Chương 3: Cuốn trường học 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Boo

Lục Chiêu Hàn biết Lưu Thần Dịch sẽ đánh nhau với người khác trong sân vận đông, Diệp Hữu Nhi vì bảo vệ Lưu Thần Dịch không bị thương mà ngã bị thương ở chân. Không chỉ như vậy, nhóm Lưu Thần Dịch cũng nhẹ nhàng bỏ qua loại chuyện này, nhưng Diệp Hữu Nhi vì Lưu Thần Dịch mà bị thương ồn ào bị truyền ra ngoài, truyền ra tin Diệp Hữu Nhi thầm mến Lưu Thần Dịch, quan điểm lớn nhất là một người là một hot boy, một người là cô gái bàn tử.

Tất cả mọi người đều truyền sự tích của Diệp Hữu Nhi, cũng nói cô không biết tự lượng sức mình, si tâm vọng tưởng.... Mà Lưu Thần Dịch biết một mảnh hảo tâm của Diệp Hữu Nhi, bị thương cũng là vì y, không nhìn nổi những người khác ác ý hãm hại Diệp Hữu Nhi, nhân đó nói chuyện Diệp Hữu Nhi tự mình xử lý, nói rõ riêng từng chuyện bị truyền ra của nữ sinh này...

Chuyện này cũng đem hai người vốn không quen biết nhiều gần lại với nhau, Lưu Thần Dịch đại khái là áy náy nổi lên, bắt đầu thường xuyên liên hệ với Diệp Hữu Nhi, hi vọng dùng hành động của mình có thể bình ổn lại lời đồn.

Nhưng ngay lúc này giống như định sẵn, Lưu Thần Dịch nhận cô gái Diệp Hữu Nhi vừa vụng về nhưng tính tình thuần chất làm bạn bè.

Lục Chiêu Hàn cùng 3332 đi tới sân vận động.

3332 hiểu rõ nói: " Cậu tính ngăn cản chuyện này?"

" Vì sao ta phải ngăn cản?" Lục Chiêu Hàn lườm 3332, cười như có thâm ý khác: " Nếu bọn họ vốn quen biết, ngăn trở lần này, lần sau còn có thể xảy ra chuyện như vậy."

Vậy cậu tính cứ để cho Lưu Thần Dịch sinh hảo cảm với Diệp Hữu Nhi?!" 3332 không thể tin hô lên.

Vẻ mặt Lục Chiêu Hàn thần bí, lộ ra một biểu tình đã định liệu trước.

Hôm nay, Lưu Thần Dịch cũng không biết nộ khí bản thân quá lớn hay không, trong quá trình chơi bóng xảy ra xung đột với người sân khác.

Bên cạnh sân còn có nam sinh chơi bóng, có nam sinh đến gần chỗ sân Lưu Thần Dịch, cãi nhau với một nữ sinh. Vốn cũng không chú ý, kết quả nữ sinh kia đột nhiên hoảng sợ la lên, nói nam sinh kia động chân động tay.

Nữ sinh là đồng học cùng ban, một đám nam sinh đều vọt tới nói chuyện, kết quả không hợp liền đánh nhau!

Chung quanh sân còn có người xem, Diệp Hữu Nhi an vị ở phía sau dãy thứ 3 từ dưới đến lên, lúc thấy phía dưới bắt đầu cãi nhau thì cũng có chút lo lắng, đột nhiên về sau 2 phe động thủ, Lưu Thần Dịch bị hai nam sinh làm bộ muốn đánh, cô ngồi không yên! Diệp Hữu Nhi đã quên lúc này nên tìm người, ngược lại trực tiếp chạy xuống.

Thời điểm Lục Chiêu Hàn đến, một đám người đang đánh túi bụi, một nữ tinh tỉnh ngủ chạy đi tìm người, những người khác đang vây thành vòng tròn. Bao gồm cả Diệp Hữu Nhi, cũng đang vất vả lôi kéo một nam sinh đối phương, đối phương vùng một cái, thể trọng Diệp Hữu Nhi vốn nặng, kỳ thật lại không có khí lực gì, không giữ được bao lâu thì bị nam sinh tránh được.

Nam sinh đẩy Diệp Hữu Nhi ra, chán ghét nhìn cô một cái, lập tức quay lại đá Diệp Hữu Nhi một cái: " Con mập! Sức cũng không lớn lắm nhỉ?"

Nam sinh giơ nắm đấm lên đang muốn đấm xuống, đột nhiên sau lưng bị hung hăng đạp một cước.

" Ha ha ha mày cái tên đánh con gái không biết nhục!" Lúc này tóc Lưu Thần Dịch rối bù, đôi mắt lại sáng lên kinh người, trên người y đầy vết bẩn, không giống bộ dáng sạch sẽ khoáng đạt như xưa, thật giống như đứa trẻ con, cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng: " Cậu không sao chứ?"

Nam sinh vừa bị đá một cái vừa muốn đứng dậy, đã bị Lưu Thần Dịch kéo lên quẹt cho mấy cước, đặt mông xuống thì lưng bị đánh, trong lúc này chỉ biết gào khóc thôi :3

Diệp Hữu Nhi bị thân khí thế này của Lưu Thần Dịch làm hoảng sợ tại chỗ, sững sờ nhìn y toàn thân hỗn độn cười đến tùy ý không hình tượng.

Đột nhiên thấy sau lưng Lưu Thần Dịch có một nam sinh đang bóng lên, giống như muốn đập vào Lưu Thần Dịch, Diệp Hữu Nhi hô hấp như ngừng lại, không chút nghĩ ngợi vọt tới!

Diệp Hữu Nhi chỉ biết bóng chuyền rất cứng, các bạn nữ trong giờ học thường tranh nhau lấy quả bóng mềm, bởi vì trong quả bóng rất mềm, đánh không bị đau tay.

Đợi thời điểm Diệp Hữu Nhi đi chọn, cũng chỉ còn lại quả bóng cứng, Diệp Hữu Nhi biết bóng cứng này chỉ cần ném nhẹ một cái, tự mình đánh, thật sự là rất đau, mỗi lần xong tiết bóng chuyền, khúc cổ tay đều đỏ lên!

Quả bóng bay vào đầu Lưu Thần Dịch, Diệp Hữu Nhi nhào về phía gáy Lưu Thần Dịch đánh quả bóng bay đi!

Dư quang Lưu Thần Dịch thoáng nhìn Lưu Diệp Nhi đột nhiên ngã về phía mình, biểu tình của cô lại cực kỳ hoảng sợ vặn vẹo, chân tay luống cuống vội vàng tránh đi.

Diệp Hữu Nhi vốn cách Lưu Thần Dịch khoảng mười thước, cô vội vàng đứng dậy, xiên xiên vẹo vẹo chạy tới, đột nhiên chân bị trẹo, lảo đảo một cái, khi ngã xuống còn làm bắp chân bị thương. Lưu Thần Dịch tránh được cú đánh lén nguy hiểm kia, quả bóng lại lạc về phía mặt Diệp Hữu Nhi, Diệp Hữu Nhi aiz (đau) hét thảm một tiếng.

"A a -" Tiếng kêu thảm thiết từ dưới người cô, một nam sinh bị cô ép không thở nổi.

Lục Chiêu Hàn vừa đi tới nơi, thấy cục diện này không biết là nên khóc hay nên cười.

Trong sân vận động có tất cả 2 mấy nam sinh, năm nữ sinh, đánh đến nỗi không rõ ai là địch ai là bạn, khung cảnh cực kỳ hỗn loạn.

Lục Chiêu Hàn hô lớn một tiếng: " Thầy giáo đến! Tất cả dừng tay!"

Quần thể quần ẩu sửng sốt, nhìn về phía cửa chính.

Chỉ thấy cửa chính mở rộng, theo tiếng cổ họng Lục Chiêu Hàn, xuất hiện vài bóng lớn, đứng ngược chiều ánh sáng.

Học sinh hội học sinh và bảo vệ trường vẻ mặt nghiêm túc, đều là mặt đen thui nhìn người trong sân.

Kết quả một đám vốn nên đưa đến phòng y tế xử lý miệng vết thương, lại bị kêu đến phòng làm việc của hiệu trưởng.

Vết thương của Diệp Hữu Nhi lần này so với người đánh nhau còn nặng hơn, được tạm thời không bị hiệu trưởng phạt, nằm ru rú trên giường bệnh phòng y tế, trên mặt tím một mảng.

Đang xoa xoa, trên tay đột nhiên nhẹ lại, chai nước thuốc trên tay bị Lục Chiêu Hàn giật lấy.

Sắc mặt Lục Chiêu Hàn lạnh lùng, lấy chai nước thuốc qua, Lục Chiêu Hàn trực tiếp thoa hết nửa chai thuốc lên tay, hai tay chà chà, nhất thời tay đều là mùi thuốc đông y gay mũi.

Tay Lục Chiêu Hàn áp lên chân Diệp Hữu Nhi xoa xoa, Diệp Hữu Nhi trừng to măt nhìn Lục Chiêu Hàn đang ngồi xổm dưới đất, 2 tay xoa xoa chân cô, cẩn thận massage cho cô, giúp giảm đau.

" A Hàn, cậu..." Diệp Hữu Nhi vốn mở miệng muốn nói, đột nhiên Lục Chiêu Hàn ngắt lời cô.

" Cậu như vậy về biết nói sao với dì đây?" Lục Chiêu Hàn không ủng hộ nói: " Lúc thấy người khác đánh nhau, cậu không đi tìm người, lại chạy vào, chẳng lẽ cậu có thể giải quyết chuyện này sao?"

Diệp Hữu Nhi bị mắng không dám ngẩng đầu lên, ăn nói khép nép: " Thực xin lỗi..."

Lục Chiêu Hàn như ý thức mình nói hơi nặng, vì thế giọng nói nhẹ nhàng hơn: " Cậu không cần phải nói xin lỗi, lần sau phải chú ý hơn... Về mà trên người cậu có vết thương, không phải muốn dọa người trong nhà chứ?"

Lục Chiêu Hàn thở dài: " Mặc dù tớ chỉ là người ngoài...Nhưng trong lòng tớ thật ra luôn coi cậu như em gái."

Diệp Hữu Nhi ngơ ngác nhìn Lục Chiêu Hàn, tiêu hóa những lời này.

Lục Chiêu Hàn thao thao bất tuyệt, một bộ chỉ hận rèn sắt không thành thép, mỗi chữ mỗi câu đều là quan tâm bảo vệ với cô.

Nhiều năm rồi Diệp Hữu Nhi chưa từng cảm nhận sự quan tâm của bạn cùng lứa, từ khi vào sơ trung, mọi người đều theo đuổi những người xinh đẹp, chỉ riêng Diệp Hữu Nhi quá béo, tính cách hướng nội, đều bị mọi người bắt nạt. Khi đó không ai để ý đáp lại Diệp Hữu Nhi, Diệp Hữu Nhi xin mẹ cô chuyển trường đều bị bác bỏ, gian nan trải qua 3 năm. Cũng vì thế, Diệp Hữu Nhi càng trở nên nhát gan tự ti, cô đơn hơn.

Đột nhiên Diệp Hữu Nhi cảm thấy trên mặt hơi ẩm ướt, đưa tay chùi một cái, phát hiện bản thân rơi lệ, vội vàng dùng tay áo lau nước mắt.

Lục Chiêu Hàn lo lắng mở miệng: " Hữu Nhi, sao cậu lại khóc? Có phải tớ làm đau cậu rồi không?"

Nước mắt giống như tự tràn ra, lau mãi cũng không hết, Diệp Hữu Nhi khóc nức nở nói: " Không có, tớ.. Tớ thấy rất cảm động, cảm, cảm ơn cậu..."

Lục Chiêu Hàn chìa tay, do có nước thuốc nên lấy cánh tay xoa xoa đỉnh đầu Diệp Hữu Nhi, ngữ khí nhu hòa như muốn theo gió bay đi: " Cô gái ngốc, đừng khóc, rơi nước mắt là không tốt..."

Từ đó về sau, Lục Chiêu Hàn quả nhiên coi Diệp Hữu Nhi như em gái, tính cách Diệp Hữu Nhi cũng càng ngày càng cởi mở hơn với Lục Chiêu Hàn. Đối phương giống như anh trai hiền hậu, có thể hoàn toàn chấp nhận mặt tốt cũng như xấu, thay cô giải quyết toàn bộ phiền não.

Nhưng Diệp Hữu Nhi không vui được mấy ngày, đột nhiên truyền đến tin bất lợi với cô.

Chuyện Lưu Thần Dịch quần ẩu đã náo nhiệt đến toàn trường đều biết, mặc dù chuyện này được bỏ qua, nhưng những lời đồn lại cắm rễ sinh trưởng, không cách nào loại bỏ.

Hôm nay, Diệp Hữu Nhi vừa vào trường, liền cảm giác như có người chỉ trỏ cô, có mấy người còn dừng lại khi cô đi qua, lại còn làm biểu tình mắc ói.

Diệp Hữu Nhi yên lặng cúi đầu không rõ hàm nghĩa của những ánh mắt này, trong đầu một mảnh mờ mịt.

Lục Chiêu Hàn đi bên cạnh cô, lạnh lùng trừng mắt nhìn một học sinh, quay lại an ủi cô: " Cậu đừng để ý chúng nó, bọn nó chỉ đang nhìn tớ thôi."

Diệp Hữu Nhi cứng ngắc miễn cưỡng nhếch miệng đáp lại.

Lục Chiêu Hàn thở dài, vỗ vỗ vai cô nói: " Cậu đừng lo, tớ lập tức đi điều tra chuyện này là sao."

Chờ cô vào đến lớp, phát hiện giống như người bên ngoài, trong lớp có vài người nhìn cô bằng ánh mắt rất lạ, những ánh mắt này biểu thị một hàm nghĩa nào đó mà nói, thì giống như là- cười nhạo.

Giống với quỹ tích vốn có, Diệp Hữu Nhi bị những lời đồn ác ý hãm hại, trên diễn đàn trường, một đống, đều nổi lên chuyện phì nữ thầm mến hot boy, trong đó miêu tả Diệp Hữu Nhi vô cùng xấu xí. Những lời đồn này đại khái như là " vừa béo vừa đen", " Răng đầy ố vàng", " Mặt xấu xí nội tâm bỉ ổi" vân vân bôi đen Diệp Hữu Nhi.

Lục Chiêu Hàn nằm ở trên thiên đài, đóng lại trang diễn đàn vừa xem, nhẹ nhàng mở miệng: " Xem tình hình này, sắp đến phân diễn của Lưu Thần Dịch?"

3332 lại xuất hiện: " Cậu tính toán chuyện này sao hay cứ để nó tùy ý xảy ra?"

Lục Chiêu Hàn không hồi đáp, duỗi thẳng tay chân nằm trên mặt đất.

Bầu trời một mảnh triệt lam, tựa như biển, gió nhẹ khẽ thổi, sóng cuốn- mây trắng trắng như tuyết, gió lạnh làm người muốn ngủ, Lục Chiêu Hàn ngáp một cái thật sâu, liền muốn nằm ngủ.

" Này này!" 3332 sốt ruột kêu hô quanh người Lục Chiêu Hàn: " Rốt cuộc cậu có muốn hoàn thành nhiệm vụ hay không?! Cậu tốn thời gian ở nơi hoang phế này?"

Lục Chiêu Hàn nghiêng người, nhắm mắt nói: " Ta đang chờ em gái ta hỏi thăm tin tức khắp nơi, muốn biết người sau màn này là ai."

Tiếng chuông vào lớp đột nhiên vang lên, Lục Chiêu Hàn lại không nhúc nhích, rất có ý ở trong này ngủ một giấc.

" Này, Lục Chiêu Hàn, cậu không đi học sao?"

" Ta tốt nghiệp đại học nhiều năm như vậy, căn bản nghe không hiểu những lời thầy giáo nói." Lục Chiêu Hàn lười biếng nói.

" Đây là cớ lười biếng của cậu?" 3332 quay chung quanh cậu, châm chọc nói: " Sớm biết vậy đã cho cậu biến thành tang thi, còn dễ chịu hơn để cho cậu lấy thời gian làm nhiệm vụ đi ngủ."

" Ngươi không phải có vi tích phân Thương Thành sao?" Đột nhiên Lục Chiêu Hàn xoay người lại, nhìn 3332 hỏi.

3332 có hệ thống tự mang tên Thương Thành, Túc Chủ có thể dùng tích phân mua các loại kỹ năng và đạo cụ, nhưng hiện tại thì-" Cậu căn bản không có vi tích phân!" 3332 nổi giận mắng: " Một nhiệm vụ còn chưa hoàn thành còn muốn không làm mà hưởng?!"

" Trong đó có tri thức trung học, ta có thể thay thế Diệp Hữu Nhi dạy Lưu Thần Dịch học bổ túc, từ từ tiếp cận Lưu Thần Dịch." Lục Chiêu Hàn nói: " Ở trong trường mà nói, cơ bản không có cơ hội gì, người luôn luôn xoay chung quanh y đổi tới đổi lui, nhưng chúng ta vừa có chỗ ngồi gần, có thể thông qua đó tiếp xúc một chút.

"... Cậu nói là thật?" 3332 do dự nghi hoặc đi quanh cậu một vòng.

" Đương nhiên là thật. Ngươi đồng ý cho nợ sổ một lần không?"

" Được, tri thức trung học dùng 5000 điểm tích phân để đổi, thế giới đầu tiên cho cậu một ưu đãi, nợ sau đó cộng thêm 10% số dư, tức là trừ 5500 điểm vi tích phân, xin hỏi Túc Chủ có đổi hay không?"

" Đổi."

" Đinh- Đổi thành công, Túc Chủ Lục Chiêu Hàn thành công học được tất cả tri thức trung học." 3332 lãnh đạm nhắc nhở: " Cậu nợ 5000 điểm vi tích phân, tự thân vượt qua vi tích phân tích lũy là 10000 cậu có thể rời khỏi trò chơi, cố lên."

"...Rời khỏi trò chơi là chỉ trở về, ta tiếp tục vận mệnh biến thành tang thi phải không?"

3332 để cho cậu nợ sổ biểu tình không tốt: " Đương nhiên, đừng tưởng rằng có thể nợ vô hạn, ngồi mát ăn bát vàng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro