung hăng kéo hắn vào trong đó.

"Là Gia Đặc, nó đang tiến về phía trước!"

Mọi người xung quanh đồng loạt thi triển ma pháp, cố gắng cứu Á Kỳ Kim, Phỉ Lệ đứng bên cạnh hắn cũng không ngoại lệ.

Trong lúc hỗn loạn, mặc dù bóng đen bao quanh Á Kỳ Kim đã bị cắt đứt, nhưng Phỉ Lệ lại bị bóng đen cuốn lấy không thể thoát thân. Vào thời khắc sinh tử, Hoắc Cách đột nhiên lao tới chặn bóng đen lại, Phỉ Lệ suýt nữa đã rơi xuống vực sâu lập tức được mọi người cứu sống.

Phỉ Lệ không kịp thở dốc, quay đầu lại đã thấy Hoắc Cách bị bóng đen quấn lấy, từng chút kéo vào vực sâu không đáy.

Lúc này tất cả mọi người đều kiệt quệ, bọn họ cũng không có ý định đi cứu một con ma thú.

Dù đối mặt với tình huống như vậy, biểu tình của Hoắc Cách vẫn cực kỳ bình tĩnh, không hề giãy giụa muốn trốn thoát. Cho đến tận khi Hoắc Cách thấy Phỉ Lệ đang nhìn mình, anh mới mỉm cười, đưa tay về phía cô trước khi bị bóng tối hoàn toàn nuốt chửng.

*

Ba năm trước, anh tràn đầy tin tưởng đưa tay về phía cô, nhưng cô lợi dụng lúc anh suy yếu, lấy ma lực để ép anh ký khế ước với mình. Từ đó đến nay, mặc dù anh vẫn luôn tươi cười với cô, nhưng anh không bao giờ đưa tay ra nữa, cũng không còn tràn đầy tín nhiệm mà giao trọn vẹn bản thân cho cô.

"Phỉ Lệ, cắt đứt khế ước, nhanh chóng cắt đứt khế ước. Bóng tối của Gia Đặc là tuyệt đối, nếu ma thú bị nó nuốt chửng, chủ nhân của nó sẽ bị phản phệ, em phải từ bỏ hắn ngay!"

Lúc Á Kỳ Kim hét lên, Phỉ Lệ đã không chút do dự nhảy vào vực sâu vạn trượng. Cô biết mình không thể bỏ mặc anh, đặc biệt sau khi anh chủ động vươn tay về phía mình, cho dù phải trả bất cứ cái giá nào, cô cũng sẽ không cắt đứt mối liên kết giữa họ.

Lúc này, thời gian dường như trôi qua rất chậm, bóng đen quấn quanh Hoắc Cách đột nhiên dừng lại, ngăn cản lực rơi của cơ thể anh, Phỉ Lệ dùng hết sức nhanh chóng nắm lấy tay Hoắc Cách, mười ngón đan chặt không rời.

Lúc này Á Kỳ Kim cũng khôi phục tinh thần, nhìn về phía vực sâu, muốn nhảy xuống cứu Phỉ Lệ, nhưng khe hở đen kịt khổng lồ đột nhiên đóng lại với tốc độ khó tin, trong nháy mắt vực thẳm trước mặt đã biến thành một vùng đất hoang, không còn bóng dáng của Phỉ Lệ và Hoắc Cách.

"Chết tiệt!"

Á Kỳ Kim giơ nắm đấm nện xuống đất hét lớn:

"Chết tiệt, nữ nhân ngu xuẩn này! Em thật sự cho rằng mình là vạn năng sao? Đó chính là Gia Đặc, là Gia Đặc đó!"

Lúc này, mọi người đều im lặng, tuy trong lòng có rất nhiều cảm xúc ngổn ngang, nhưng không có thời gian để suy nghĩ nhiều về điều đó.

Mặc dù Gia Đặc đã biến mất, nhưng những con ma thú kia vẫn đang cuồng nộ, chạy loạn điên cuồng, họ chỉ có thể tiến lên, cố gắng thoát khỏi sương mù cùng đàn thú.

Về phần Phỉ Lệ, đa số mọi người đều cho rằng cô đã chết.

Bởi vì, khi bị Gia Đặc nuốt chửng, không một ai có thể sống sót trở về.

- Hết chương 4 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro