Chương 9: We're The Perfect Two

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Mỗi ngày đi học, Mèo sẽ lấy bút vẽ lên tay tôi một hình emoji chu mỏ, không phải cái chu mỏ hun có trái tim kế bên đâu, mà là cái emoji chu mỏ đơn giản nằm kế bên cái chu mỏ trái tim mà ít ai để ý đến ấy.
     Tôi đi học về tắm rửa là cái hình trôi sạch, thế nên mỗi ngày cậu ấy sẽ vé một cái khác lên tay tôi. Lý do mà Mèo chọn cái emoji đó là bởi vì đó là emoji ưa thích của tôi, tôi sử dụng nó mỗi ngày khi nhắn tin với cậu ấy.
     Về phần mình, tôi sẽ vẽ một emoji khác nhau mỗi ngày lên tay cậu ấy. Có hôm là shit emoji, hôm khác tôi vẽ emoji chu mỏ y chang, còn có hôm tôi không biết vẽ gì nên quẹt đại vài đường nguệch ngoạc.
     Không ngày nào là cậu ấy không vẽ, không ngày nào là cậu ta không chạm vào tôi, không ngày nào là tim tôi không đập sướng điên lên vì hạnh phúc.

        Nhưng bây giờ tôi đã không còn sử dụng cái emoji đó nữa.

~o O o ~

      Đây không phải là lần đầu tiên tôi nghe cậu hát nhưng là lần đầu tiên cậu ấy hát cho tôi.
       Anh văn không phải là môn học cậu ấy giỏi cho nên khi hát, cậu ấy nuốt chữ tùm lum và phát âm không đúng nữa chứ. Nhưng đối với tôi nó đáng yêu vô cùng. Mèo đã hát rằng:

     - ... we're the perfect two, baby me and you, we're the perfect two.

~ o O o~

      Có một chuyện cậu đã từng làm mà cho tới bây giờ tôi vẫn giận lắm. Bất kỳ trang sách nào của tất cả các quyển sách của tất cả các môn học đều có "dấu vết" của cậu ấy.
      Tôi không biết là vì cậu ấy chỉ vô tư thích làm như thế hay là vì cậu ấy đã tính toán trước rồi. Tôi không biết nữa nhưng tôi vẫn còn bực lắm, và tôi vẫn còn nhớ lắm, và tôi vẫn còn buồn lắm.
      "Dấu vết" ấy là những dòng chữ: "_ _ _ _ was here".

       Cậu khá lắm!

~ o O o~

      Thứ 2 và 4 hàng tuần tôi sẽ học thêm toán ở nhà thầy sau giờ học, Mèo cũng vậy.
      Một trong những đứa bạn thân của tôi, ba của nó lại là bạn thân của ba tôi, nhà của nó ở gần trường và gần nhà thầy. Cứ mỗi thứ 2 và 4, ba sẽ không đón tôi mà để tôi đi bộ về nhà bạn, sau đó tới giờ thì hai đứa cùng nhau đi học chung.
     Còn nhà của Mèo cũng thuận đường với nhà bạn của tôi, chỉ là đi được nửa đoạn là cậu ấy phải rẽ phải về nhà mình. Vì thế, mỗi thứ 2 và 4 hàng tuần, tôi được đi bộ về chung với cậu ấy. Nhưng thay vì đi thằng một mạch, cả ba đứa chọn rẽ vào một con hẻm để đi đường vòng, để tôi và Mèo có nhiều thời gian ở bên nhau hơn.
    Sau đó cậu ấy vẫn rẽ phải về nhà và tôi lại đi thẳng.

    Cứ đến giờ đi học, cả đám bạn tôi lại hẹn nhau ở Family Mart gần đó để đi học chung và tôi lại được đi học chung với cậu ấy.

    Một buổi chiều mưa to, không phải thứ 2 cũng chẳng phải thứ 4, tan học tôi không thấy ba đón nên đánh liều dầm mưa chạy về nhà bạn tôi. Tất nhiên, Mèo đi cùng. Nhưng tôi rất hối hận về buổi chiều mưa đó.
     Tôi đã muốn nắm tay cậu ấy và chạy cùng, tôi đã muốn cậu nắm tay tôi. Nhưng bọn tôi chẳng làm gì cả, chỉ chạy, chỉ cười, rồi tạm biệt.

        Tôi vẫn muốn được nắm tay cậu đi trên con đường đó một lần nữa.

~o O o~

     Mỗi ngày đi học, dù là sáng hay chiều, tôi cũng mặc áo khoác của cậu ấy. Nó không phải là cái áo đẹp nhất nhưng nó là cái áo tôi thích nhất.
     Nó là bằng chứng cho tình cảm của Mèo. Nó là cái vỏ của tôi, bảo vệ tôi những khi tôi muốn chui rúc vào đâu đó. Mỗi tối nằm ngủ, tôi chùm cái áo len người như một cái chăn và tưởng tượng hơi ấm của Mèo bao quanh cơ thể. Và nó thay thế cho cậu ấy, giữ cho tôi không bao giờ cô đơn.

       Tôi vẫn cần cái áo đó.

~ o O o~

      Một buổi tối, khi tôi và Mèo đang nhắn tin với nhau như mọi ngày vẫn làm, cậu ấy bảo tôi chụp hình một nửa khuôn mặt của mình rồi gửi cho cậu ấy. Tôi hỏi để làm gì thì Mèo không trả lời, chỉ bảo tôi làm nhanh lên, gửi cho cậu ấy. Rồi tôi làm theo.
     Một lúc sau, tôi kiểm tra instagram của Mèo thì mới thấy cậu ấy mới thay đổi ảnh đại diện. Đó là một nửa khuôn mặt của cậu ghép với một nửa khuôn mặt của tôi thành một tấm hình. Ở dưới phần profile chỉ vỏn vẹn một chữ: "Mine".

     Cậu không hiểu tôi đã từng hạnh phúc như thế nào đâu.

~o O o~

      Không biết nên gọi là định mệnh, là sự trùng hợp hay là do tôi hoang tưởng nữa, nhưng có một sự thật là tên (thật) của tôi đảo chữ lại sẽ thành tên cậu ấy.
     Mèo có một biểu tượng cho tên của cậu ấy mà cậu tự thiết kế. Nó gồm ba chữ cái trong tên (thật) của cậu được ghép lại với nhau thành một hình tròn. Không, phải nói đúng hơn đó là biểu tượng của chúng tôi. Ba chữ cái đó là tên của Mèo và cũng là tên của tôi. Kể cả họ tên đây đủ của bọn tôi cũng có 3 từ giống nhau, họ giống nhau về số chữ cái, tên đệm cũng giống số chữ cái, và tên thì là ba chữ cái giống nhau đổi chỗ thôi.
     Tôi luôn luôn cảm thấy may mắn và hãnh diện vì điều này. Vì tôi biết Dy không giống như vậy.

~o O o~

      Nhờ vào việc thích cậu ấy, tôi thích nghe cả Rap Việt. Lúc trước tôi tránh nhạc Việt như tránh tà, tuyệt đối không nghe, toàn nghe nhạc ngoại thôi.
      Một ngày cuối tuần, tôi bỗng nhớ cậu ấy như điên. Tôi lên youtube và bật một bài Rap của một rapper mà cậu ấy thích. Nhạc vừa lên, tôi bị cuốn theo mất luôn. Cảm giác giống y chang như khi tôi thích cậu vậy. Rap việt thu hút tôi một cách kỳ lạ mà các rapper nước ngoài chưa bao giờ làm được. Theo tôi, nó giống như làm thơ vậy và các rapper đang đọc thơ trên một nền nhạc. Nó là sự kết hợp hoàn hảo giữa hai thứ mà tôi thích: thơ văn và âm nhạc.

     Tôi vẫn biết ơn cậu vì việc này.

~ o O o~

      Lúc trước tôi phản đối vô cùng về việc smoking weed. Mèo đã từng thuyết phục và tìm cách giải thích cho tôi việc đó không hề xấu, có nhiều thứ còn tệ hơn smoke weed.
      Nhưng tôi vẫn không thích. Nhưng cậu vẫn làm.
      Rồi tôi mặc kệ, tôi đi đến kết luận: mình không cần phải xen vào việc đó, cậu ấy cần không gian riêng.
      Mà có một thứ cậu ấy buộc phải bỏ vì tôi. Thuốc lá. Mèo đồng ý với tôi nó không tốt và cậu ấy bỏ nó.

      Lúc đó tôi chợt có suy nghĩ: Mình đang làm những giống ngày xưa Dy đã làm chứ? Mình đang cậu ấy chứ? Mình khác ta, đúng chứ?

      Chẳng biết từ khi nào tôi mới nhận ra mình cũng thiếu tự tin. Tôi không tin cậu ấy. Tôi thường xuyên hoài nghi về mối quan hệ này. Tôi luôn tự hỏi: khi nào sẽ kết thúc?
     Nhưng trên hết, tình cảm tôi dành cho cậu vẫn lớn hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro