Chương 37. Thiên hạ có ai không nhận ra ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: Băng Di

Ánh mắt bắn tới từ bốn phương tám hướng không phải là nhất định phải có được, mà là e sợ tránh không kịp.

Thời điểm thiếu niên áo đỏ tay chân luống cuống, đột nhiên thấy trên tầng hai có một người đang vẫy tay với hắn, người đó cũng mặc áo đỏ, sự tùy ý đường hoàng trên thân được phát huy đến cực hạn.

Xác định đám tu sĩ thật sự không có hứng thú gì với mình, thiếu niên bay người lên đó. Có lẽ là bởi vì đan dược biến hình, trên người của hắn lúc nào cũng có một mùi thuốc thơm ngát nhàn nhạt.

"Chào ngươi nha." Phương Sam đặc biệt nhiệt tình.

Đã mở linh trí rồi thì không ăn được nữa, nhưng mà thiếu niên trời sinh hiểu biết về dược liệu và có thiên phú luyện đan, có hắn làm chủ lô, về sau cần đan dược cũng không cần chạy khắp nơi tìm cửa hàng đan dược nữa.

Thiếu niên ngượng ngùng cúi thấp đầu, đây là người đầu tiên từ khi hắn sinh ra không biểu lộ ra ý ghét bỏ hắn, sau khi lên tiếng chào hỏi thì bị nụ cười của Phương Sam làm cho choáng váng, không nhịn được nói: "Ngươi đúng là người tốt."

Lời này vừa nói ra, không khí chung quanh rõ ràng càng bất ổn.

Trong sự yên lặng tuyệt đối, lão hòa thượng ở bàn phía sau chắp hai tay: "A di đà phật, thị phi bất phân, chính tà bất biện, thật đáng buồn, thật đáng tiếc."

Thần vật biến hóa, mang theo sự kiêu ngạo từ trong xương tủy, ở trong lò luyện đan thiếu niên theo bản năng muốn chạy trốn, bây giờ không gặp nguy hiểm nữa, bản tính thật sự lộ ra, quay sang phía hòa thượng hừ lạnh một tiếng: "Tùy tiện phán xét người khác, vô tri!"

Ma chủ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, thưởng thức cái chén trong tay, chế nhạo nói: "Hòa thượng à, đều nói người trong phật môn đều có một đôi tuệ nhãn, ta thấy tiểu huynh đệ này cũng không tệ, thiên phú dị bẩm, ngươi đây là vì đố kị nên mới nói như vậy."

Có thể nhìn thấy đám tu sĩ tự cho là thanh cao này nghẹn đến á khẩu không trả lời được, tâm trạng của Ma chủ rất là vui sướng.

Thiếu niên biết ơn vì hắn đã lên tiếng cho mình, tận đáy lòng nói: "Ngươi cũng là người tốt."

Ma chủ: ". . ."

Hắn thu hồi lời vừa nói, hòa thượng nói như vậy còn nhẹ, đây không phải là không phân biệt thiện ác, rõ ràng là một thằng mù!

Phương Sam ho nhẹ một tiếng: " Trận tỷ thí còn chưa kết thúc, chư vị vẫn nên chú ý trên sân mới thỏa đáng."

Đỗ Hiên cũng nói: "Đừng ảnh hưởng đến trạng thái của luyện đan sư."

Đã có linh đan khai mở linh trí, theo lý thuyết cuộc tỷ thí về sau sẽ càng đần độn vô vị, nhưng mà sự hứng thú của mọi người không giảm lại còn tăng. Đa số mọi người đến đây đều là tu sĩ, họ không có quá nhiều suy nghĩ như Đỗ Hiên và Ma chủ, cần phải mời chào cho được luyện đan sư, đa số bọn họ đều là tán tu, một viên đan dược tốt có tác dụng hơn so với luyện đan sư rất nhiều.

Còn như cái linh đan đã hóa hình này. . . lúc đầu bọn họ chỉ ghét bỏ cộng thêm một chút sợ hãi, bây giờ là lắc đầu ngán ngẩm.

Nhãn lực không tốt, đầu óc cũng không tiện sử dụng, cho dù vứt xuống cửa động phủ làm kẻ giữ nhà cũng không ai thèm.

Luyện đan sư luyện được linh đan nản lòng thoái chí đi xuống đài, không nghi ngờ chút nào, lần này hắn sẽ là quán quân của đại hội luyện đan, nhưng mà lại là quán quân bị ghét bỏ nhất.

Đỗ Hiên thản nhiên đi tới, tặng than vào lúc này càng có thể đánh động lòng người.

Nếu như luyện đan sư này bằng lòng gia nhập vào Thiên Cực Tông, sau này có thể một mình sáng lập Đan phong, bù đắp cho thiếu sót trong lĩnh vực đan đạo của Thiên Cực Tông.

Ma chủ cười lạnh một tiếng, sao có thể để cho hắn vừa lòng đẹp ý, trước khi Đỗ Hiên kịp đến đã chạy tới cướp người đi.

Thiếu niên khó hiểu, hỏi Phương Sam: "Nếu bàn về thành tựu trong tương lai, ai có thể vượt lên trên ta, bọn họ vì sao lại bỏ gần cầu xa?"

Phương Sam khó có được không làm ra tư thế hào phóng uống một hơi cạn sạch, chỉ nhấp miếng rượu, nghiêm túc nói: "Ngươi phải nhớ kỹ, trên đời này chỉ có cùng là anh hùng mới cùng chung chí hướng, càng nhiều hơn chính là đồ dốt nát có mắt như mù."

Thiếu niên bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế."

Tử Long thần thú thật sự là nghe không vô nổi, kiếm cớ rời đi sớm.

Đỗ Hiên bên kia giằng co không nghỉ cùng Ma chủ, chuẩn bị tìm thời cơ rút lui, ở đầu cầu thang tình cờ gặp Tử Long thần thú, kinh ngạc: "Ngươi bây giờ rời đi?"

Tử Long thần thú giả bộ cười: "Trên đảo xảy ra chút chuyện."

Đỗ Hiên hiểu ý: "Ta đưa ngươi đi."

Mượn cớ chạy về theo.

Thiếu niên hồn nhiên không cảm thấy tất cả những chuyện dị thường ở đây có liên quan đến mình, vẫn còn ở nói chuyện cùng Phương Sam, nói tới chuyện tên họ, thiếu niên có hơi lưỡng lự.

Phương Sam: "Ta có thể cho ngươi mượn tên."

"Mượn?"

Phương Sam chỉ chỉ chính mình: "Hoàng Phủ Ngạo Sam." Sau lại giới thiệu Ngụy Tô Thận: "Hùng Bá Thiên."

Nói xong chỉ hơi trầm ngâm. "Không bằng cứ gọi ngươi là Thiên Sam?"

Ngụy Tô Thận cảm thấy quái dị, thông thường phương pháp chọn một từ trong mỗi cái tên này chỉ được áp dụng cho người thừa kế thôi mà.

Thiếu niên trừng mắt nhìn, Phương Sam suy nghĩ một lần nữa: "Không dễ nghe, dứt khoát gọi là Thiên Hiên đi."

Thiếu niên có vẻ rất thích cái tên mới. "Vì sao không gọi là Hiên Thiên?"

Phương Sam: "Cái tên này hơi bất kính với thiên đạo, nhỡ đâu thiên đạo có trình độ văn hóa không cao, tưởng đâu ngươi tên là Càn Thiên thì phải làm sao bây giờ?"

Thiếu niên kinh ngạc chỉ vào Ngụy Tô Thận. "Vậy tại sao hắn có thể gọi là Bá Thiên?"

Phương Sam. "Vì hắn da dày, sét đánh không chết!"

Đuôi lông mày của Ngụy Tô Thận nhướng lên, người kia lại giả vờ làm nhưng không thấy, móc ra một túi linh thạch đưa cho thiếu niên. "Thứ này dùng để mua dược liệu, vừa mới bắt đầu thì luyện tay một chút, có thể đưa đan dược tới cho chúng ta, chúng ta sẽ kiểm nghiệm dược tính miễn phí giúp ngươi".

Thiếu niên cảm động đến mức nước mắt lưng tròng.

Phương Sam. "Không cần phải lo lắng đan dược xảy ra vấn đề, chúng ta là thánh khí, không thể trúng độc được".

Thiếu niên lau nước mắt, trong lòng sinh ra vài phần thân cận.

Phương Sam. "Nhớ kỹ, thuốc luyện xong thì đưa đến quán trọ Thiên Duyệt, chúng ta sẽ định giá theo giá thị trường cho ngươi ".

Thiếu niên vội vàng lắc đầu. "Ngươi đối với ta ân trọng như núi, ta sao có thể đòi hỏi báo đáp".

Phương Sam. "Thời gian quý giá, đã có được thiên phú chế thuốc thì đừng làm chậm trễ".

Thiếu niên trịnh trọng gật đầu, một bước quay đầu ba lần, người gác cửa nhận được ám chỉ của trưởng lão Đan Các, thúc giục hắn mau đi thôi.

Phương Sam dùng ánh mắt vui mừng tiễn hắn đi rồi, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của thiếu niên nữa, ngược lại nói với Ngụy Tô Thận. "Có chỗ dựa về đan dược rồi'.

Ở cửa.

Đỗ Hiên và Tử Long thần thú tựa vào trong góc, trùng hợp thấy thiếu niên đang vừa đi ra vừa lẩm bẩm. "Ta nhất định phải nỗ lực chế thuốc, báo đáp ân công, khiến cho những người khinh thường ta phải hối hận!"

"Này thiếu niên".

Thiếu niên dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía tiếng nói.

Đỗ Hiên. "Hành tẩu ở tu chân giới không chỉ cần phải có tên mà còn cần phải có đạo hiệu".

Thiếu niên cau mày.

Đỗ Hiên. "Tại hạ bất tài, nhưng mà có một đạo hiệu rất thích hợp với ngươi. "

Thiếu niên. "Nói thử nghe xem"

Đỗ Hiên chậm rãi nói. "Dược Hoàn".

Tử Long thần thú cũng hùa theo gật đầu. "Dược Hoàn đại sư, rất hay".

Thiếu niên cảm thấy vui sướng với hai chữ đại sư ở phía sau, suy nghĩ một chút. "Ta là linh đan biến hình, ngược lại cũng rất xứng với cái tên này".

Đợi hắn đi xa rồi, Tử Long thần thú than thở. "Nên thêm một cái họ cho hắn".

Đỗ Hiên nói tiếp. "Ta thấy họ Trì rất thích hợp với hắn".

Bị người ta bán còn giúp đếm tiền, sớm muộn gì cũng xong đời.

.

Tuy bản lĩnh gài bẫy người ta của Phương Sam là hạng nhất, nhưng mắt nhìn người của hắn cũng là hạng nhất.

Thiếu niên, không phải, phải gọi là Thiên Hiên có thiên phú bẩm sinh trong lĩnh vực chế thuốc, thiên phú như thế, thậm chí còn vượt qua cả một vị ký chủ mà Phương Sam đã từng dẫn dắt.

"Lúc ông trời mở ra một cánh cửa chắc chắn sẽ đóng cửa sổ lại".

Phương Sam nắm chặt một viên đan dược nho nhỏ trong tay đờ người ra, đan dược có phẩm chất cao giai, nhưng mà trên thân đan dược lại có khắc bốn chữ: Dược Hoàn đại sư.

Ở tu chân giới có rất nhiều khí tông sư hoặc là luyện đan sư thích khắc danh hào của mình lên trên thành phẩm, Thiên Hiên còn chưa đạt được danh tiếng mà hiển nhiên đã trở nên nổi tiếng.

Buổi tối, Ngụy Tô Thận đang chuyên chú uống thuốc, bỗng nhiên vành tai giật giật, phương Sam thì hít mũi một cái.

Mùi máu, trong máu còn có mùi thuốc nhàn nhạt.

Thần kinh Phương Sam căng thẳng, sau một khắc, có một thân ảnh vọt vào. "Chạy mau!"

Quần áo của Thiên Hiên lúc này đỏ chói, nhưng mà là bị máu nhuộm.

Phương Sam cái gì cũng không hỏi, lập tức cùng hắn xông ra ngoài, bay đi được một đoạn xa: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Thiên Hiên cắn răng: "Không biết có mấy tu sĩ từ đâu tới, nói là uống thuốc của ta bị bạo thể mà chết".

Đây không phải là trắng trợn hãm hại sao? Phần lớn thuốc của hắn đều bán cho Phương Sam, lưu hành trên thị trường cũng chỉ có một số ít thuốc bồi bổ cơ thể thông thường.

Phương Sam ồ một tiếng, lại hỏi. "Vì sao ta cũng phải trốn?"

Lần này Thiên Hiên không trả lời, ngược lại nhìn hắn đầy ẩn ý.

Ngụy Tô Thận trầm giọng nói. "Chỉ sợ tất cả mọi người có mặt trong đại hội luyện đan sư đều cho rằng cậu và hắn là cùng một phe!"

Phương Sam sửa lại cho đúng. "Không phải tôi, mà là chúng ta". Chủ đề lại thay đổi. "Có lẽ là muốn bắt ngươi để cô đọng lại một lần nữa".

Thiên Hiên nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt trở lên xấu xí.

Phương Sam thản nhiên nói. "Bởi vì có một vài nguyên nhân mà các gia tộc lớn sẽ không mời chào ngươi..."

"Có một vài nguyên nhân?"

Phương Sam khoát tay áo, trong mắt có vẻ hơi lúng túng. "Chuyện này không quan trọng, nhưng mà đều là biến hình, thánh khí là chiến binh, còn đan dược thì lại như là một cái bảo khố".

Nếu không thể làm việc được cho ta, đối với một số thế lực mà nói, bắt lại cắt thịt lấy máu cũng có thể dùng để tăng tu vi. Trong luyện đang đại hội phần lớn đều là tán tu, hứng thú đối với Thiên Hiên không lớn, nhưng đối với một vài lão quái vật nóng lòng muốn đột phá thì... Lại là một chuyện khác.

Ngụy Tô Thận cảm nhận được có mấy luồng khí tức mạnh mẽ đang đuổi theo sau lưng. "Nếu đã dám đến có lẽ đã đạt được thỏa thuận chung".

Trong thời kỳ không có chiến tranh, Phương Sam và Ngụy Tô Thận sẽ không thể phát huy được tác dụng quá lớn, không đến mức làm cho thế lực lớn phải ra tay đối phó, nhưng linh đan thì không giống, ăn vào nói không chừng có thể nâng lên được một cảnh giới nhỏ.

"Một lũ khốn nạn". Thiên Hiên thầm mắng.

Khoé môi Phương Sam khẽ cong lên, còn có tâm trạng để chế giễu vài câu. "Có thể chạy trốn từ trong vòng vây trùng điệp đúng là bản lĩnh không nhỏ".

Thiên Hiên. "Một người mặc quần áo màu xanh đã giúp ta tranh thủ một chút thời gian".

"Đỗ Hiên?" Phương Sam hơi giật mình nhưng vẫn có thể hiểu được, nhân phẩm của Đỗ Hiên coi như không tệ, nhưng tranh đấu giữa các thế lực, Thiên Cực tông cũng không thể nào tùy tiện can thiệp.

Thể lực của Thiên Hiên đã không còn chống đỡ nổi. "Bây giờ phải làm gì?"

Phương Sam cố nén cười, trầm giọng nói. "Chia binh làm hai đường, ngươi và anh ấy đi về phía Nam, ta đi thu hút sự chú ý của kẻ địch".

Thiên Hiên ngẩn người, Ngụy Tô Thận đang muốn mở miệng, Phương Sam đã giành nói trước: "Anh không kiên trì được bao lâu đâu, còn nữa, đừng quên bây giờ quan trọng nhất là anh phải đột phá."

Vẫn trong tình huống bị đuổi giết, đừng nói đột phá, không ngã xuống đã là may lắm rồi.

Ngụy Tô Thận: "Thực lực của cậu rốt cuộc có thể phát huy được bao nhiêu?"

"Cũng gần giống như ký chủ, bảo vệ tánh mạng không thành vấn đề."

Ở mỗi thế giới, hệ thống và ký chủ sẽ không chênh lệch thực lực quá lớn. Phương Sam cau mày. "Nếu còn lằng nhằng nữa thì sẽ không có lợi cho ai cả."

Ngụy Tô Thận: "Hợp lực, đánh chết người đến."

Phương Sam lạnh lùng nói: "Đừng quên mục đích của chúng ta, nếu như là quan hệ hợp tác, tôi sẽ liều mạng để bảo vệ tốt cho anh."

Ngụy Tô Thận giật mình.

Phương Sam ghé vào lỗ tai anh, nhỏ giọng nói: "Hai nhiệm vụ trước đã hoàn thành, đây là cái cuối cùng, giả sử đột phá đúng lúc, chúng ta có thể lập tức rời khỏi thế giới này."

Nói xong lời cuối cùng, còn nhẹ nhàng nhéo cổ tay anh một cái: "Tôi tin tưởng anh."

Ngụy Tô Thận hít sâu một hơi: "Chờ tôi."

Dưới bóng đêm Phương Sam chờ bọn họ bay ra một khoảng xa mới quay người bỏ chạy sang hướng khác.

Đều là mặc quần áo màu đỏ, lại còn đi một mình, người truy sát theo bản năng cho rằng Phương Sam là Thiên Hiên.

Giữa núi non trùng điệp, nguy nga sừng sững, Phương Sam đứng ở trên tảng đá lộ ra ngoài vách núi, nhìn ra nơi hoang dã xa xa, không tiếp tục chạy trốn nữa.

Người truy sát dừng ở sau lưng, cho là hắn đã tuyệt vọng từ bỏ việc chạy trốn.

Phương Sam cười cười, đưa lưng về phía bọn họ, quần áo đỏ chói mắt.

Hắn không lừa gạt Ngụy Tô Thận, thực lực của mình còn chưa đủ để đối phó với những người này, nhưng thực lực không đủ thì đạo cụ tới góp!

Nếu có thể, Phương Sam cũng không muốn sử dụng đạo cụ, đây chính là đạo cụ hắn dùng tiền thưởng cuối năm để đổi lấy, đối với một cái hệ thống bình thường uống rượu, tới trễ, bỏ bê công việc, khen thưởng cuối năm ít đến mức khiến người ta giận sôi.

Thở dài: "Hiện tại cút đi, ta còn có thể tha cho các ngươi một mạng."

Hắn vừa lên tiếng, những người truy đuổi đều biết mình đã bị lừa, đều tái mặt.

" Giết!" Người cầm đầu hạ lệnh: "Mang đầu của hắn về phục mệnh với gia chủ!"

" U mê không tỉnh ngộ ." Lời nói vừa dứt, Phương Sam ném một cái ống trúc, ở giữa không trung bùng nổ mấy trăm đạo kiếm quang.

" Mau lui lại!" Có người chợt quát lên.

Nhưng mà đã không kịp, sau một khắc, tứ chi liền bị kiếm quang cắt đứt, chết không nhắm mắt.

Còn chưa tới hừng đông, tin tức hơn mười cao thủ hóa thần kỳ không ai sống sót oanh động cả tu chân giới.

Có tu sĩ từng chạy đến xem, phần còn lại của chân tay cụt bị xếp thành bốn chữ: Cầu một công đạo. Bên cạnh còn lấy máu kí tên: Hoàng Phủ Ngạo Sam.

Mặc dù người bị giết không nhiều, nhưng cũng là tinh nhuệ của vài thế lực lớn, một lần đắc tội nhiều người như vậy, Phương Sam cũng không tiện tiếp tục rêu rao, đành ăn mặc khiêm tốn, thay đổi dung mạo trà trộn vào trong thành Triều An.

"Có nghe nói chưa? Đã có thế lực trao giải lớn muốn mạng của Hoàng Phủ Ngạo Sam rồi đó".

"Một người một kiếm giết địch lưu danh, rất có khí phách".

"Nghe nói là vì cứu bằng hữu mà hắn ta đánh lạc hướng của kẻ địch, không ngờ Hoàng Phủ Ngạo Sam lại là người trọng tình trọng nghĩa như vậy".

Ở trong góc phòng, một thanh niên bình thường đưa tay ôm lấy gương mặt hơi nóng lên của mình, lẩm bẩm. "... Sao mình lại tài giỏi dữ vậy nè."

.

Trong sơn động nhỏ mờ tối, có một luồng khói xanh thoát ra.

Thiên Hiên nỗ lực luyện chế đan dược, thỉnh thoảng nói với Ngụy Tô Thận. "Ngươi nhất định phải nâng cao được cảnh giới, mới không uổng phí sự khổ tâm của ân công".

Vừa nói, hắn vừa nắm chặt nắm tay, xúc động nói. "Không biết ân công có gặp nguy hiểm không, chỉ cần có đủ thực lực là chúng ta có thể đi cứu hắn!"

Ngụy Tô Thận nhét thuốc vào trong miệng, ngửa đầu nhíu mày. "Cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm...."

Tác giả có chuyện muốn nói:

Phương Sam: Đừng có tới tìm ta, các người sẽ cản trở con đường nổi tiếng của ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro