Chương 39. Tiên phong, sáng tạo, cần cù làm giàu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: Băng Di

Từ ngày đầu tiên Phương Sam vào Ngụy gia, nhóc mập giống như kết thù kết oán với hắn, có thể nói là thấy ngứa mắt lẫn nhau.

Thêm nữa, trước giờ Phương Sam đi một bước ẹo ba lần, đương nhiên tầm mắt của nhóc mập bị hấp dẫn đi, không phát hiện ra Ngụy Tô Thận là rất bình thường.

Sau khi nói ra ý tưởng của mình để cứu vớt vấn đề, nhóc mập ý thức được vẻ mặt của Ngụy Tô Thận chẳng những không thay đổi, ngược lại còn dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cậu, làm cho trong lòng Ngụy Tô Bùi phát rét.

"Nghe nói bây giờ phiếu điểm của đại học được gửi bưu điện đến tận nhà."

Nhóc mập như bị sét đánh: "Chỉ, chỉ một số trường thôi, không bao gồm trường học của tụi em."

Ngụy Tô Thận: "Tính thử một chút, hai ngày nữa là có bảng thành tích, anh bảo cha mẹ làm tiệc chúc mừng cho em."

Nhóc mập điên cuồng lắc đầu, bởi vì nhà quá gần, cậu rất ít khi về ký túc xá, bình thường cứ lắc lư ở nhà, đến nỗi cha mẹ cậu cũng chưa nhận ra hôm nay đã là ngày nghỉ, cũng có nghĩa là, kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc, tạm thời bị lãng quên.

Mà năm nay không ngoài dự đoán, nhóc mập vẫn bị treo chết ở trên cái cây thành tích này.

"Anh, thương xót cho em đi mà." Cánh tay thịt lôi kéo tay áo của Ngụy Tô Thận, có hết sức mở to đôi mắt muốn híp cả lại.

Ngụy Tô Thận thân thiết sờ đầu cậu một cái: "Bảo trọng."

Dứt lời, hai tay cắm trong túi chậm rì rì lên lầu, sắp đến đầu cầu thang thì quay đầu nhìn thoáng qua, ý lạnh trong mắt đông chết người.

". . ."

Về đến phòng, vừa nhấc mắt liền đối diện với đôi mắt của Phương Sam, cũng mang theo vẻ lạnh lùng và giễu cợt.

"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, ký chủ nên quật khởi từ nơi mình bị vả mặt đi." Phương Sam khoanh tay lé mắt nhìn anh. "Mà không phải là một con chim công kiêu ngạo đi dẫm đạp một con gà yếu ớt dưới chân."

Ngụy Tô Thận lộ vẻ quái dị.

Phương Sam đau đầu nhức óc: "Dù tôi là một hệ thống thì vẫn có tấm lòng của mẹ hiền, ký chủ có thể hiểu được sự vất vả của tôi không?"

". . ."

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng bị cha mẹ chê cười qua, bây giờ Ngụy Tô Thận nhận được gấp bội từ Phương Sam cái gọi là "Giáo dục yêu thương."

Đến khi Phương Sam giảng đạo lý vĩ đại xong thì đã là chuyện của nữa giờ sau, Ngụy Tô Thận lần đầu tiên nghe người khác phát biểu mà cảm thấy buồn ngủ.

Hít sâu một hơi, chuẩn bị đi ra ngoài.

Phương Sam nhíu mi: "Mới nói anh hai câu mà cũng không được?'

Ngụy Tô Thận nhịn không được cong môi: "Tôi đi lấy cho cậu một ly nước."

Phương Sam lắc lắc cái ly, phát hiện nó quả thực trống rỗng.

Ngụy Tô Thận không trực tiếp đi rót nước, mà là cầm cái ly đi đến chỗ Ngụy Tô Bùi đang hờn dỗi.

"Cho em thêm một cơ hội."

Nhóc mập lỗ tai thính giật giật, chân chó lại gần.

Ngụy Tô Thận: "Bị giáo viên gọi tới phòng làm việc mắng chưa?"

Nhóc mập gật đầu, ý bảo đương nhiên.

Ngụy Tô Thận: "Thông thường sẽ bị dạy bảo bao lâu?"

Nhóc mập hắng giọng, dùng giọng nói của người từng trải: "Không hơn mười phút."

Hai mắt Ngụy Tô Thận tỏa sáng.

Nhóc mập: "Thời điểm bị dạy dỗ, nhất định phải nhìn vào hai mắt của đối phương, làm cho đối phương thấy được mình đã nhận ra sai lầm của mình, đồng thời cách mỗi mười lăm giây gật đầu một lần, động tác phải thật nhẹ nhàng".

Vẻ mặt Ngụy Tô Thận có chút hài lòng, thì ra thằng em trai ngốc này của mình cũng hiểu biết rất nhiều.

Trước khi lên lầu còn vỗ bả vai của nhóc mập. "Bác học".

Nhóc mập được khen đến mức trong lòng nở hoa, trong chốc lát quên hỏi tại sao anh mình lại có hứng thú với mấy chuyện này.

Phương Sam uống miếng nước nhuận họng, khôi phục nguyên khí, tiếp tục quở trách.

Nói được phân nửa, chỉ thấy Ngụy Tô Thận đang nhìn vào mắt của hắn, trong ánh mắt là sự khiêm tốn nghiêm túc.

Phương Sam giật mình. "Ý thức được sai lầm của mình rồi à?"

Ngụy Tô Thận khẽ gật đầu.

Phương Sam nhe ra hàm răng trắng tinh. "Trẻ nhỏ dễ dạy".

Một ngày sau khi Ngụy Tô Thận trở về, không có bất kỳ nhiệm vụ nào được giao.

Buổi chiều, lúc anh đề cập chuyện này với Phương Sam, người sau xem thường nói. "Vậy thì đúng rồi, ký chủ nên nghỉ ngơi vài ngày".

Ngụy Tô Thận nhíu mày. "Chẳng phải rất lãng phí thời gian ư?"

Phương Sam cười cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên đầu lông mày một chút. "Đừng dùng thái độ đối xử với nhiệm vụ như sinh hoạt hàng ngày".

Ngụy Tô Thận nghĩ xoát nhiệm vụ có gì không tốt, cho dù không có nhiệm vụ, anh cũng sẽ dành phần lớn thời gian cho các vấn đề trong công việc.

Phương Sam thản nhiên nói. "Nhàn rỗi không được mấy ngày, dành thời gian hưởng thụ đi".

Thực tế tàn khốc lại một lần nữa chứng minh rằng Nguỵ Tô Thận không có phúc tận hưởng cuộc sống an nhàn. Buổi tối lúc ăn cơm, Ngụy Diệp nhắc tới việc công ty cần phải mở tiệc liên hoan giữa năm, và hai ngày tới còn có một cuộc họp quan trọng cần Ngụy Tô Thận phải có mặt.

Ban đầu, bữa tiệc giữa năm dự định sẽ được tổ chức vào tháng 6, nhưng đó lại là thời điểm bận rộn nhất của công ty, chớp mắt liền bị kéo dài cho đến bây giờ.

Lúc nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng sẽ liếc qua Phương Sam, giống như lơ đãng nói. "Ngụy gia có rất nhiều căn nhà trống ở bên ngoài, ở đây đông đúc, có thể cân nhắc đến vấn đề chuyển sang bên đó".

Phương Sam. "Con muốn chờ".

Ngụy Diệp nhíu mày. "Chờ cái gì?"

Phương Sam dời mông về phía Ngụy Tô Thận. "Đến một ngày anh ấy cho con một cái danh phận".

Cả bàn im lặng.

Ngụy Diệp là người đầu tiên đánh vỡ sự im lặng chết chóc, bảo dì Trương lấy một một ít quả óc chó đến thay thế điểm tâm bình thường sau khi ăn xong.

Nhóc mập lấy hết dũng khí nói. "Ăn cái này có bị khó tiêu không?"

Quả óc chó và cà rốt, hai thứ đồ này đối với cậu đều khó nuốt như nhau.

Ngụy Diệp lành mạnh nói. "Có một vài người giống như quả óc chó, phải đập nát mới ăn được".

Phương Sam bình tĩnh gật đầu. "Nhớ phải dùng tiền để đập".

"..."

Nhóc mập không dám xen vào nữa, im lặng ăn hạt óc chó.

Ngụy Diệp cũng không tức giận như trong tưởng tượng, trong mắt hiện lên một tia sáng, không biết đó là cảm xúc gì, nhưng khi nhóc mập lén liếc thấy, không nhịn được rùng mình một cái.

"Hai đứa đã quyết tâm ở bên nhau, vậy thì tốt nhất nên mang theo cậu ấy đến tiệc liên hoan của công ty". Khương Mỹ Linh tao nhã lau khóe miệng, cũng khiến cho người ta không thể nhìn thấu tâm tư.

Môi mỏng của Ngụy Tô Thận mím lại một cái, còn chưa mở miệng, đã bị điện thoại di động run lên cắt ngang.

"Ngụy thiếu đúng là bản lĩnh ngập trời." Sau khi điện thoại kết nối cũng không có chào hỏi, giọng điệu có chút kỳ quái.

Ngụy Tô Thận bình tĩnh nói: "Không dám nói là ngập trời, miễn cưỡng mạnh hơn anh là được."

"Tôi rất muốn biết anh làm thế nào thuyết phục được Bùi Dương vứt bỏ hợp tác với nhà họ Phương?"

Ngụy Tô Thận: "Gãi đúng chỗ ngứa."

Dứt lời thì cúp điện thoại, thấy Khương Mỹ Linh đang nhìn về phía này, nói: "Phương Xán."

Khương Mỹ Linh: "Nghe nói Phương Xán tìm được một bức tranh cổ, vốn tưởng rằng đã nắm chắc hợp tác với Bùi Dương, kết quả là dùng giỏ trúc múc nước, công dã tràng."

Ngụy Tô Thận: "Hắn quá tự tin."

Khương Mỹ Linh cười cười: "Mẹ cũng rất tò mò, con đã cho Bùi Dương chỗ tốt gì vậy?"

Ngụy Tô Thận: "Chữa bệnh."

Khương Mỹ Linh khó hiểu.

Ngụy Tô Thận: "Vô sinh."

". . ."

.

Bây giờ vẫn chưa phải cuối năm nên liên hoan cũng không lớn lắm, chỉ là tiệc tối, Ngụy Diệp đã bao một tầng khách sạn.

Trước mắt phần lớn công việc kinh doanh của công ty đã được giao cho Ngụy Tô Thận, làm lãnh đạo, khó tránh khỏi phải lên đài phát biểu vài lời.

" Thật là đẹp trai." Nhân viên mới vào công ty không nhịn được nói.

" Thừa dịp bây giờ nhìn nhiều thêm vài lần đi." Nhân viên kì cựu bên cạnh cười hì hì nói: "Ngụy tổng chính là mẫu người tiêu chuẩn nhiều tiền lãnh khốc như trong phim truyền hình đó. Chẳng những ít nói, mà ngày thường cũng rất ít khi lộ diện."

Ánh mắt Ngụy Tô Thận đảo qua dưới đài, chậm rãi mở miệng: "Nhờ nỗ lực của các bạn trong nửa đầu năm mà công ty đã đạt được sự phát triển tốt..."

Một phút trôi qua, hai phút trôi qua... năm phút trôi qua vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Nhân viên mới vô cùng ngạc nhiên: "Anh ấy ít nói à?"

Người ngồi cùng bàn lộ vẻ kinh ngạc. . . Chẳng lẽ đầu óc tổng tài bị lừa đá?

Vẻ mặt Ngụy Diệp dưới đài rất khó nhìn, hướng về phía Ngụy Tô Thận nháy mắt. . .cút xuống đây.

Ngụy Tô Thận không đối nghịch với ông, dứt khoát kết thúc công việc đi xuống.

Đón lấy ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Ngụy Tô Thận bình tĩnh ngồi xuống, Phương Sam nhẹ giọng hỏi: "Đột nhiên được chú ý có phải rất hài lòng hay không?"

"Bình thường."

Bị phớt lờ trong một thời gian dài, đột nhiên có người chú ý cảm thấy quả thật không tệ, nhưng chỉ mới được hai phút đã có cảm giác chán ghét.

Phương Sam lắc đầu: "Ký chủ thật là khó hầu hạ."

Ngụy Tô Thận thì đang suy nghĩ tới một chuyện khác, làm sao phát huy tối đa hiệu quả của <thuật khôi lỗi>. Thế giới hiện tại không thể so với tu chân giới, không có đá năng lượng khu động, khôi lỗi được tạo ra chỉ có thể phát huy được năng lực hạn chế.

Có đôi khi trình độ thần giao cách cảm của Phương Sam cùng Ngụy Tô Thận có thể dùng từ quỷ dị để hình dung, giống như bây giờ, hắn thấy Ngụy Tô Thận xuất thần, lập tức nói: "Tác dụng của khôi lỗi lớn hơn những gì ký chủ tưởng tượng, theo một ý nghĩa nào đó nó thậm chí vượt lên cả Lấp Lánh."

Ngụy Tô Thận cảm giác được chiếc lọ trong túi đang cử động, Lấp Lánh thò ra nửa người, run lên vì tức giận.

Phương Sam trấn an xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, từ góc nhìn của người khác, chính là hắn đút tay vào túi Ngụy Tô Thận để giữ ấm.

Lông mày Ngụy Diệp giật giật: "Hai đứa bây bớt bớt một chút đi."

Phương Sam biết tình thế không ổn nên chủ động rút tay lại, nhưng giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng: "Khôi lỗi chính là sức lao động miễn phí."

Trong nháy mắt Ngụy Tô Thận hiểu rõ hắn muốn nói gì, khôi lỗi không cần nghỉ ngơi, càng không cần tiền công, hoàn toàn có thể tự mình chống đỡ một cái nhà máy.

Phương Sam cắn răng một cái, tựa như đã làm ra quyết định gì đó: "Ngoại trừ <thuật khôi lỗi> nhiệm vụ lần trước không mò được gì, còn lãng phí đạo cụ. . ."

"Đạo cụ?"

Phương Sam che giấu đi sự chột dạ: "Nói chung phải nghĩ cách lấy lại vốn."

Trong chốc lát hắn nói lộ ra miệng, Ngụy Tô Thận vừa nghĩ liền biết là cái gì: "Thảo nào < lịch sử đại lục Thiên Huyền> đã thành lịch sử của một mình cậu."

Tròng mắt của Phương Sam xoay tròn, bắt đầu quay sang quan tâm nhiệm vụ hàng ngày.

Ngụy Tô Thận lại trở về hình tượng thờ ơ ít nói, nhiều người tưởng là đầu óc của anh bị lừa đá chạy tới mời rượu, muốn nói thêm vài lời, kết quả là bị đuổi đi. Liên hoan tiến hành được phân nửa, Ngụy Tô Thận tìm một cái cớ tùy tiện để rời khỏi.

Những năm trước cũng là như vậy, Ngụy Diệp cũng còn nói những lời lạnh lùng để giữ người lại, nhưng hôm nay lại là ngoại lệ, hoàn toàn không mở miệng ngăn cản.

Bài phát biểu năm phút đồng hồ vừa rồi của Ngụy Tô Thận để lại bóng ma quá lớn trong lòng người ta.

Không khí bên ngoài không có mùi thức ăn mà lại rất trong lành.

Phương Sam đứng bên cạnh con sư tử bằng đá ở cửa, bắt đầu tính toán: "Nhiệm vụ hàng ngày lần trước có liên quan đến Lấp Lánh, lần này nói không chừng cũng có liên quan đến <thuật khôi lỗi>".

Ngụy Tô Thận tiếp tục nghe hắn nói.

Phương Sam: "Nếu như có thể dẫn dắt hướng đi của nhiệm vụ thì <thuật khôi lỗi> rất thích hợp dùng để phát triển sự nghiệp. Nếu nhiệm vụ có thể giao về phương diện này, không những có thể tăng điểm, còn có thể tạo dựng sự nghiệp."

Ngụy Tô Thận khó tránh khỏi bật cười: "Cậu cảm thấy sự nghiệp của tôi bây giờ như thế nào?"

Phương Sam lộ ra vẻ chán ghét: “Còn kém xa số một thế giới.”

". . ."

Phương Sam nhếch miệng, tiếp tục nói, dựa vào nhiệm vụ phát triển sự nghiệp, khác với tự mình phấn đấu, bản thân nhiệm vụ sẽ cung cấp cho anh những tiện lợi nhất định." Dừng một chút, dùng giọng hết sức nghiêm túc nói: "Còn gọi là cơ hội."

Ngụy Tô Thận nhớ lại, thật tình cờ là thân thể của vợ Bùi Dương không khỏe, hai vợ chồng về nước ngay giờ phút quan trọng này, sợ là trong sách cũng không có chuyện trùng hợp như vậy.

Phương Sam: "Nhiệm vụ sẽ tạo ra cho ký chủ các dạng kỳ ngộ, cái chúng ta cần phải làm chỉ là tận dụng tình huống tốt nhất là được."

Ngụy Tô Thận: "Làm sao dẫn dắt?"

Phương Sam vỗ ngực một cái: "Mấy ngày nay ký chủ cố gắng ngâm mình ở công ty đi, tôi sẽ đi lo liệu một phen."

Ngụy Tô Thận dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn.

Phương Sam ung dung nói: "Yên tâm đi, mặt mũi của tôi vẫn còn đáng giá mấy đồng tiền."

Hệ thống phân phát nhiệm vụ chính là một tên ăn mềm không ăn cứng, hối lộ thích hợp có thể rất khả thi.

Mấy ngày sau đó Phương Sam cùng Ngụy Tô Thận đều rất vội vàng, một người trở lại là một tổng tài cuồng công việc như trước đây, một người khác vội vàng đi hối lộ.

Một tuần lễ sau, vào một buổi sáng ánh nắng tươi tắn, Ngụy Tô Thận nhận được âm thanh thông báo nhiệm vụ.

[Nhiệm vụ: Vương quốc trỗi dậy.
Ghi chú: Bạn thật may mắn khi có đôi bàn tay khéo léo hơn cả hậu duệ của Lỗ Ban! <Thuật khôi lỗi> có thể tạo nên tất cả các chế tác linh xảo tinh vi trên thế giới! Hãy bí mật xây dựng một vương quốc ngầm về đồ chơi tình dục. Đêm trong thành phố sẽ tuyệt vời hơn vì có bạn.]

Ngụy Tô Thận xem xong nhiệm vụ, câm nín hồi lâu không nói gì.

Phương Sam thở sâu, ổn định tâm trạng: "Nhìn bản chất thông qua hiện tượng, lợi nhuận trong lĩnh vực này thật khiến người ta giận sôi gan."

Ngụy Tô Thận vậy mà nở một nụ cười nhẹ, cười đến mức khiến cho người ta run sợ: "Đây chính là mặt mũi của cậu?"

Cảnh tượng lúc đầu Phương Sam thề son thề sắt nói rằng mặt mũi mình còn đáng tiền vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Phương Sam lý trí phân tích sự thật: "Cơ hội kinh doanh trong hầu hết các ngành đều đã bị độc quyền, nếu muốn lợi nhuận lớn hơn thì phải có khai thác sáng chế mới, ký chủ vừa vặn có năng lực về phương diện này, sản phẩm gì cũng có thể chế tác." Sau cùng còn bổ sung: "Xin thề lần này tôi tuyệt đối không cướp danh tiếng của anh nữa."

". . ."

Tác giả có lời muốn nói

Phương Sam: Cái danh tiếng này thằng ngu mới đi giành.

Ngụy Tô Thận: Ồ

Ngụy Tô Bùi: Anh, bây giờ chịu thiệt cũng không sao đâu, sau này tìm trường hợp riêng cướp trở về.

Ngụy Tô Thận: Cái gì kêu là trường hợp riêng.

Nhóc mập: Ví dụ như...  giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro