Chương 31. Bước vào giang hồ năm tháng thoi đưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ Băng Di

Giữa một list dài để lựa chọn, cuối cùng dừng lại ở dòng: nhập vai và mạo hiểm.

Đối với hai lựa chọn này Phương Sam không có ý kiến gì. "Phạm vi nhập vai rất lớn, thế giới nhiệm vụ có thể là vòng giải trí hiện đại, hoặc cũng có thể là các loại chiến trường cổ đại, còn mạo hiểm thì thiên về giải đố nhiều hơn".

Giải đố?

Liếc nhìn sang Phương Sam, đầu óc của hệ thống này cũng không được thông minh lắm, Ngụy Tô Thận trực tiếp dùng sóng điện não quét một cái mã QR.

Trời không trăng sao, nước đen cuồn cuộn chảy về phía xa. Một mỹ nam tuyệt sắc lúc này giống như một con chó nhỏ đang ngồi xổm trên một tảng đá, quan sát một cây cầu trước mặt. Bắc qua dòng sông hùng vĩ, thân cầu bị tổn hại, nhưng sự uy nghiêm của nó chưa bao giờ phai nhạt theo năm tháng.

"Thật thần kỳ". Thiếu niên xinh đẹp thì thào. "Ký chủ cảm thấy như thế nào?"

Ngụy Tô Thận: " ... Cậu nói xem?"

Sự kết hợp quái dị giữa thiếu niên xinh đẹp và cây cầu chính là Ngụy Tô Thận và Phương Sam.

Ngay khi bước vào thế giới nhiệm vụ, Phương Sam ngay lập tức nhận được thông tin về thế giới vị diện: thế giới tu chân, thiên tài nhiều như mưa.

Nhập gia tùy tục, mái tóc đen của Phương Sam biến thành búi tóc tung bay trong gió, một thân áo choàng đỏ khiến cho làn da của hắn trở nên trắng như tuyết. Còn về phần Ngụy Tô Thận, anh không được may mắn lắm, bị biến thành một thánh bảo trong truyền thuyết --- cầu Bỉ Ngạn.

Cũng may, trong cảm giác của Ngụy Tô Thận, ít ngày nữa là anh có thể biến hình. Ngón tay của Phương Sam sờ sờ dọc theo thân cầu, tò mò. "Trạng thái của ký chủ bây giờ là gì, có phải là đang khom lưng không?"

Tưởng tượng đại boss lãnh đạm lại phải khom lưng giống như diễn viên múa, Phương Sam liền không nhịn được che miệng thầm cười trộm.

Tuy cây cầu không lộ vẻ gì, nhưng Phương Sam lại cảm thấy có một ánh mắt lạnh như băng đang nhìn mình chăm chú, hắn vội vã ngồi ngay ngắn lại, bắt đầu suy nghĩ bước hành động kế tiếp.

"Nơi chúng ta đang ở tên là Minh Xuyên, nằm ở giữa một khe hở không gian." Đang nói chuyện, Phương Sam đột nhiên cau mày: "Có người, hơn nữa còn có nhiều hơn một người."

Ngụy Tô Thận cũng nghe được, mặc dù biến thành một cây cầu, nhưng cũng là bảo khí đã sinh ra linh trí gần hóa hình, tu vi cao hơn nhiều so với tu sĩ bình thường.

Tiếng vũ khí va chạm nhau dữ dội, tiếng kêu thảm thiết thấu trời, thậm chí cả tiếng máu đổ trên mặt đất đều cách phía chân trời truyền đến rõ ràng như thế.

"Ma tộc! Hôm nay dù ta có chết, cũng phải kéo các ngươi cùng xuống địa ngục!"

" Đệ tử Thiên Cực Tông nghe lệnh! Không tiếc bất cứ giá nào chém chết Ma tộc!"

Đấu pháp ở cấm địa, Ma tộc tế máu Huyết Ảnh Đài, đệ tử Thiên Cực Tông càng hung ác hơn, lấy hồn tế Thái Hư Kiếm, khoảnh khắc hai đại pháp khí đối đầu trực diện với nhau, không trung bị chấn ra sóng gợn tầng tầng, năng lượng kinh người xông thẳng lên trời, tụ lại trong tầng mây.

"Không tốt!" Người đầu tiên nhận ra dị thường chính là một một gã Ma tộc: "Có vết nứt không gian!"

Dù cho ngươi có mạnh đến đâu, nếu rơi vào trong vết nứt không gian cũng có thể bị xé nát thành từng mảnh.

Nhưng mà đã quá trễ, bên ngoài Huyết Ảnh Đài xuất hiện vết rách, thân kiếm của Thái Hư Kiếm cũng không ngừng run rẩy, có xu hướng gãy vỡ. Kim quang càng ngày càng lớn, cho dù là Ma tộc, hay là đệ tử của Thiên Cực Tông, cũng cảm thấy linh hồn như bị chia năm xẻ bảy, đau đớn tột cùng, có người còn chịu không nổi tự bạo.

Yên tĩnh, tường hòa, không có mặt trời hay mặt trăng, thứ khiến ánh sáng xuất hiện ở đây chính là thứ vật chất trong suốt ở giữa không trung.

Đệ tử Thiên Cực Tông cảm thấy lạnh thấu xương, sợ hãi nhìn về phía trước: "Đó là cái gì?"

Mọi người ngước mắt nhìn lên thì thấy một thiếu niên đẹp đến mức khó phân biệt nam nữ, lúc này đang lười biếng dựa vào trên cầu, lé mắt nhìn sang.

"Ngươi là ai?" Một gã Ma tộc bước lên trước.

Phương Sam không đáp, nhìn gã bằng nửa con mắt.

"Giả thần giả quỷ!" Ma tộc cười lạnh một tiếng, phóng đi, chuẩn bị trực tiếp moi sống trái tim của thiếu niên.

Cánh môi thiếu niên giật giật, thậm chí còn không có động tác, Ma tộc liền hóa thành huỳnh quang ở giữa không trung, rơi vào trong sông, triệt để hồn phi phách tán.

Thủ đoạn kinh người làm cho những người còn lại hoảng sợ.

Hai bên cứ giằng co ở chỗ này, gặp phải nhân vật bí ẩn, thậm chí Ma tộc và Thiên Cực Tông cũng không tiếp tục cuộc chiến sinh tử nữa, cùng nắm chặt vũ khí nhìn thiếu niên.

"Cần qua cầu xếp hàng ở bên trái." Môi mỏng của thiếu niên khẽ mở, thờ ơ nhìn mọi người.

"Tiểu huynh đệ." Đã biết thủ đoạn của thiếu niên, thái độ của người bước ra hỏi cũng cung kính hơn rất nhiều: "Nơi này là..."

Phương Sam không trả lời, chỉ cây cầu bên cạnh: "Cầu này tên là Nại Hà."

Mọi người kinh hãi." Cầu Nại Hà! Chúng ta đã chết rồi ư?"

"Chẳng lẽ đây chính là Minh Xuyên trong truyền thuyết!"

Không ai ngờ được lại gặp phải khe nứt không gian, xưa nay người nào gặp phải đều thập tử nhất sinh, bọn họ có nhiều người như vậy, vậy mà toàn bộ chết hết.

Thực ra nguyên nhân khiến cho khe nứt không gian trở nên kinh khủng như vậy là bởi vì tính không ổn định của nó, nơi này có cầu Bỉ Ngạn trấn áp nên an toàn hơn không ít.

Có người nhìn về phía Phương Sam: "Trước khi ta được sư môn thu nhận từng nghe nói thế gian có Mạnh Bà, nhưng Mạnh Bà không phải nữ à?"

"Hơn nữa cũng không thấy có Mạnh bà thang mà?"

"Người phàm đồn sai rồi." Phương Sam hừ lạnh một tiếng: "Đã vào Vong Xuyên, chỉ có hai con đường có thể đi, qua cầu Nại Hà luân hồi, hoặc rơi vào trong sông hồn phi phách tán."

Lời này vừa nói ra, mọi người vô thức đứng ở bên trái xếp hàng.

Phương Sam: "Cầu Nại Hà cũng không phải ai cũng có thể qua, muốn qua cầu trước tiên phải trả phí". Vừa nói, ánh mắt vừa quét qua từng người một: "Hữu nghị nhắc nhở, rất đắt, hơn nữa thế giới bên kia cầu có nhân đạo, cũng có súc sinh đạo."

"...!"

Phương Sam cong môi: "Hôm nay tâm trạng ta rất tốt, người ra giá cao nhất có thể đưa hắn trở lại thế gian."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, tiền tài chính là vật ngoài thân. Nếu như đã chết thì không có gì lưu luyến, mấu chốt là lời người này nói có thật không?

"Năm giây!" Những người này không phải kẻ ngốc, Phương Sam chắc chắn sẽ không cho bọn họ đủ thời gian suy nghĩ, bắt đầu đếm ngược: "Năm, bốn, ba..."

"Ta lên trước!" Mở miệng là một đệ tử trẻ tuổi của Thiên Cực Tông, hắn không có nhiều tiền, đem tất cả linh thạch trên người còn có một khối ngọc bội tổ truyền nộp hết lên.

Phương Sam quét mắt, trả ngọc bội lại cho hắn, linh thạch thu sạch: "Bơi qua đi."

Thiếu niên run run.

"Yên tâm đi," Phương Sơn nói: "Có phí cầu đường rồi, cầu Nại Hà sẽ đảm bảo cho ngươi không bị nước sông ăn mòn."

Thiếu niên nghĩ chắc mình không có đủ tiền nên không đủ tư cách lên cầu, bán tín bán nghi lội xuống nước, quả nhiên không bị thương.

Đợi hắn lội qua xong, Phương Sam giơ giơ ống tay áo, thiếu niên biến mất tại chỗ tìm không thấy.

"Kế tiếp."Bên ngoài ra vẻ cao lãnh, Phương Sam lại lén lút thì thầm riêng với Ngụy Tô Thận: "Lại phối hợp thêm mấy lần, rất nhanh chúng ta có thể từ nghèo rớt mồng tơi chuyển sang phú khả địch quốc rồi."

Có người thứ nhất, rất nhanh đã có người thứ hai, người thứ ba.

Khi có hơn mười người lội qua dưới cầu, Phương Sam lên tiếng lần nữa: "Danh ngạch có hạn."

Lần này không ai còn chần chờ, nhao nhao để lại tiền mua mạng.

Bên ngoài trời cao mây nhạt, khe rãnh do trận đại chiến để lại hiện rõ mồn một trước mắt.

"Ta đã trở về!" Một gã đệ tử Thiên Cực Tông khiếp sợ nhìn hai tay, nước mắt lưng tròng. "Lại còn có thể sống lại một đời!"

Rất nhanh, gã liền phát hiện mình không phải trường hợp đặc biệt, âm thanh kích động vang lên liên tiếp.

Đệ tử Thiên Cực Tông nhìn chung quanh, có Ma tộc, có đệ tử bản tông, cũng đang ở trong trạng thái giống như họ, phấn khích đến mức phát điên.

"Không phải nói người giao tiền nhiều nhất mới có cơ hội sống lại hả?"

"Tại sao các ngươi cũng sống? Vì sao tất cả mọi người đều ở đây!"

Những tiếng nói nghi ngờ vang lên liên tiếp, đệ tử Thiên Cực Tông nhanh chóng tập hợp, chuyến này bọn họ được một trưởng lão dẫn đến cấm địa tu luyện, không may đụng phải Ma tộc mai phục đã lâu.

Trưởng lão có kiến thức rộng rãi, nhất cười khổ không thôi: "Sợ là bị lừa rồi!"

Đệ tử trẻ tuổi khó hiểu: "Nhưng chúng ta đúng là sống lại mà?"

Trưởng lão lắc đầu: "Hơn phân nửa là bị cuốn vào một không gian đặc thù, rồi truyền tống ra ngoài."

Đệ tử trẻ tuổi tức giận: "Đó không phải là lừa đảo sao?"

"Nói là tiền mua mạng cũng không quá đáng." Trưởng lão nói: "Người này phi thường lợi hại, ngộ nhỡ chọc giận hắn, hắn hợp tác với Ma tộc đối phó chúng ta mới là tiêu đời."

Nhìn lại sắc mặt Ma tộc bên kia cũng không tốt, rõ ràng cũng lo lắng y như vậy.

Trưởng lão: "Cây cầu đó có gì đó rất kỳ lạ, chờ ta trở về sẽ bẩm báo với chưởng môn, trở lại kiểm tra."

Lúc này, Mạnh Bà phiên bản nam bị bọn họ phỉ nhổ đang ngồi đếm linh thạch, các loại pháp khí được xếp thành núi nhỏ, thật khiến người ta choáng váng.

Đợi Phương Mạnh Bà hám tiền rốt cục cũng kiểm kê hết, hắn mới nhớ ra mình còn có ký chủ.

"Anh đã nhận được nhiệm vụ chưa?"

Thân cầu lắc lư một chút, Phương Sam than thở: "Chắc là đợi anh biến hình rồi mới tuyên bố."

Ba ngày sau, trong cái khe không gian sấm chớp rền vang, toàn bộ cấm địa bị kéo vào trong sấm sét. Vô số yêu thú sinh sống trong cấm địa điên cuồng chạy trốn, lôi điện trên bầu trời giống như một giây kế tiếp sẽ hủy diệt tất cả sinh mệnh nơi đây.

Đệ tử canh giữ ở bên ngoài cấm địa hô to không tốt, phong tỏa tin tức chung quanh tông phái, nhưng mà động tĩnh lớn như vậy, cách xa vạn dặm cũng có thể nhận ra.

Trong vòng một ngày, một tin tức nghe rợn cả người lan truyền khắp tại tu chân giới --- thánh khí xuất thế!

Thiên Cực Tông.

Một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu xanh, vẻ mặt ngưng trọng, nhìn trời long đất lở xa xa, thở dài một tiếng: "Cầu Bỉ Ngạn."

Trưởng lão kinh ngạc: "Cho tới bây giờ Cầu Bỉ Ngạn chỉ xuất hiện trong điển tịch, chưa từng có ai thực sự được gặp nó. Chẳng lẽ là bảo vật nào khác?"

Người trung niên chính là Tông chủ của Thiên Cực Tông, chậm rãi đi ra cửa: "Tương truyền cầu Bỉ Ngạn đang ở trong cấm địa, trăm năm trước từng có một vị đại năng triệu tập mười anh hùng tuấn kiệt đương thời tiến hành thăm dò, cuối cùng toàn bộ ngã xuống ở chỗ sâu trong cấm địa."

Trưởng lão: "Cấm địa cách chúng ta không xa, nếu cầu Bỉ Ngạn xuất thế, chúng ta có nên..."

Thần sắc người trung niên bình tĩnh: "Phúc họa khó liệu, phái mấy người đi vùng phụ cận tìm hiểu tin tức trước, không nên tùy tiện ra tay."

Cũng trong lúc đó, trong sấm sét diệt thế, hai bóng người trước sau bay ra, so với mây đen gầm thét cuộn trào, bọn họ thực sự quá nhỏ bé, không thu hút bất kỳ sự chú ý nào.

Thiếu niên mặc áo đỏ vô cùng xinh đẹp, mà thanh niên mặc áo xanh bên cạnh tay áo phồng lên, trước không đề cập tới vẻ bề ngoài, chỉ mới là khí thế trên người hắn cũng đủ hơn rất nhiều người rồi.

"Kiều Kiều, chúng ta nên đi đâu trước?"

Ngụy Tô Thận: "...Đừng có kêu tên bậy bạ."

Hoá hình không dễ, Phương Sam từng nghĩ rằng ký chủ lúc nãy sẽ bị đánh chết trong lôi kiếp. May mắn thay, cái thứ như ý chí thì Ngụy Tô Thận từ trước đến nay không thiếu, thân ở trong mây kiếp còn có thể giữ được tỉnh táo.

Lôi kiếp kinh thiên vừa kết thúc, nhiệm vụ lập tức tuyên bố.

Phương Sam giả mèo khóc chuột: "Vừa mới rồi làm tôi sợ muốn chết, tôi còn chuẩn bị nhảy sông rửa sạch ký ức, tìm kiếm ký chủ mới lại từ đầu."

Không sai, thực tế chính là như vậy.

"..."

Ngụy Tô Thận không trông cậy nhìn thấy được tình người từ trên người hắn, chuyên tâm nghiên cứu nhiệm vụ.

[Nhiệm vụ tùy chọn 1: Thành lập một phòng đấu giá có uy tín nhất đại lục.

Nhiệm vụ tùy chọn 2: Mở quán rượu lớn nhất và bán loại rượu mạnh nhất.]

So với thế giới trước, nhiệm vụ tự chọn lần này có ít lựa chọn hơn và độ khó cao hơn.

Phương Sam: "Chúng ta có tài nguyên trong tay, phòng đấu giá càng có lợi."

Phiền phức duy nhất cần phải giải quyết là, mấy thứ này lai lịch bất chính, tất cả đều là do Phương Sam lừa gạt được, có thể sẽ khiến cho các thế lực lớn nhắm vào họ.

Ngụy Tô Thận: "Bán đấu giá thì dễ, nhưng muốn tạo dựng được danh tiếng tốt thì cần có thời gian."

Hai người liếc nhau, đồng thời dời ánh mắt.

Phương Sam ho nhẹ một tiếng: "Ký chủ có ý kiến gì?"

Ngụy Tô Thận bình tĩnh nhìn hắn, có cảm giác kế hoạch của hai bên không khác nhau mấy.

Phương Sam tiến đến bên tai anh nói nhỏ vài câu, Ngụy Tô Thận bổ sung vài câu, ăn nhịp với nhau.

Tin tức thánh khí xuất thế lan ra như thủy triều, vô số thế lực lao tới cấm địa. Mấy đại tông môn ở gần hoặc nhiều hoặc ít đều ôm tâm lý gần quan được ban lộc, nỗ lực ngăn cản các thế lực khác bước vào.

Túy Nguyệt Lâu, nơi buôn bán tình báo đứng đầu đại lục từng tuyên bố đây là việc giật gân nhất tu chân giới trong vòng trăm năm nay, một hồi tinh phong huyết vũ sắp mở ra xung quanh cấm địa.

Lúc vô số tu sĩ điên cuồng tìm kiếm thánh khí, Phương Sam đang cùng Ngụy Tô Thận nỗ lực thăm dò phân bố thế lực của đại lục, vài ngày sau, phàm là môn phái có chút danh tiếng, thậm chí là Ma tông, hay là Đảo Dị thú ở trên biển, đều nhận được một phần thư mời.

[Muốn tông môn có thêm nhiều người thủ hộ không?

Muốn đạt được đỉnh phong trong cuộc đời tu sĩ không?

Muốn sớm ngày độ kiếp cùng đồng bạn kề vai sát cánh phi thăng không?

Đầu tháng này, có bán đấu giá cầu Bỉ Ngạn, những ai quan tâm xin mời đến thành Thiên Đô.

Ta, cầu Bỉ Ngạn, tự bán chính mình.

Phòng đấu giá Lấp Lánh chào mừng quý ngài quang lâm]

" Đây chính là thứ do cậu viết?"

Vô tình phát hiện một phong thư mời còn chưa kịp gửi, Ngụy Tô Thận trầm mặt chất vấn.

Phương Sam mím mím môi: "Dốc hết tâm huyết, văn chương có hạn."

Nếu như biết hắn viết ra cái thứ nội dung lộn xộn này, ngay từ đầu Ngụy Tô Thận cũng sẽ không ngại phiền phức để cho Phương Sam đi viết thư mời, bây giờ hối hận thì đã muộn.

Phương Sam cố gắng hết sức chuyển sự chú ý của anh ra khỏi nội dung thư mời hơi khoa trương nọ: "Có cầu Bỉ Ngạn làm áp trục, cho dù thủ tiêu tang vật cũng sẽ không có ai quan tâm đâu."

" Tang vật?" Ngụy Tô Thận có hơi nhíu mày, hình như không hài lòng lắm với cách nói này.

Phương Sam suy nghĩ một chút: " Hoàn toàn chính xác, đó là phí qua đường bọn họ đưa." Thở dài, mặt lộ vẻ tiếc nuối nói: "Thật ra thì lúc đó tôi nghĩ ra khẩu hiệu: muốn bước qua nơi này, để lại tiền mãi lộ. Đáng tiếc cảm thấy không đứng đắn, đành thôi."

Ngụy Tô Thận xoa đầu hắn: "...Làm tốt lắm."

Túy Nguyệt Lâu bán tình báo chẳng bao giờ bị lầm lại bị vả mặt không thương tiếc, nội dung trên thư mời rõ ràng còn giật gân hơn trước.

"Nghe nói không, cầu Bỉ Ngạn hóa hình sinh ra linh trí, ngang nhiên bán đấu giá chính mình?!"

"Phòng đấu giá Lấp Lánh, cái tên này không phải hơi buồn cười sao?"

" Bán đấu giá khó phân thiệt giả, nhưng chắc là không có người nào gan lớn đến mức ngang nhiên đùa giỡn quần hùng thiên hạ đâu."

" Đến lúc đó xem một chút biết ngay."

Bên ngoài huyên náo long trời lở đất, đầu sỏ gây nên đã đến thành Thiên Đô trước một bước.

Phương Sam may mắn vì bọn họ tới sớm, thư mời phát ra không đến một ngày, hết thảy khách sạn ở thành Thiên Đô đã chật ních, thậm chí có không ít thế lực vì tranh đoạt nơi ở mà đánh nhau tàn nhẫn vô cùng.

Ngâm nga một chút giai điệu, ăn đồ ăn vặt, Phương Sam liếc Ngụy Tô Thận, thích ý nói: "Chuẩn bị mở giá bao nhiêu?"

Nội tâm Ngụy Tô Thận không gợn sóng chút nào: "Tùy cậu."

Phương Sam lặng lẽ mở hé cửa sổ, lắc đầu nhìn náo nhiệt phía dưới: "Có rất nhiều tu sĩ như vậy cũng là vì tranh đoạt thánh khí, chỉ có chúng ta đơn thuần đi bán thân mà thôi."

"..."

............

Tác giả có lời muốn nói: Ngụy Tô Thận: Ta, cầu Bỉ Ngạn, kiếm tiền!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro