Đắm Đuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 3 tháng 10 năm 20xx

Sáng hôm sau, vừa hay tỉnh dậy thì đã thấy Xán Xán và Lan Nhi đang ngồi nói chuyện với nhau rất nhẹ nhàng tình cảm.

   " Lan Nhi? Hôm nay cậu không đi chơi với bạn trai hả? "

Cô gái kia nghe vậy thì liền bật khóc nức nở, Xán  Xán khẽ lắc đầu rồi nói thầm bằng khung miệng:
  " C H I A   T A Y "

  " À à! xin lỗi tớ không biết chuyện đấy..."


Nói xong Chi Hạ làm việc sáng rồi dỗ dành an ủi Lan Nhi một lúc rồi đi đến trường cùng bọn họ.

Vừa đi, Lan Nhi vừa đánh son đánh phấn tại nãy khóc trôi đi hết òi....Mà vừa trang điểm cô còn phàn nàn:
   " Chi Hạ, Xán Xán này, tớ nói thật với các cậu là tụi con trai trên đời đều rất khốn nạn! "

Xán Xán chỉ nhún vai, cô khẽ nghiêng người:
  " Cậu không yêu thì sẽ không có nhận định đấy đâu. Tình yêu còn tốt chán, nay tớ còn phải lên phòng hiệu trưởng nộp bản kiểm điểm đây này! "

 Chi Hạ tư định mà đập vào vai cô: " Chẳng phải cậu là nạn nhân sao? "
   " Thì đó! mẹ tớ chạy cho tớ vụ cửa kính rồi, tụi kia phải chịu hết mà!
"

  " Hầy! Mẹ cậu làm luật sư cũng lợi quá nhỉ?! "

  " Tất nhiên! tụi kia kẻo gì cũng lại im ỉm thôi, tớ cố nốt kì này thi xong sẽ chuyển qua lớp cậu đấy Chi Hạ."


Và thế là hai người họ lại vui mừng hân hoan cho nhau, người thì vì tình bạn, người thì vì tình yêu mà trở nên tốt hơn rất nhiều. Còn Lan Nhi thì... thôi, kể gì tới người đang thất tình kia cho truyện mất vui chứ!
.

.

.

Sáng hôm ấy tan học thì Chi Hạ lại cứ suy suy trầm trầm ở hành lang lớp, còn mắt cứ nhìn chằm chằm vào tòa lớp học đối diện. Và chẳng hiểu vì cái gì mà cô cứ thế mà đi đến tòa lớp đó luôn, hiển nhiên là lấy cơ muốn được gặp Lan Nhi nên đi tìm bạn trai của cậu ấy rồi!
Lớp của Tư Hải là lớp học theo lên thạc sĩ lên ở tầng trên cùng, quả là cũng muốn ngó xem anh ấy học ra sao, tại các lớp khác bây giờ cũng nghỉ học để đi ăn cả.

Lúc lên cầu thang thì vừa hay Tư Hải cũng đang đi xuống, không biết có phải Chi Hạ không thấy hay do giả mù mà cô cứ cúi cằm mặt xuống khi gặp người ta không. Và ừ, đằng kia cũng thế, cũng lướt qua như không thấy gì.
Vừa lúc Chi Hạ định chạy xuống chào anh thì có chị gái nào đó chạy ra định ôm Tư Hải nhưng đối phương không cho phép. Cô ta cười cười rồi đưa cơm trưa tự làm cho anh:
   " Tư Hải, đây là cơm hộp em tự làm đấy! Anh thử xem đi, d-dù gì thì anh cũng từng thử tay nghề của em r-"
   " Không cần."

Quá dứt khoát, quá nguy hiểm. Cũng nể bà kia thật, này là tán tỉnh công khai rồi chứ còn gì nữa. Cơ mà, Tư Hải lại từng thử ăn của cô ta? Đó cũng chính là điều mà Chi Hạ đang nghĩ, kèm theo một suy nghĩ táo bạo nữa là cô gái đó là người yêu cũ của Tư Hải!
    " Anh cũng đừng giận nữa được không vậy? Em thích anh không vì sắc đẹp mà là vì hôm ấy anh là ân nhân của em mà?! "

     "..."

    "  Coi như đây là bồi đáp đi, anh cứ nhận tấm lòng của em được không? "

Tư Hải dường như không nghe nổi mấy lời dẹo dặn bánh bèo từ miệng cô ta nữa, anh quay đầu lại rồi lườm:

   " Tôi ước hôm ấy không giúp cô. "

   " Em...Em xin lỗi mà? "

Đúng lúc ấy thì Chi Hạ từ cầu thang bước xuống, mắt chạm mắt với người con trai kia, cô lướt qua mỹ nữ kia như người vô hình. Cứ vậy đến cạnh Tư Hải nhìn anh một cái rồi cũng lại đi đến chỗ khác. Ừ thì, không có chuyện gì thì thôi chứ đứng đó làm chi ba.
Tư Hải thấy Chi Hạ đi qua thì cũng liền chạy tới cạnh cô:
   " Sao em lại qua khối lớp của anh vậy?"

   " Em tính tìm bạn thôi ạ... "

   " Bạn? Bạn nào ở khối lớp của anh thế? "

  "  Cậu ấy nhờ linh tinh thôi ạ... mà anh Tư Hải này, anh đi ăn trưa với em được không ạ? "


   "...?"


Tư Hải có vẻ cũng khá bất ngờ, anh nghĩ ngợi chùng 5s rồi lấy chìa khóa xe ra:
   " Để anh mời em một bữa, đi nhà hàng đi. "

   " Ủa?! K-không cần phải vậy đâu ạ!? "


Anh ta nhìn cô rồi nhếch nhẹ miệng, tay thì dúi đầu cô xuống:
   " Em lên Nghị Tân một mình ngoài anh ra thì còn có ai người thân nữa. Nể quen biết lâu năm mà nhận lời đề nghị đi, nhé? "

Chi Hạ cũng khẽ cười một cái, này là " người thân" rồi đấy nhé!
   " Vậy thì em cảm ơn ạ..."

   "Hah-"

Ở đâu đó phía sau, có một người đang nhìn hai anh em họ đầy khó chịu.

Và thế là đến bãi đỗ xe thì Chi Hạ cười lớn rồi đập vào người Tư Hải:

   " Ha ha ha!! Anh phải cảm ơn em đấy nhé! "


  " À ha! cảm ơn mỹ nữ đã ra tay cứu giúp! "


Đúng là phải cảm ơn chị gái xinh đẹp kia rồi đi, nhờ có ơn của cô mà hai người này mới được đi ăn với nhau đây này! Đã vậy lại còn là 2 người thôi chứ.

Đều thuận lợi cho đến khi cùng nhau trở về kí túc xá. Bữa ăn hôm nay cũng là do Tư Hải trả, anh cũng đã đi làm thêm và tiền lương cũng không hề ít chút nào nhé!
Bước chân cả hai cũng dần hòa vào bóng xế tà, Chi Hạ dừng lại nói với anh:

  " Anh đưa em đến đây là được rồi ạ, trời muộn rồi nên anh cứ về trước đi ạ."

  " Được rồi, có gì thì cứ nhắn tin qua cho anh, không phải ngại."

  "Dạ, em chào anh ạ "

   " Về đi nhé! "

Thế rồi chàng trai đó quay đi mất, để lại cho Chi Hạ một bóng lưng quen thuộc xa xăm... Cô không biết có thể tiến xa hơn không, vì như này cũng rất tốt mà? 

Nhẹ nhàng tình cảm quá nhể?
.

.

Điều gì đặt sẵn là được xảy ra, nó sẽ xảy ra...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro