Chương 5: Nam tử áo trắng đẹp tựa như tranh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Khụ khụ, khụ khụ khụ... Khụ khụ......" Một trận ho khan mãnh liệt truyền đến. Mọi người bị tiếng ho khan quấy rầy tò mò nhìn theo tiếng ho, chỉ thấy người nọ mặc y phục màu trắng, trường bào bằng gấm bao quanh dáng người gầy yếu của hắn, ba ngàn tóc đen một nửa được búi lên cao, một nửa tùy ý thả tung dưới vai càng làm nổi bật chiếc cổ cao trắng bóng. Khuôn mặt xinh đẹp giống như được bàn tay quỷ thần tỉ mỉ nhào nặn, mi dài như họa, mắt tựa nước hồ, cánh mũi cao thẳng, đôi môi hồng hào, da trắng như tuyết, tao nhã như tranh. Khí chất quanh thân giống như tiên tử bước ra từ bức tranh thủy mặc, hắn xuất hiện làm cho mọi vật xung quanh trở nên đẹp hơn giống như một bức tranh khiến mọi người phải tán thưởng. Chỉ tiếc sắc mặt hắn quá nhợt nhạt, tiếng ho khan kịch liệt tựa như đánh vỡ bức tranh tuyệt đẹp này.

Hắn chậm rãi đi tới, nữ nhân không ai dám nói chuyện hoặc bộc lộ ái mộ với hắn, mấy người phụ nhân đối với hắn có ý ái mộ, nhưng cũng chỉ ở trong ánh mắt. Tính cách của hắn không phải tàn bạo, ngược lại, hắn đối với ai cũng tao nhã lễ phép, là người khiêm tốn, mỹ nữ giai nhân ai cũng thích người như hắn. Bất quá hiện tại hắn có bệnh, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ nguy kịch, mà mạng của hắn thật sự rất 'khắc'. Nữ tử nào được tứ hôn cho hắn đều không sống được bao lâu, vào phủ không lâu liền tự nhiên chết, không rõ nguyên nhân. Cho nên các nàng có ái mộ hắn cũng sẽ không 'tự tìm đường chết', đối với các nàng thì mạng của mình vẫn là quan trọng nhất.

"Tam hoàng đệ lại không khỏe sao?" Tiếng nói trầm thấp từ tính truyền đến, nam tử tuấn mỹ mặc trường bào màu đen từ xa đi tới, nhìn hắn sắc mặt tái nhợt, cử chi quan tâm cùng trách cứ nói: "Đã bệnh như thế tại sao không ở trong phủ nghỉ ngơi cho tốt! Người đâu, truyền thái y!"

"Khụ, khụ khụ, không, không cần, ta, khụ khụ khụ... Ta chỉ bị lạnh, đã uống thuốc, nghỉ ngơi một chút là tốt thôi. Đa tạ Nhị hoàng huynh quan tâm." Nam tử áo trắng vẻ mặt tái nhợt, ho khan ngăn cản cung nữ đi truyền thái y, đồng thời giải thích và cảm ơn đối với nam tử tuấn mỹ kia.

"Đa tạ cái gì, hoàng huynh quan tâm hoàng đệ của mình là chuyện nên làm, nếu Tam hoàng đệ nói không cần truyền thái y vậy thì không truyền thái y, nếu cảm thấy chỗ nào không thoải mái, đừng nghĩ mình khỏe mà cố gắng gượng, nhất định phải truyền thái y đến xem, thân thể của mình là quan trọng nhất." Nam tử mặc trường bào màu đen, cũng chính là Cung Diệc Diệp – đương kim Nhị hoàng tử, vẫy tay cho cung nữ lui xuống, rồi lại nói với nam tử áo trắng.

"Khụ khụ, Nhị hoàng huynh yên tâm, ta sẽ tự chăm sóc mình."

"Ừ. Vậy thì tốt. Nào, nhìn xem, mỹ nhân bên trong có ai làm cho Tam hoàng đệ vừa ý không ?" Cung Diệc Diệp gật gật đầu, vừa nhìn mỹ nhân đang ngắm hoa, vừa hỏi nam tử áo trắng đứng kế bên.

"Khụ khụ... Nhị hoàng huynh, huynh đừng giễu cợt ta, thân thể ta không tốt làm gì có tư cách mà đi thích người khác, không cần liên lụy các cô nương tốt gả cho ta khụ khụ... Không đáng giá." Trên mặt nam tử mặc áo trắng như tiên hiện rõ sự cô đơn nói. Vẻ mặt cô độc làm người ta nhìn mà đau lòng.

Cung Diệc Diệp nhìn người cô đơn trước mắt, sâu trong đôi mắt màu đen hiện lên một tia khác thường, sau đó làm như rất tức giận phẫn nộ quát: "Không được nói bậy! Đệ chỉ là thân thể không khỏe chút thôi, chỉ cần thái y điều dưỡng tốt cho đệ, cộng thêm việc đệ chịu khó uống thuốc, thân thể tự nhiên sẽ từ từ tốt lên! Hoàng huynh không tin trong cung nhiều thái y như vậy mà không chữa được hết bệnh cho đệ!"

"Khụ khụ, cơ thể của ta, ta biết, cũng không thể trách thái y, không phải bọn họ vô dụng mà là bản thân ta thật sự là... Khụ khụ... Ai... Không nói cũng biết." Nam tử áo trắng nói xong thở dài.

"Không cần khổ sở, trăm ngàn lần không được nản lòng, đại phu nhất định có thể trị hết cho đệ, đệ yên tâm! Hoàng huynh sẽ phái người đi dân gian tìm kiếm thần y y thuật cao minh đến xem bệnh cho đệ, để cho đệ có thể sớm khỏe lên." Cung Diệc Diệp thân thiết an ủi nam tử áo trắng đứng kế bên. Ở chỗ sâu trong đôi mắt lóe lên một tia ánh sáng không muốn người khác biết, nhưng rất nhanh bị hắn cẩn thận che dấu.

"Khụ khụ... để Nhị hoàng huynh bận tâm vì đệ như vậy, hoàng đệ khụ khụ, tâm, trong lòng thật sự băn khoăn. Hoàng đệ sẽ tốt khụ khụ, sẽ nghe lời Nhị hoàng huynh, đem thân ... khụ, thân thể nghỉ ngơi tốt, không phụ một phen khổ tâm.... khụ khụ khụ ...của Nhị hoàng huynh." Nam tử áo trắng sắc mặt tái nhợt. trên mặt đầy vẻ hổ thẹn, ngữ khí tràn đầy cảm động, ho khan mấy tiếng, thật vất vả mới nói xong một câu này.

"Như thế nào lại ho nhiều như vậy, không được! Ta vẫn nên truyền thái y đến, như vậy sao đi được?"

"Không, khụ khụ, không cần, có thể do gió lớn quá, ta, khụ, đi nghỉ ngơi một chút là hết thôi, hội thưởng hoa một năm mới có một lần, khụ khụ khụ, khụ khụ... Không cần bởi vì ta bị ho, mà quấy nhiễu đến phụ hoàng và làm mọi người mất hứng. Khụ khụ..." Nam tử áo trắng cố gắng nhịn ho, nhưng không thể được, ngược lại ho khan càng ngày càng dữ dội hơn, lúc sau mới từ từ bình phục lại, người ta nhìn cũng cảm thấy thật vất vả.

"Thật sự không cần truyền thái y?" Cung Diệc Diệp vỗ vỗ lưng nam tử áo trắng giúp hắn thông khí, không chắc chắn hỏi.

"Không cần, hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi. Là chút bệnh cũ mà thôi . Huống hồ thái y đến đây cũng không thể lập tức chữa hết bệnh của ta. Không cần truyền, miễn kinh động đến phụ hoàng. Ta đi Khiêm điện nghỉ ngơi chờ thuốc phát huy tác dụng là được rồi." Trên mặt nam tử áo trắng hiện lên vẻ 'Ta đã sớm quen' để ngăn cản lại việc muốn truyền thái y của Cung Diệc Diệp.

"Được rồi, hay là để ta đưa đệ đi, đệ đi một mình, lỡ có việc gì cũng không ai biết." Cung Diệc Diệp nói. Vẻ mặt thân thiết, trong mắt người ngoài quả thật là một bộ huynh đệ tình thâm. Nhưng sự thật là như vậy sao? Tình cảm hai người thật sự tốt đến mức quan tâm nhau như vậy sao? Việc này thật khiến người ta đoán không ra ......

"Không cần, ta sẽ để một tiểu thái giám đứng ở ngoài cửa, có việc gì ta sẽ gọi hắn. Hoàng huynh, huynh cứ thả lỏng tâm tình ở đây ngắm hoa đi, nếu bởi vì ta mà không nói chuyện được với giai nhân, hoàng đệ ta cũng thật có lỗi."

"Được rồi. Vậy đệ nhanh đến Khiêm điện nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng để bản thân bị mệt!"

"Vậy hoàng đệ xin phép đi trước. Khụ khụ..."

"Ừ, đệ mau đi đi." Cung Diệc Diệp thúc giục, không ai phát hiện trong mắt hắn hiện lên một tia khác thường.

"Khụ khụ......" Nam tử áo trắng xoay người, hướng về phía Khiêm điện mà đi tới. Mi mắt hắn hơi buông xuống làm cho người ta không thấy rõ một phần sâu thẳm trong đôi mắt ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro