Chương 32. Bước vào giang hồ năm tháng thoi đưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: Băng Di

Phòng đấu giá Lấp Lánh.

Bỏ qua chuyện tìm nơi ở, phần lớn tu sĩ trong thành vẫn đang tìm kiếm phòng đấu giá có cái tên kỳ cục này, nhưng mà gần như đào lên ba thước đất cũng không phát hiện có phòng đấu giá nào lấy đó làm tên.

Người ta bắt đầu đồn đãi xôn xao tin tức đấu giá là giả, chỉ còn mấy ngày ngắn ngủi nữa là đến ngày đấu giá, nhưng không người nào chịu rời khỏi trong giờ phút quan trọng này.

Đầu tháng, trong lúc mọi người đang kiểng chân chờ đợi, ở phía nam tòa thành có một lá cờ tung bay trong gió.

Nó được treo thật sự rất cao, đứng cô đơn một mình ở vùng ngoại thành tương đối vắng vẻ, khiến cho người ta phải chú ý đến.

Vô số đạo thân ảnh ngự không bay đến, bọn họ có thể thấy trong rừng cây ở phía nam thành mọc ra hơn một trăm chỗ ngồi, thiếu niên mặc áo đỏ quá mức bắt mắt, dù cách rất xa cũng có thể khiến cho người ta vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy.

Sau khi mọi người hạ xuống mới chú ý thấy một thanh niên mặc quần áo xanh đứng bên cạnh thiếu niên áo đỏ, người có tính cách nho nhã mặc áo màu xanh lam sẽ khiến cho người ta có cảm giác ôn nhuận như ngọc, nhưng mà khí thế bén nhọn của thanh niên không có cách nào che giấu được.

Hô hấp của các thế lực lớn có giúp gấp gáp, trong mắt lộ ra tinh mang và sát ý, chỉ mới vài ba câu đã có người kết đồng minh, có người đề phòng.

"Là thánh khí!" Các trưởng lão của Khí Tông kinh hãi. "Không thể làm giả khí tức được".

Đệ tử của Ma tông đang tạo thành thế giằng co mơ hồ với tu sĩ cũng đang nhỏ giọng bẩm báo mới Ma chủ. "Ngày ấy ở cấm địa, là tên thiếu niên mặc áo đỏ này đã lừa gạt bọn ta".

Cũng đang báo cáo chuyện này với tông chủ của bọn họ còn có các đệ tử của Thiên Cực tông.

Chẳng lẽ cầu Bỉ Ngạn đã nhận chủ?

Cái ý nghĩ này vừa mới xuất hiện đã lập tức bị tiêu diệt, cho dù là người nào có được cầu Bỉ Ngạn, phàm là có chút đầu óc cũng sẽ im hơi lặng tiếng, có ai lại khiến cho dư luận xôn xao như vậy.

"Ở đây chỉ hoan nghênh những thế lực nhận được thư mời". Phương Sam quét mắt nhìn xung quanh. "Những tán tu từ kim đan trở lên cũng có thể ở lại".

Trong đám người, có người biến sắc, nhưng nhìn thấy tu sĩ xung quanh tạm thời không có động tĩnh, thế là giả vờ mắt điếc tai ngơ.

Ánh mắt của Phương Sam lạnh hơn. "Xem náo nhiệt cũng phải có mạng đã".

Lời này vừa nói ra lại có năm sáu tu sĩ rời khỏi, thực lực của những người này chỉ bình thường, bọn họ tới đây chỉ vì muốn xem một chút cầu Bỉ Ngạn sẽ rơi vào tay ai.

Ma chủ lạnh lẽo hừ một tiếng, mấy thanh băng kiếm kinh người từ trong áo bay ra, mấy tu sĩ ở cách gần đó bị trọng thương, ai cũng giận nhưng không dám nói gì.

"Ma chủ có chút nóng nảy quá." Tông chủ Thiên Cực Tông thản nhiên nói.

Ma chủ cười to: "Bản tọa ghét nhất chỗ đông người, hôm nay người không có mắt hơi nhiều."

Các đại môn phái đều không có sắc mặt tốt, nhưng cũng không lên tiếng phản bác, giảm bớt người cạnh tranh, đối với bọn họ cũng có lợi, tại sao không?

Chỗ ngồi có hạn, đương nhiên chỉ có người có địa vị nhất mới được ngồi, rất nhanh thì không còn chỗ ngồi nữa.

Phương Sam làm như không thấy việc những tu sĩ này đang thầm lén đọ sức, một lần nữa treo lên mặt nụ cười xuân về hoa nở. "Phí mặt tiền cửa hàng ở thành Thiên Đô hơi đắt, chỉ có thể ủy khuất chư vị ở chỗ này tham gia bán đấu giá. Nhưng có một vài chuyện ta muốn nói rõ trước khi bắt đầu..."

Lén lút đụng Ngụy Tô Thận một cái, người sau ngửa đầu nhìn trời, một bộ tôi tuyệt đối sẽ không mở miệng.

Ý tưởng hát đôi thất bại, Phương Sam đành phải diễn kịch một vai: "Mặc dù không bán đấu giá ở nơi chánh quy, nhưng hàng của chúng ta tuyệt đối không phải hàng vỉa hè."

"..."

Các thế lực còn đang tưởng hắn sẽ có một bài phát biểu hùng hồn đều ngẩng ra.

Mặc dù không biết thân phận của thiếu niên áo đỏ, nhưng có vẻ đầu óc của hắn ta không được tốt lắm thì phải.

Đang cân nhắc thì vô số bảo khí chói lọi lọt vào tầm mắt, Phương Sam nói cười vui vẻ: "Trước tiên chúng ta dùng chút đồ chơi nhỏ hâm nóng hiện trường đi."

"Tông chủ, đó là kiếm Phù Dung của ta!"

"Giáo chủ, đó là cờ Tinh Vẫn Thiên của ta."

"Chết tiệt! Là đồ đạc ngày ấy bị lừa gạt!"

Phương Sam đối với mấy giọng nói tức giận này tự động ngăn chặn ngoài tai, thản nhiên báo giá từng bảo vật một.

"Cướp đồ của người khác đem bán, có nên giải thích cho chúng ta một chút không?"

Một gã Ma tộc đi tới, Thiên Cực Tông cũng định phụ họa theo, lại bị tông chủ ngăn lại.

Phương Sam không trả lời câu chất vấn của Ma tộc, mà là trực tiếp nhìn về phía Ma chủ: "Lời hắn nói có phải đại diện cho ý của Ma chủ hay không?"

Ma chủ khẽ nhíu mày một cái, nhưng lại nói: "Chỉ là vài món đồ chơi nhỏ, có thể cướp được là bản lĩnh của ngươi."

Bán đấu giá sắp bắt đầu, không cần vì vài món pháp khí mà đắc tội với người ta.

Mấy món đầu tiên bán thuận lợi đến kỳ lạ, thật ra thì những pháp khí này cũng chỉ bình thường, các thế lực lớn coi thường, bán được chỉ là thuận nước giong thuyền mà thôi. Ngay cả một câu tăng giá cũng không có, dăm ba câu đã mua đi, chỉ chờ món áp trục sau cùng.

Cờ Tinh Vẫn Thiên là món đồ đấu giá thứ hai đếm ngược, mua nó đi chính là nguyên chủ nhân của pháp khí, lúc tiểu tướng Ma tộc trả tiền thì tức tím cả mặt, Phương Sam dứt khoát giảm giá cho hắn hai chục phần trăm.

"Vật phẩm cuối cùng được bán đấu giá." Phương Sam nhìn quanh một vòng, đang lúc mọi người nín hơi chờ đợi, chậm rãi nói ra ba chữ: "Cầu Bỉ Ngạn, giá khởi điểm một trăm triệu linh thạch."

Một trăm triệu linh thạch là thu nhập ba năm của một tông môn lớn, dù vậy, vừa dứt lời, đã có người hét lên: "Một tỷ!"

Khóe miệng Phương Sam cong lên: "Có chuyện cần phải nhắc nhở các vị, có thể sẽ có người nghĩ sau khi có được cầu Bỉ Ngạn, là có thể cướp linh thạch trở về..."

Hắn cố tình kéo dài giọng, quả nhiên trên mặt không ít người lộ vẻ khác thường.

Phương Sam cười mỉa mai: "Nếu như các ngươi có thể ký kết khế ước chủ tớ được với cầu Bỉ Ngạn, ý tưởng này chắc chắn có thể thực hiện được."

Lời này vừa nói ra đã có người nghĩ ngay đến điểm mấu chốt, trước đó tin tức thánh khí xuất thế quá mức chấn động, cho nên tất cả mọi người đã quên, trừ phi tu đến Độ Kiếp kỳ chờ phi thăng, nếu không cưỡng ép ký kết khế ước chủ tớ chỉ có thể bạo thể mà chết.

Năng lực chứa đựng trong thánh khí quá mức đáng sợ, huống chi là một cái thánh khí đã hóa hình, sợ rằng còn chưa kịp bày trận pháp đã gặp phải phản phệ.

Ngay cả Tông chủ của Thiên Cực Tông có thực lực cao nhất ở đây, Ma chủ, thậm chí là Tử Long thần thú, tu vi cũng chỉ dừng lại ở Đại Thừa kỳ.

"Chư vị không cần thất vọng: "Phương Sam lại nói: "Vẫn có thể ký khế ước bình đẳng, có thánh khí ở đây, một người có thể địch lại một nước."

Báo giá bắt đầu lại, lão giả trước đó hét lên mức giá cao ngất trời một tỷ lúc này im lặng không lên tiếng nữa, nét mặt có hơi xấu hổ khi bị Phương Sam vạch trần tâm tư.

Sức cám dỗ của cầu Bỉ Ngạn rất lớn, nhưng chỉ có hai loại người dám ra giá, một là thế lực có thực lực cường hãn, còn nữa là thứ liều mạng, không sợ bị truy sát để cướp bảo vật.

"Ba trăm triệu." Tông chủ Thiên Cực Tông nhàn nhạt nói.

"Ba trăm năm mươi triệu." Tử Long Thần Thú đến từ Long Đảo, giá cả vẫn chưa gọi là quá cao, cầu Bỉ Ngạn tuy tốt, nhưng chỗ dựa lớn nhất của long tộc chính là sức mạnh thân thể, có được thánh khí cũng không phát huy được mười phần tác dụng.

"Năm trăm triệu." Ma chủ giàu nứt đố đổ vách.

"Được rồi." Thấy giá cả tăng không mấy khả quan, Phương Sam cười híp mắt nói: "Nhắc lại một lần nữa, hôm nay có hoạt động mua một tặng một."

Dứt lời, khí tức trên người đột nhiên biến đổi, một tia sét màu u lam phóng ra từ đầu ngón tay, phóng thẳng lên trời, sức mạnh quanh thân dâng trào như sóng gợn, cộng minh cùng thiên địa.

"Thánh khí! Hắn chính là thánh khí!" Người đầu tiên nhận ra là trưởng lão Khí Tông.

Phương Sam đắc ý chớp mắt với Ngụy Tô Thận . . . Với hắn mà nói bắt chước khí tức của thánh khí dễ như ăn kẹo.

Đừng nói là 72 phép thần thông, chỉ cần trình tự cho phép, hắn thậm chí có thể thiên biến vạn hóa.

Ngụy Tô Thận tiếp tục nhìn trời.

Phương Sam nhẹ nhàng lên tiếng: "Mua một tặng một, đi ngang qua không nên bỏ qua!"

". . ."

Trưởng lão Thiên Cực Tông nhịn không được nói thầm với Tông chủ: "Cầu Bỉ Ngạn thì khá tốt, nhưng cái thánh khí này hình như có hơi không bình thường."

Tông chủ Thiên Cực Tông từ trước đến nay vui buồn không lộ, nhìn chằm chằm Phương Sam hai lần, chỉ nói. "Có vài bảo khí lúc mới biến hóa có chỉ số thông minh cỡ như trẻ con mà thôi".

Trưởng lão miễn cưỡng chấp nhận cách nói này.

Thời gian kế tiếp, cho dù là Ma chủ báo ra cái giá cao bao nhiêu, tông chủ Thiên Cực tông chỉ kêu cao hơn mười triệu linh thạch.

Ma chủ vốn không phải là người có tính tình tốt, lạnh mặt nói. "Giá cao như vậy, kêu xong mà không lấy ra được linh thạch thì sẽ không tốt đâu".

"Không cần Ma chủ phải bận tâm". Tông chủ Thiên Cực Tông cười nhạt, tựa như trong lòng đã sớm có dự tính.

Khi sắp gần tới một tỷ rưỡi, Khí Tông và Dược Tông tiếc nuối trước sau rời khỏi, bọn họ không thiếu tiền, nhưng luyện khí và luyện đan cũng đốt rất nhiều tiền.

Đến cuối cùng, gần như là Thiên Cực Tông và Ma chủ đơn phương cạnh tranh.

"Ba tỷ". Tông chủ Thiên Cực Tông đột nhiên tăng giá lên gấp đôi.

Phương Sam híp mắt một cái, gã tông chủ này thật thông minh, đầu tiên là làm cho đối thủ nóng nảy, từng chút một đè ép điểm giới hạn của đối phương, sau đó đột nhiên tăng giá.

Giả sử ngay từ đầu cứ gọi ra cái giá ba tỷ, Ma chủ vẫn có thể cố gắng liều mạng tranh giành một hồi, lúc này, trong đôi mắt tràn ngập chiến ý và ý lạnh bức người kia, chỉ còn lại có sát ý lạnh thấu xương.

Tông chủ Thiên Cực Tông làm như không thấy, hắn đã tranh đấu với Ma chủ nhiều năm như vậy, người này cũng không làm gì được người kia.

Ma chủ: "Ba tỷ, ngươi thật sự lấy ra được à?"

Tuy Thiên Cực Tông tài chính hùng hậu, nhưng ba tỷ cũng không phải là một con số nhỏ.

Tông chủ Thiên Cực Tông cười hỏi. "Nếu như ta có thể lấy ra được thì sao?"

Ma chủ: "Điểm giới hạn của Thiên Cực Tông là bao nhiêu, ta và ngươi đều hiểu rõ".

Trong tay tông chủ Thiên Cực Tông đột nhiên xuất hiện một cái túi trữ vật, ném cho Phương Sam. "Ở đây có hai tỷ".

Ma chủ vừa định cười nhạo, tông chủ Thiên Cực Tông đột nhiên quay sang chắp tay với Tử Long thần thú, người sau liền để lại mấy rương linh thạch, ra hiệu cho thị vệ phía sau, không nói một lời rời khỏi.

Ma chủ giận quá thành cười: " Thì ra ngươi và Tử Long thần thú đã sớm cấu kết với nhau".

"Không bằng được cao kiến của Ma chủ, hợp tác với Khôi Lỗi môn mai phục đệ tử Thiên Cực tông ta ở cấm địa".

Sắc mặt của Ma chủ tương đối xấu xí, sát khí trong mắt giống như sau một khắc sẽ bắn ra ngoài.

" Đi!" Lúc mọi người ở đây cho rằng sẽ nổ ra một trận đại chiến hết sức căng thẳng, Ma chủ đột nhiên phất tay áo rời khỏi.

Tông chủ Thiên Cực Tông híp mắt nhìn chằm chằm theo phương hướng Ma chủ rời đi, không biết suy nghĩ cái gì.

"Chúc mừng vị khách này!" Phương Sam giải quyết dứt khoát: "Hôm nay ngươi đã trở thành người thắng lớn nhất của chúng ta!"

Ngày hôm nay, lần đầu tiên vẻ mặt của tông chủ Thiên Cực Tông xuất hiện một chút thay đổi, chẳng biết tại sao, từ đáy lòng của hắn mơ hồ có cảm giác bất an.

Phương Sam kiểm kê hết linh thạch, chủ động đi tới địa phận của Thiên Cơ tông: Đi thôi, chúng ta trở về tông!"

Giọng nói tự nhiên giống như đang nói trở về nhà mình.

Tông chủ Thiên Cực Tông nhíu mày. . . Cảm giác bất an vừa rồi lại càng tăng thêm rồi. . .

Núi non trùng điệp, mây mù thẳng tắp, Thiên Cực Tông được xây dựng sâu trong núi cao mây mù, trận pháp xung quanh đếm không xuể, nếu người bên ngoài đi lạc vào, mười phần chết chắc.

Phương Sam ở giữa không trung đưa mắt ngắm bốn phía, chỉ nhìn thấy núi non vô tận, có không ít phủ đệ của tu hành giả, gió núi thổi mạnh, thổi tan một phần mây mù, Thiên Cực Tông uy nghiêm có khí thế sừng sững đứng tại trung tâm, khiến người ta không dám tới gần.

Đệ tử đi tuần núi kích động: "Là tông chủ!"

Sau khi hạ xuống, mây mù bao phủ khắp nơi khiến nơi đây càng giống chốn thần tiên hơn.

" Tham kiến tông chủ!"

Tông chủ Thiên Cực Tông khoát tay, đơn giản nói rõ thân phận của Phương Sam và Ngụy Tô Thận, đệ tử tuần núi lập tức sáng bừng hai mắt, đây chính là thánh khí nha, còn là cái thể loại còn sống đứng thẳng hai chân đi lại nữa!

"Trước chưa kịp giới thiệu, ta tên là Đỗ Hiên, là tông chủ của Thiên Cực Tông." Tiếp theo lần lượt giới thiệu mấy đại trưởng lão trong tông.

Phương Sam: "Ta là Hoàng Phủ Ngạo Sam, " Chỉ sang Ngụy Tô Thận: "Vị này chính là Hùng Bá Thiên."

". . ."

Thật là một cái tên khiến người hít thở không thông!

Trong nháy mắt lúc Phương Sam mở miệng, lông mày của Ngụy Tô Thận đã giật giật.

Đỗ Hiên nhìn Ngụy Tô Thận, không nhịn được nói: "Vị Bá Thiên huynh này vì sao cứ một mực nhìn lên trời vậy?"

Thế cho nên trên đường về có mấy lần hắn đều vô thức nhìn lên trên, xem xem mình có thể thấy được thứ gì đó kỳ diệu rơi xuống hay không.

Phương Sam: "Hắn không nhìn lên trời thì cũng nhìn ta hà."

Tuy cảm thấy không hiểu ra sao cả, nhưng Đỗ Hiên bỗng hiểu tại sao Ngụy Tô Thận làm như vậy một cách quỷ dị.

Phương Sam không muốn chậm trễ thời gian nữa: "Chọn một ngày đẹp trời mau chóng ký khế ước đi thôi."

Các trưởng lão Thiên Cực Tông sắc mặt đều cổ quái. . . Chẳng lẽ thế đạo thay đổi rồi, thánh khí bây giờ đều chủ động như vậy?

Đỗ Hiên là tông chủ Thiên Cực Tông, đương nhiên sẽ không để thánh khí rơi bên đường, không ai có thể cam đoan môn hạ của mình không có lúc sinh ra hai lòng.

Phương Sam thúc giục: "Nhanh, nhỏ máu ký khế ước đi."

Hình như rất sợ một giây kế tiếp hắn sẽ hối hận.

Ở giữa một loại cảm xúc không nói rõ được cũng không tả rõ được, Đỗ Hiên lần lượt ký kết khế ước bình đẳng với bọn họ, loại khế ước này gần như không có hạn chế, nói khó nghe một chút, cho dù có kẻ địch tấn công, có ra tay giúp đỡ hay không còn phải xem tâm trạng của Phương Sam.

Đương nhiên, có khế ước trong người rồi, cho dù là tu luyện hay đột phá, đều sẽ mang lại cho người ký khế ước chỗ tốt cực lớn.

Đỗ Hiên sắp xếp cho bọn họ một biệt viện đơn độc, chính là một trong những địa phương dư thừa linh khí nhất Thiên Cực Tông.

Phương Sam đặc biệt dặn dò ngày thường không được quấy rầy hắn, Đỗ Hiên không có ý kiến, đại đa số tu sĩ đều yêu thích yên tĩnh, bế quan tu luyện cũng là chuyện thường.

[Tiến độ nhiệm vụ: Đã hoàn thành

Phần thưởng: Ngẫu nhiên rơi xuống < Khôi lỗi thuật> x 1.]

Ngụy Tô Thận bấm vào chấp nhận.

[Gợi ý của hệ thống: Tập luyện được <Khôi lỗi thuật>

Nhiệm vụ rơi ngẫu nhiên: Tình yêu của khôi lỗi ba ba.

Ghi chú: Một ... hai ... ba, người gỗ. Không nói chuyện hoặc di chuyển. Tránh xa lửa, đừng để bị mốc, hãy tăng cường sáng tạo! Ánh sáng của con rối đã tắt, nhưng lửa của nó chắc chắn sẽ lại bùng lên.

Điều kiện cần đạt được: Làm cho ít nhất 10.000 tu sĩ run rẩy.

Yêu cầu đặc biệt: bao gồm tu sĩ Kim Đan].

"Nhiệm vụ liên kết?" Sắc mặt Phương Sam thay đổi: "Loại nhiệm vụ này sẽ rất khó hoàn thành."

Ngụy Tô Thận: "Có cậu ở đây thì không khó."

Phương Sam cảm động, không ngờ mình lại quan trọng như vậy trong mắt ký chủ.

Ngụy Tô Thận thản nhiên nói: "Cậu có bản lĩnh khiến người ta run rẩy."

". . ."

<Khôi lỗi thuật> không giống bất kỳ loại thuật pháp nào khác, bí quyết và một số phương pháp chế tác được truyền lại chỉ có thể hướng dẫn anh nhập môn, thao tác thực tế vẫn tương đối khó khăn.

Lúc Ngụy Tô Thận luyện tập, Phương Sam đã phung phí gần một nửa số linh thạch để mua các vật phẩm cần thiết chế tạo khôi lỗi, trong đó các loại đá năng lượng sử dụng trong các bộ phận quan trọng có giá cả đắt đỏ đến mức khiến người ta giận sôi gan.

Trong khoảng thời gian sau đó, đệ tử Thiên Cực Tông thường thường nghe thấy chỗ ở của thánh khí truyền ra những tiếng nổ ầm ĩ, có người đi qua kiểm tra tình hình, nhưng rất nhanh đã bị đuổi ra ngoài, qua một thời gian dài, mọi người cũng tập mãi thành thói quen.

Gần đây tâm trạng Đỗ Hiên không tệ, đầu tiên là bên phía Ma chủ trở nên an phận, hay bởi vì ký kết khế ước với thánh khí mà việc tu hành cũng tiến triển cực nhanh.

Ngày hôm đó hắn bước chậm đi trong núi, nhìn về nơi xa xăm, ở dưới nơi chân trời kéo dài vô biên, bỗng dưng cảm thấy mình thật nhỏ bé.

"Ha!"

Đỗ Hiên hết cả hồn, chỉ thấy một cái đầu gỗ lộ ra sau một khối đá lớn vừa bị phanh thây.

Khôi lỗi môn!

Sát khí trong mắt Đỗ Hiên chợt hiện, Khôi lỗi môn càng ngày càng suy tàn nên ngang nhiên cấu kết với ma đạo, mai phục đệ tử trong tông ở cấm địa. Nghĩ tới đây ánh mắt trở nên sắc bén, hắn còn chưa đi tìm khôi lỗi môn tính sổ, đối phương lại chủ động tìm tới cửa.

Đang định ra tay lại thấy không đúng, Thiên Cực Tông trùng điệp hiểm trở, muốn lẫn vào trong tông mà không khiến ngươi ta chú ý đến, trừ phi là tu vi đạt được cảnh giới tương đối cao.

"Ha!". . .

Khôi lỗi chủ động đi tới trước mặt Đỗ Hiên.

" Đỗ tông chủ."

Đỗ Hiên ngẩng đầu, một bóng người màu đỏ bay tới, ngồi trên tàng cây, thân thiện vẫy vẫy tay với hắn.

Đỗ Hiên: "Con rối này là của ngươi?"

Phương Sam gật đầu, vỗ tay một cái. Khôi lỗi đột nhiên như con gấu ôm lấy Đỗ Hiên, chỉ một khắc sau, lại có mấy khôi lỗi xông lên.

" Chúng nó có thể giúp chưởng môn tu luyện." Giọng nói của Phương Sam đột nhiên trở nên sắc bén: "Bố trận."

Hành động của khôi lỗi còn hơi ngu, nhưng thân thể vô cùng dũng mãnh, Ngụy Tô Thận dựa theo ghi chép trên <Khôi lỗi thuật>, bày ra trên người nó trên trăm cái trận pháp, trừ phi là phá giải từng cái, bằng không rất khó đánh nát nó.

Vừa mới bắt đầu Đỗ Hiên còn cảm thấy thú vị, còn đánh mấy chiêu, nhưng theo thời gian ngày lại ngày trôi qua, khôi lỗi cứ ép buộc hắn phải tu luyện, quấy rầy cả ngày lẫn đêm, thì nó lại trở thành nguồn gốc của nỗi đau.

Cho dù là mạnh mẽ phá hủy nó rồi, ngày thứ hai lập tức gặp phải bản thăng cấp của con rối đã chết hôm trước.

Chưa đầy nửa tháng Thiên Cực Tông gần như là bị khôi lỗi vây quanh, thậm chí có đệ tử trong tông môn lúc đang chạy trốn còn ngộ ra được một bộ thân pháp.

" Tông chủ, không thể cứ tiếp tục như vậy nữa! "Có trưởng lão chạy đến đây tố khổ, tu vi được nâng cao là chuyện tốt, nhưng mà ngay cả lúc hắn đang muốn cùng phu nhân song tu, khôi lỗi cũng trốn trên mái nhà ngồi chồm hổm quan sát, bảo sao người ta không giận sôi gan!

Đỗ Hiên đang bị một cái khôi lỗi cường tráng giống như King Kong cao năm sáu thước đang ôm chặt cứng trong ngực, ốc còn không mang nổi mình ốc, nào còn có thời gian rảnh đi quản lão.

Ở cách đó trăm dặm, đệ tử của Khôi lỗi môn phụ trách quan sát bỗng kinh ngạc, kéo thanh niên bên cạnh lại hỏi. "Sư huynh, từ khi nào Khôi lỗi môn chạy sang đánh chiếm Thiên Cực tông vậy?"

Thực lực của thanh niên tuy rằng mạnh mẽ, nhưng ở cách quá xa, chỉ cảm thấy thế cục bên đó loạn cào cào, nhưng không cách nào thấy được rõ toàn cảnh, cau mày nói. "Không phải là khôi lỗi của chúng ta".

"Chẳng lẽ Thiên Cực tông tự mình nghiên cứu?" Đệ tử của Khôi lỗi môn giận dữ. "Bọn họ muốn đoạt chén cơm của chúng ta à".

Sự hỗn loạn kéo dài liên tục mấy ngày, sau khi Khôi lỗi môn nhận được mật báo, phái ra mười mấy người muốn thừa dịp hỗn loạn lẻn vào Thiên Cực Tông, đáng tiếc còn chưa kịp trà trộn vào đã bị khôi lỗi cường tráng bắt lại, trực tiếp ném ra sau núi, xém chút nữa mất nửa cái mạng.

Sau khi suýt chút nữa bị một khôi lỗi cọ xát trước mặt mọi người, sự nhẫn nại của Đỗ Hiên rốt cuộc cũng chạm đến cực hạn.

"Đùng! " Khôi lỗi lắc lắc thắt lưng cường tráng như cái thùng nước. "Ta mà đuổi kịp ta sẽ đem ngươi... Hắc hắc hắc!"

"Hoàng Phủ huynh!" Đỗ Hiên chật vật chạy vào trong biệt viện.

Vẻ mặt Phương Sam đầy cao ngạo. "Xin hãy gọi ta là Hoàng Phủ Ngạo Sam. "

Đỗ Hiên hít sâu một hơi, đột nhiên không hiểu ra sao nói một câu: "Hai vị có thể cam đoan vĩnh viễn không giúp tà ma ngoại đạo đối phó với tu sĩ hay không?"

Phương Sam: "Đương nhiên."

Nhìn thấy quần áo của Đỗ Hiên nhăn nhúm, đầu tóc bù xù, vì để an lòng đối phương, hắn liền lập lời thề đạo tâm. Trên thực tế, đừng nói đạo tâm, cái thứ như lương tâm hắn cũng không có.

Sau khi Đỗ Hiên nghe được thì hơi hơi thả lỏng một chút.

"Ha! "Đỗ Hiên biến sắc, phi thân chạy đi, tránh né khôi lỗi đang đuổi tới.
.

Là một tổ chức tình báo đệ nhất, gần đây Túy Nguyệt Lâu đang bị vả mặt không ngừng, bọn họ mới vừa dự đoán sau khi Thiên Cực Tông có được thánh khí, trong vòng mười năm sẽ mở ra trận đại chiến đối phó với ma tộc, thì lập tức có tin tức mới truyền ra ----

Cuối tháng sáu, Thiên Cực Tông gửi cho mười thế lực lớn trên đại lục cùng một số gia tộc lánh đời một phong thư: Chuyển nhượng thánh khí với giá thấp, ai có ý định thì nhanh chân liên hệ với chưởng môn Đỗ Hiên của Thiên Cực Tông! Giao hàng tận nơi! Nhận hàng trước trả tiền sau!

......

Tác giả có lời muốn nói.

Đỗ Hiên: rớt nước mắt, đều là do lúc đầu đầu óc bị nước vào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro