Chương 10: Đấu sĩ gà trống.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: Băng Di

Cảnh sát nhanh chóng chạy tới.

Vết thương của con ma cà rồng chảy ra dòng máu màu đỏ đen, không còn đẹp trai như trước nữa, da của nó đang bị bỏng trên diện rộng.

Cô bạn gái mà nó mang theo cũng từ từ tỉnh dậy, nhận ly nước nóng do nhân viên phục vụ đưa tới, trong lòng còn sợ hãi.

Vốn tưởng rằng mình may mắn gặp được một anh chàng đẹp trai lịch lãm, nhưng không ngờ mình vừa đi du lịch một vòng ở quỷ môn quan.

"Cảm ơn, cảm ơn mi."

Cái đầu kiêu ngạo của con gà trống hơi nghiêng sang bên, tỏ ý chấp nhận lời cảm ơn của cô.

Cô gái ghen tị nhìn Ngụy Tô Thận. "Anh thật may mắn".

Hiển nhiên là đã coi gà trống như một con linh sủng.

Thông thường mà nói, chỉ có những thầy đuổi quỷ cực kỳ mạnh mẽ mới có linh sủng thuộc về riêng mình, gia chủ đương thời của nhà họ Tiêu, cũng chính là ông nội của nguyên thân có linh sủng là một con chó lớn màu đen, nghe nói còn là hậu duệ của Thiên cẩu.

Ngụy Tô Thận hiển nhiên không phải là một người có sức mạnh, nhưng lại có một con linh sủng của riêng mình, khiến những người có mặt đều rất ghen tị.

Tuy linh thú vô cùng quý giá nhưng cả đời chỉ có thể nhận một lần chủ nhân, cho dù có bị cướp cũng không có tác dụng gì.

Đương nhiên, bọn họ cũng không có cái bản lãnh này.

Thầy đuổi quỷ đều đáng được đối xử tôn trọng, viên cảnh sát đến hỏi Ngụy Tô Thận bao nhiêu tuổi lại có thái độ rất khiêm tốn, đặc biệt khi nhìn thấy con gà trống, anh ta đã thốt lên. "Đúng là một con linh sủng tốt, tôi ghen tị với anh quá".

Mọi ánh đèn sân khấu đều tập trung vào Phương Sam, Ngụy Tô Thận vô tình trở thành bức nền biết đi.

Cảnh sát hỏi thăm tình huống đại khái xong thì dùng ánh mắt căm hận nhìn về phía con ma cà rồng, giống như muốn giết nó thêm một lần nữa.

Ngụy Tô Thận không bị gọi đến cục để lấy khẩu cung, thời gian của thầy đuổi quỷ rất quý giá, bọn họ được hưởng một số đặc quyền trong xã hội.

"Xin mạo muội hỏi một chút, ngài là người của Thiên Cơ tông sao?"

Khác với những tổ chức bình thường, Thiên Cơ tông là một hiệp hội đuổi quỷ, những thầy đuổi quỷ thuộc hiệp hội này khá xuất sắc. Thiên Cơ tông rất coi trọng quyền thừa kế, trong ấn tượng của Ngụy Tô Thận em trai của thân thể này cũng là đệ tử của một thầy đuổi quỷ trong đó.

Bản thân nhà họ Tiêu đã là một gia tộc đủ hùng mạnh, người có thể nhận Tiêu Quân làm đệ tử nhất định phải có lai lịch và năng lực rất lớn.

"Không". Ngụy Tô Thận lắc đầu. "Ngưỡng cửa của Thiên Cơ Tông rất cao".

Người cảnh sát có chút kinh ngạc, cười nói: "Cho dù anh có năng lực như thế nào, chỉ cần con gà này còn ở đây, Thiên Cơ tông nhất định sẽ hoan nghênh anh vào".

Một con linh sủng mạnh mẽ có khi còn quan trọng hơn cả thầy đuổi quỷ.

Ngụy Tô Thận không nói gì, quay người ôm gà trống đi khỏi.

Phương Sam: "Yên tâm, ánh sáng của tôi anh có thể cọ tùy ý".

Ngụy Tô Thận sờ đùi gà, trong đầu hiện lên tên của mấy món ăn.

Phương Sam: "Khi nào ký chủ sẽ đổi kiếm gỗ đào cho tôi?"

Ngụy Tô Thận liếc nhìn móng vuốt của hắn, nhắc nhở mình phải tự kiềm chế.

Phương Sam: "Tôi có thể nuốt vào miệng, lúc cần thiết thì nhổ ra, bất ngờ giết chết kẻ địch!"

Ngụy Tô Thận trầm mặc.

Gà trống dùng cánh tát anh một cái. "Anh không tin tôi có khả năng như vậy sao?"

"Tôi tin." Ánh mắt Ngụy Tô Thận lạnh lùng. "Giống như khi chơi đùa với nắp chai rượu vậy".

Trong đôi mắt như hạt đậu của hắn lóe lên một tia áy náy: "Thù dai không tốt đâu."

Cuối cùng, Ngụy Tô Thận vẫn đổi một thanh kiếm gỗ đào bình thường, sau khi con ma cà rồng bị giết, nhiệm vụ bắt đầu một vòng cập nhật mới ngẫu nhiên.

[Điểm linh lực: 0.

Nhiệm vụ tự chọn 1: Người yêu của oán linh.

Nhiệm vụ tự chọn : Thần sông hung dữ. 】

So với trước đây, độ khó của nhiệm vụ đã được nâng cao.

Phương Sam: "Lựa chọn nhiệm vụ thứ hai chính là tự tìm đường chết."

"Tại sao?"

"Tôi là gà!" Phương Sam xù lông: "Anh đã từng thấy con gà nào biết bơi chưa?"

Không biết bơi thì làm sao đối phó được với thần sông?

Ngụy Tô Thận: "Yên tâm, tôi sẽ không để cậu chịu oan ức."

Giọng điệu âm trầm đến mức khiến cho lông trên người Phương Sam dựng đứng cả lên.

Tuy nhiên, lần này Ngụy Tô Thận không đối nghịch với hắn nữa mà chọn người yêu của oán linh.

Sắc trời đã tối, họ đành phải vào khách sạn gần đó tìm phòng ở.

Dù bị đuổi ra ngoài nhưng số tiền nhà họ Tiêu cung cấp cũng đủ để một người bình thường sống không sầu không lo hết một đời.

Ngụy Tô Thận chọn khách sạn cao cấp, sau một ngày giằng co, anh có chút mệt mỏi.

Vừa mới tắm xong đi ra, liền nhìn thấy giường đã bị Phương Sam chiếm giữ.

"Tôi quan sát rồi, anh chỉ là mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, không phải mắc bệnh sạch sẽ." Phương Sam giành mở miệng trước.

Ngụy Tô Thận bình tĩnh nói: "Điều này cũng không có nghĩa là tôi thích ngủ chung với một con gà trống."

Phương Sam phớt lờ anh, tự mình tiến vào trạng thái ngủ đông.

Ngày mai còn có nhiệm vụ phải làm, Ngụy Tô Thận cần phải dưỡng sức nên quay người đi ngủ mà không thèm vướng bận thêm.

Sáng hôm sau, à không, trưa hôm sau, Ngụy Tô Thận tỉnh dậy.

Đồng hồ sinh học của anh luôn rất tốt, nhưng có lẽ là do đêm qua trời có chút mưa, cửa sổ hé mở, thời tiết mát mẻ khiến anh có chút mệt mỏi, vô tình ngủ quên.

Nhìn con gà trống to vẫn còn đang ngáy khò khò, Ngụy Tô Thận dùng sức đánh tỉnh đối phương, lạnh mặt hỏi: "Sao không gáy?"

Phương Sam muốn đập cho anh một cánh.

Ngụy Tô Thận nhận xét: "Cậu không phải là một con gà xứng chức."

Phương Sam chĩa mông về phía anh, muốn mổ nắp chai rượu.

"Không được uống rượu ở đây" Ngụy Tô Thận lấy cớ cực kỳ có lệ: "Rượu trong khách sạn đắt hơn trên thị trường."

Phương Sam bất mãn xoay người đi, cũng không kiên trì nữa, ngày hôm qua chỗ tốt của linh lực đều rơi vào hắn, cho nên hắn không cần thiết vì một chai rượu mà phải bất mãn với ký chủ.

Khách sạn chỉ cung cấp bữa sáng miễn phí, bọn họ đã bỏ lỡ giờ ăn, Ngụy Tô Thận thay quần áo rồi hỏi: "Muốn ăn gì?"

Phương Sam: "Trứng sốt cà chua."

Ngụy Tô Thận vẻ mặt phức tạp liếc nhìn nó rồi bế nó ra nhà hàng bên ngoài.

Động tác của ông chủ rất nhanh, lúc bưng lên ánh mắt cũng rất phức tạp, ôm một con gà ăn tới trứng sốt cà chua, chẳng lẽ khẩu vị sẽ ngon hơn ư?

Bữa cơm được ăn rất nhanh, gần như toàn bộ trứng trong đó đều bị Phương Sam mổ đi, sau khi thanh toán tiền, Ngụy Tô Thận bắt taxi rời khỏi phố thương mại đến một khu vực tương đối vắng vẻ.

Những người sống ở những nơi như vậy đều cực kỳ nghèo hoặc cực kỳ giàu có.

Gia đình mà Ngụy Tô Thận sắp đến hôm nay thuộc về vế sau.

Đại viện nhà cao cửa rộng, muốn đi vào rất khó.

Phương Sam: "Anh muốn lấy cớ gì?"

Ngụy Tô Thận: "Họ có đặt hàng online."

Phương Sam gật đầu, như có điều suy nghĩ: "Đúng là bớt được không ít phiền toái."

Chuông cửa reo không bao lâu, một người đàn ông ăn mặc rất bảnh bao bước ra và nhìn thấy Ngụy Tô Thận đang có chút nghi ngờ.

"Nghe nói nơi này có chuyện ma quái." Ngụy Tô Thận đi thẳng vào vấn đề, nói rõ ý của mình.

Thanh niên nhìn qua còn trẻ, nhưng người đàn ông này cũng không coi thường, không hiếm những thầy đuổi quỷ trẻ tuổi xuất sắc.

"Đã có người nhận đơn hàng trước cậu rồi." Người đàn ông mỉm cười xin lỗi.

Ngụy Tô Thận nhíu mày, nhưng anh còn chưa kịp nói chuyện, Phương Sam đã vỗ cánh một cái, trên người xuất hiện một luồng ánh sáng vàng.

Hai mắt người đàn ông sáng lên: "Linh sủng?"

Ngụy Tô Thận không phủ nhận.

Người đàn ông lập tức thay đổi thái độ, ông ta không thiếu tiền, đã có linh sủng, vậy thì ông cũng không ngại bỏ nhiều tiền hơn để thuê thêm chàng thanh niên này.

"Mời vào."

Ngụy Tô Thận ôm một con gà trống lớn mà người ngoài cho là sâu không lường được đi vào.

Bên trong có một ông già và một thanh niên đang đứng.

Đặc điểm khuôn mặt của thanh niên có phần giống với Ngụy Tô Thận, chính là em trai của nguyên thân.

"Anh?" Tiêu Quân khá kinh ngạc: "Sao anh lại ở đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro