Chương 11: Đều do giàu quá gây họa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: Băng Di

"Đi ngang qua." Ngụy Tô Thận bâng quơ trả lời.

Mí mắt Tiêu Quân giật giật, anh trai hắn vốn trước giờ luôn tự ti và có chút hận đời, vậy mà cũng biết nói đùa.

Ông cụ bên cạnh là sư phụ Lưu Bình của Tiêu Quân, ông ta trông vô cùng gầy gò, là một nhân vật rất nổi tiếng trong giới đuổi quỷ.

Đối với Tiêu Kỳ, trước đây Lưu Bình cũng có gặp mấy lần, chỉ có thể nói là không ra hồn, Tiêu gia đập vào hắn nhiều tài nguyên như vậy, nhưng hắn vẫn là một đứa có tư chất phế vật.

Hôm nay gặp lại cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường, tinh thần của hắn ta đã tốt hơn trước rất nhiều, đặc biệt là đôi mắt, nó như ẩn chứa sự tàn ác và xảo quyệt của một con sói đơn độc.

Ông chủ mỉm cười, giảng hòa: "Em trai nhỏ này nhìn thấy đơn hàng của tôi trên mạng, tôi không thể để cậu ấy đi một chuyến uổng phí được."

Ông ta là một thương nhân khôn khéo, nhanh chóng đã đoán được hai người là anh em, nhưng quan hệ của họ hình như không được hòa hợp.

Tiêu Quân cau mày: "Tình thế rất nguy hiểm, xin hãy rời đi càng sớm càng tốt."

Ngụy Tô Thận liếc hắn một cái, Tiêu Quân vô thức bị ánh mắt đó ép cho lùi lại, sau đó lại cảm thấy buồn cười vì mình lại đi sợ một tên phế vật.

"Ai làm việc riêng của người nấy." Ngụy Tô Thận bình tĩnh nói.

Tiêu Quân muốn nói gì đó, Lưu Bình lại lắc đầu: "Đừng lãng phí thời gian."

Tiêu Quân đương nhiên sẽ không cãi lời sư phụ, bĩu môi nói với Ngụy Tô Thận: "Nếu anh gặp nguy hiểm, tôi cũng sẽ không quan tâm đâu."

Cuộc gặp gỡ khó chịu tạm thời kết thúc.

Người chủ họ Cao, tên là Cao Soái, Phương Sam cảm thấy tên này chưa đầy đủ, tốt xấu gì cũng nên thêm chữ 'Phú' vào giữa chứ..

Cao Soái dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, tốt nghiệp đại học bắt đầu kinh doanh riêng, trải qua bao thăng trầm mới có thể gây dựng được doanh nghiệp như bây giờ.

Vẻ mặt của ông ta không có vẻ đắc ý của người thành công, nếp nhăn giữa hai lông mày thật sâu, vừa nhìn liền biết đang có chuyện rất phiền lòng.

"Mọi chuyện bắt đầu từ hơn một năm trước. Một ngày cuối tuần, tôi đi ngang qua một quán cà phê, tình cờ thấy hơi khát nên vào ngồi một lúc. Đột nhiên có một cô gái đi tới và bám lấy tôi, cô ấy nói cô ấy đã yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên và muốn ở bên tôi".

Nói đến đây, Cao Soái cười khổ: "Tôi đương nhiên là từ chối. Sau đó, cô gái này ngày nào cũng đi theo tôi, sau khi biết địa chỉ công ty tôi liền mua các loại quà tặng đưa tới, tôi trả lại một cái, cô ấy lại đưa tới mười cái. Tôi chạy ra nước ngoài để tị nạn, cô ấy cũng đi theo..."

"Sau này tôi mới biết được cô gái này sắp phải trải qua một cuộc phẫu thuật rất nguy hiểm, khả năng cao là cô ấy sẽ không thể sống sót. Cô ấy từng là một cô gái ngoan ngoãn, cô ấy muốn làm tất cả những gì trước đây cô ấy chưa từng làm. Tuy nhiên, ca phẫu thuật thành công, cô ấy đã tỉnh lại. Sau khi bình phục, cô ấy chạy đến chỗ tôi khóc lóc, nói rằng cô ấy đã tiêu hết tài sản tiết kiệm để theo đuổi tôi và yêu cầu tôi phải chịu trách nhiệm với cô ấy."

"Tôi chưa bao giờ thấy người nào vô lý như vậy, tôi mới nói được vài câu, không ngờ ngày hôm sau cô ấy chạy đến cửa nhà tôi và tự sát. Cô ấy còn dùng máu viết lên cửa rằng cho dù có thành quỷ cũng sẽ không tha cho tôi. Sau đó, gia đình tôi thường xuyên xảy ra những chuyện kỳ ​​lạ, đèn treo trong nhà đột nhiên rơi xuống, nước trong phòng tắm trở nên nóng hổi mà không hề báo trước..."

Cao Soái ôm đầu đau khổ nói: "Tôi biết cô ấy nhất định đã biến thành lệ quỷ. Cô ấy không chỉ muốn mạng của tôi mà còn muốn từ từ tra tấn tôi."

Câu chuyện bắt đầu như một bộ phim tình cảm lãng mạn, có chút Mary Sue ở giữa và kết thúc bất ngờ không kịp chuẩn bị khiến Phương Sam ngây người.

Không chỉ Phương Sam, mà cả Lưu Bình, người đã làm nghề đuổi quỷ nhiều năm, sau khi nghe xong không khỏi nhìn Cao Soái thật sâu ... đúng là xui xẻo.

Xét đến cùng, ông ấy chỉ là đi uống một tách cà phê.

Tiêu Quân suy nghĩ một chút: "Anh đi lấy một cái quần lót anh hay mặc nhất đến đây, đồ cô gái tặng anh, anh còn giữ không?"

Cao Soái xua tay: "Đã trả lại cho cô ấy hết rồi."

Tiêu Quân nghĩ thầm phiền phức rồi: "Có ngày sinh tháng đẻ của cô ta không?"

Cao Soái: "Tôi chỉ biết ngày sinh nhật."

Tiêu Quân nhớ kỹ, dư quang khóe mắt liếc sang Lưu Bình, thấy người sau vẻ mặt bình tĩnh, liền thở phào nhẹ nhõm, chứng tỏ sư phụ rất hài lòng với cách xử lý lần này của hắn.

Cao Soái đi lấy quần áo, thuận tiện hỏi Ngụy Tô Thận: "Còn cậu cần gì?"

Ngụy Tô Thận lắc đầu.

Tiêu Quân không nhịn được nói: "Tay không đánh với quỷ quái, trừ khi là chán sống."

"Không phải quỷ."

Tiêu Quân không biết anh đang nói nhảm cái gì, nhưng Lưu Bình lại nhìn sang đây thêm một cái.

Ngụy Tô Thận: "Là oán linh."

So sánh mà nói, oán linh yếu hơn quỷ, chỉ dựa vào những chấp niệm của mình khi còn sống để tác quái, không thể đi loanh quanh làm chuyện ác như quỷ.

Tiêu Quân cười lạnh: "Anh lấy đâu ra phán đoán như vậy?"

Ngụy Tô Thận lại trở về trạng thái lạnh lùng ít nói.

Phương Sam nép trong ngực anh, cảm thấy Ngụy Tô Thận thật là giỏi giả vờ, nhiệm vụ tên là người yêu của oán linh, không phải người yêu là lệ quỷ, tất nhiên tai họa trong biệt thự này nhất định là oán linh.

Nhìn vẻ mặt của Ngụy Tô Thận lúc này, đôi mắt âm trầm, bốn mắt nhìn nhau, hắc ám trong con ngươi tựa như có thể nhấn chìm người khác.

Chứng minh là oán linh hay là lệ quỷ cũng không khó, ít nhất Tiêu Quân có pháp môn của riêng hắn, hắn đi một vòng quanh phòng, cầm la bàn lẩm bẩm một mình, sau đó sắc mặt thay đổi mạnh mẽ, như thể hắn đã tìm được câu trả lời.

"Sai thì chính là sai." Lưu Bình nhìn qua nói: "Sư phụ đã sớm nhắc con không nên phán đoán theo bản năng rồi mà."

Tiêu Quân cúi đầu thừa nhận sai lầm của mình.

Ngụy Tô Thận đột nhiên nói với Cao Soái: "Chuẩn bị cho tôi một phòng khách, tôi cần nghỉ ngơi."

Mới vừa phán đoán là oán linh khiến cho Cao Soái càng tin tưởng anh có năng lực nên dứt khoát chuẩn bị cho anh một căn phòng.

Bỏ lại một bóng lưng đầy bí hiểm, Ngụy Tô Thận đè lại cái đầu gà đang ngó dáo dác xung quanh rồi đi lên lầu.

Cao Soái thường xuyên thuê người đến nhà dọn phòng, căn phòng mặc dù đã lâu không có người ở nhưng vẫn sạch sẽ ngăn nắp.

Vào phòng, Phương Sam liền bay tới cửa sổ: "Phong cảnh rất đẹp."

Ngụy Tô Thận đứng ở phía sau, thuận tiện nói một câu: "Bình thường." '

"Em trai lúc nào cũng cho rằng mình là thiên tài của anh hiện tại lại thua anh một ván," Phương Sam hưng phấn nói: "Tối nay khi chiến đấu với oán linh, tôi nhất định sẽ thể hiện bản lãnh khiến cho hắn ta như bị tát một cái vang dội. "

Sau khi tưởng tượng ra cảnh tượng đó xong, Phương Sam tà ác cười nói: "Có phải anh cũng đặc biệt hưng phấn không?"

Ngụy Tô Thận nhắc nhở: "Chính anh mới là người thể hiện bản lãnh của mình."

Có gì mà đâu mà hưng phấn?

Phương Sam: "Tôi là chỗ dựa vững chắc của anh." Một lúc sau, hắn lại bổ sung: "Tôi cũng là quân tiên phong mà."

Ngụy Tô Thận để mặc hắn bay cao, lấy trên bàn ra một tờ báo không biết có từ đời nào để giết thời gian.

Màn đêm buông xuống lặng lẽ.

Khi Ngụy Tô Thận đi ra, trong phòng chỉ có mấy ngọn nến để thắp sáng, quần lót của Cao Soái bị cắt thành từng mảnh đặt ở bốn góc, bản thân ông ta đang ngồi bên cạnh bàn, sắc mặt tái nhợt.

"Có thể làm được không?" Tuy biết lời này trực tiếp nói ra sẽ khiến thầy đuổi quỷ không vui, nhưng ông ta vẫn không nhịn được muốn tìm một câu trả lời có thể khiến lòng bình tĩnh lại.

Tiêu Quân không thích người khác nghi ngờ năng lực của mình, hắn yên lặng chuẩn bị đồ đạc cần thiết.

Ngụy Tô Thận ôm gà trống đi xuống lầu, con gà trống lớn kêu hai tiếng, dường như là để chào hỏi Cao Soái.

Lưu Bình chỉ toạ trấn, không có ý định ra tay, lấy địa vị của ông ta, chắc chắn sẽ không nhận làm chuyện này, chẳng qua là muốn cho đồ đệ của ông ta có thêm kinh nghiệm với luyện tay mà thôi.

Phương Sam lén lút nhắc nhở Ngụy Tô Thận: "Nếu như chúng ta đã nhận nhiệm vụ thì cuối cùng phải là chúng ta giải quyết được oán linh."

Ngụy Tô Thận gật đầu, nhưng không có ý buông tay để hắn tham gia trận chiến.

Tiêu Quân mượn một giọt máu của Cao Soái nhỏ vào lá bùa, hắn ta kẹp nó giữa hai ngón tay, lắc lắc trong không khí vài lần, lá bùa tự động bốc cháy.

Những âm thanh kỳ lạ bắt đầu quanh quẩn trong biệt thự, nghe như vô số côn trùng chui ra từ một góc nào đó. Gần như cùng lúc đó, Tiêu Quân dùng ngón tay làm kiếm, chém vào một nơi nào đó trong bóng tối.

Toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn vào Tiêu Quân, Ngụy Tô Thận bình tĩnh đứng sang một bên, chỉ điểm: "Chờ khi hắn đánh gần xong rồi thì anh nhảy ra."

Phương Sam giật giật mào gà: "Anh thật là xấu xa!"

Giọng điệu ghê tởm khiến cho Ngụy Tô Thận khẽ nhíu mày.

Mắt thường không thể nhìn thấy oán linh, nhưng sau khi Tiếu Quân đốt bùa xong, linh thể màu trắng xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, oán linh vẫn giữ trạng thái cuối cùng trước khi chết, mái tóc buộc đuôi ngựa, khuôn mặt xinh đẹp trở nên méo mó dữ tợn bởi vì hận thù.

Lúc này bước chân của Tiêu Quân cực kỳ nhẹ nhàng như bước trên mây, rất có phong thái của anh hùng trong phim cổ trang hiệp sĩ giang hồ.

Là thầy đuổi quỷ có tiền đồ nhất, thực lực tự thân của Tiêu Quân không tệ, một con oán linh đương nhiên không phải là đối thủ của hắn.

Nhưng sai ở chỗ Tiếu Quân đã đánh giá thấp con oán linh này.

Vốn còn có thể bỏ sức ra để đánh một trận, nhưng oán linh đột nhiên thay đổi hướng nhào về phía Cao Soái, mặc kệ kim quang đang chiếu rọi lên người mình.

Rõ ràng, cho dù có bị hồn phi phách tán, nó cũng tuyệt đối không để cho Cao Soái được sống khá giả.

Tiêu Quân nghĩ thầm tiêu rồi, Lưu Bình lắc đầu, đang chuẩn bị ra tay, Phương Sam vẫn vùi đầu trong ngực Ngụy Tô Thận tìm đúng thời cơ bay ra.

"Gu!"

Sao tiếng kêu lạnh lùng, gà trống phun ra một thanh kiếm gỗ đào xuyên qua thân thể của oán linh.

Vài làn khói xanh tán ra, oán linh hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

"Linh sủng!" Trong mắt của Tiêu Quân là sóng lớn mãnh liệt.

Đừng nói là hắn, ngay cả Lưu Bình cũng có không ít sóng lớn trong lòng.

Tiêu Quân đột nhiên nhìn sang Ngụy Tô Thận: "Sao anh lại có linh sủng?"

"Nhặt được ở chợ bán thức ăn". Ngụy Tô Thận bình tĩnh trả lời. "Nó thấy tôi đáng thương nên không chịu bỏ đi".

Tiêu Quân cười lạnh. "Anh cho rằng tôi sẽ tin ư?"

Ngụy Tô Thận không để ý tới hắn nhìn sang Cao Soái. "Tiền cứu mạng tính giá gấp đôi!"

Cao Soái liên tục gật đầu.

Tiêu Quân trong lòng kinh ngạc lẩm bẩm nói. "Một con gà làm sao biến thành linh sủng được?"

Đôi mắt như hạt đậu híp lại, gà trống đột nhiên bay về phía Tiêu Quân, Tiêu Quân còn không kịp phản ứng thì cảm thấy trong tay có thứ chất lỏng nào đó dính nhớp, hóa ra là trứng vỡ.

Phương Sam nháy mắt với Ngụy Tô Thận, người kia chỉ mất ngắn ngủn một giây để suy nghĩ coi trứng từ đâu ra, sau đó phối hợp vô cùng liền mạch. "Cậu đã giết chết con của nó".

Khóe miệng Tiêu Quân giật giật. "Đây là gà trống mà".

Ngụy Tô Thận. "Nó không phải là gà trống bình thường, đó là linh sủng, có thể đẻ trứng được".

Tiêu Quân tức giận. "Nói nhảm!"

Ngụy Tô Thận. "Dịch trứng còn ở trong tay cậu, cậu không thể phủ nhận".

Cao Soái yên lặng lui qua một bên, không muốn tham dự vào vở kịch này.

Ngụy Tô Thận. "Đền đi!".

Phương Sam bay lại chỗ Ngụy Tô Thận, nhìn Tiêu Quân đầy vẻ lên án.

Tiêu Quân chưa bao giờ nhìn thấy người nào vô liêm sỉ như vậy.

Ánh sáng trong mắt Ngụy Tô Thận đột nhiên biến mất, dưới ánh nến  soi ra một tia nhìn âm hiểm.

"Một quả trứng cần rất nhiều thời gian để lớn lên, trứng của linh thú được hình thành bằng cách thu nhận linh khí của trời đất, vừa sinh ra đã có năng lực câu thông đại đạo, mà cậu, bởi vì đố kỵ đã giết hại một sinh mạng nhỏ bé".

Sắc mặt Tiêu Quân âm tình bất định, môi run rẩy mấy lần, cuối cùng chậm rãi thốt ra ba chữ, "...Cứ chờ đó!"

----

Tác giả có lời muốn nói.

Phương Sam: Anh đúng là xấu xa!

Ngụy Tô Thận: Anh còn xấu xa hơn.

Tiếu Quân: @#£%...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro