Chương 59: Sổ tay nuôi dưỡng bé con thời mạt thế (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trần Lập Quả từng cùng hệ thống thảo luận khi Trần Hệ biết cậu không phải ba ba ruột sẽ có phản ứng như thế nào.

Trần Lập Quả nói: "Thống Nhi a, anh cảm thấy sau khi Trần Hệ biết được, đại khái sẽ có hai loại phản ứng."

Hệ thống hỏi hắn hai cái như thế nào.

Trần Lập Quả nói: "Mừng rỡ như điên."

Hệ thống: "......" Thế mà không phản bác được.

Trần Lập Quả bổ sung lựa chọn thứ hai: "Hay là hứng thú toàn vô?"

Hệ thống lúc ấy nghe được lựa chọn thứ hai của Trần Lập Quả, thật lâu sau mới phản ứng được câu hứng thú toàn vô của Trần Lập Quả có ý tứ gì. Nó trở tay ném một cái bình gas về phía Trần Lập Quả: "Ngươi có hay không yếu điểm trên mặt?"

Trần Lập Quả nói: "Buôn bán bộ phận cơ thể người là phạm pháp."

Hệ thống: "......"

(Đoạn này bối rối vl vì mình không biết tiếng Trung, cao nhân nào đi qua xin chỉ điểm. Nguyên gốc như sau:

他话还没说完,就听到陈立果补充了第二个选项:"还是兴致全无?"

系统当时听到陈立果的话,反应了很久才反应过来陈立果这句兴致全无是什么意思,他对着陈立果反手就是一个煤气罐:"你能不能要点脸?"

陈立果说:"贩卖人体器官是犯法的。"

系统:"......"

)

Hôm nay rốt cuộc Trần Hệ đã biết được chân tướng, cũng may phản ứng của hắn vẫn còn giống người bình thường —— hoặc là nói, hắn ít nhất biểu hiện trước mặt Trần Lập Quả giống một người bình thường.

Trần Hệ nói: "Không có khả năng, ba ba, cha gạt con!"

Thân là ảnh đế, Trần Lập Quả đã sớm nhìn thấu kỹ thuật diễn vụng về của Trần Hệ! Nhưng mà hắn còn phải phối hợp một chút, nỗ lực hết sức nhỏ một giọt nước mắt cá sấu: "Hệ Hệ, ba ba không có lừa con."

Trần Hệ nói: "Vậy phụ thân của con đâu? Phụ thân con là ai?"

Trần Lập Quả trầm mặc trong chốc lát: "Ta cũng không biết."

Trần Hệ trừng mắt.

Trần Lập Quả buồn bã nói: "Nhưng là ta biết mẫu thân con là ai."

Trần Hệ cắn răng: "Là ai?"

Trần Lập Quả nói: "Con còn nhớ cô gái trước kia ta từng tiếp xúc tên Trần Mặc Vi không? Nàng chính là mẹ ruột của con."

Trần Hệ vẻ mặt không thể tin được, lắc đầu nói: "Con không tin!"

Trần Lập Quả tiếp tục chảy xuống vài giọt nước mắt, nói:" Hệ Hệ, đây là sự thật."

Trần Hệ kỳ thật vẫn luôn thực nghi hoặc, vì sao ba ba mình tên là Quý Dương, nhưng hắn lại tên Trần Hệ. Hơn nữa từ nhỏ đến lớn, Trần Lập Quả cơ hồ đều không đề cập tới mẹ hắn.

Trần Lập Quả rất phối hợp mà châm thuốc, khói thuốc lượn lờ trong không trung, giọng nói tang thương: "Đó là một buổi chiều mưa nhỏ."

Trần Hệ: "......"

Trần Lập Quả nói: "Ta đang đi ở trên đường."

Trần Hệ tiếp tục nghe.

Trần Lập Quả nói: "Bỗng nhiên nghe thấy thùng rác ven đường có tiếng tiểu hài tử khóc."

Biểu tình Trần Hệ trở nên có chút kỳ quái.

Trần Lập Quả nói: "Ta đi qua vừa lúc nhìn thấy, aizzz?! Nơi này thế mà có một tiểu hài tử!"

Trần Hệ nói: "Sau đó cha nhặt con mang về nuôi?"

Trần Lập Quả nói: "Đúng vậy."

Trần Hệ nói: "......" Tổng cảm thấy Trần Lập Quả là nghiêm trang nói hươu nói vượn. Hắn trầm mặc một lát rồi nói, "Vậy cha như thế nào biết mẹ ta là Trần Mặc Vi?"

Trần Lập Quả biểu tình trở nên xấu hổ, hắn nói: "Bởi vì ta là hộ sĩ của bệnh viện, cho nên biết bệnh viện bỏ hài tử."

Trần Hệ nói: "Nhưng là cha không có đem hài tử trả lại Trần Mặc Vi?" Thoạt nhìn Trần Hệ không có ý định nhận lại người mẹ Trần Mặc Vi này.

Trần Lập Quả cười khổ: "Ta lúc ấy đột nhiên giống như trúng tà, cư nhiên tưởng đem đứa nhỏ này lưu lại, chờ ta hối hận muốn đem con trả lại cho mẹ con thì tận thế lại đột nhiên ập xuống......"

Trần Hệ chăm chú nhìn khuôn mặt Trần Lập Quả, miệng nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Gạt người."

Trần Lập Quả tay run lên, khói thuốc rơi xuống đầy đất.

Trần Hệ nói: "Cha căn bản không tính toán đem hài tử trả lại."

Trần Lập Quả biểu tình kinh hoảng khi chân tướng bị vạch trần, nhưng hắn vẫn là mạnh mẽ áp xuống cảm xúc này, miễn cưỡng cười nói: "Hệ Hệ......"

Nhưng mà Trần Hệ lại không cho Trần Lập Quả mặt mũi, hắn nói: "Nếu là cha tính toán trả lại, như thế nào sẽ chuẩn bị nhiều đồ vật cho trẻ con như vậy?" Tã lót, sữa bột cùng các vật phẩm kia đối với người bình thường là vô dụng. Trong tận thế coi chúng như vật tư dự trữ chính lãng phí không gian.

Trần Lập Quả sắc mặt trắng bệch, giống như tờ giấy mỏng manh bị chọc thủng: "Hệ Hệ......"

Trần Hệ nói: "Ba ba, dù cha làm gì, con đều sẽ đứng ở bên cạnh người. Cho nên, không cần nói dối con được chứ?"

Trần Lập Quả cười khổ một tiếng, cảm xúc thoạt nhìn có điểm không ổn định, hắn gật đầu nói: "Đúng vậy, không sai, ta không tính toán đem con trở lại, ta chỉ là một tiểu nhân đê tiện, muốn một hài tử cho riêng mình——" Cậu nói tới đây, lộ ra một nụ cười cực kỳ khó coi.

Trần Hệ thấy thế rốt cuộc không nhịn được, đem Trần Lập Quả ôm vào lòng.

Trải qua khoảng thời gian lăn lộn trước kia, Trần Lập Quả tựa hồ gầy đi rất nhiều, bị Trần Hệ cao lớn ôm lấy, quả thực giống một hài tử. Nếu nói cho người ngoài hai người bọn họ là huynh đệ, chỉ sợ sẽ có người xem Trần Hệ thành ca ca.

Trần Hệ vỗ nhẹ tấm lưng thon gầy của Trần Lập Quả, trong đầu lại nhấm nháp tư vị mỹ diệu, hắn nói: "Ba ba, không cần khổ sở."

Trần Lập Quả vẫn không nhúc nhích tùy ý Trần Hệ ôm, cái gì cũng không nói nên lời.

Trần Hệ nói: "Chỉ cần ba ba mở miệng, con liền vĩnh viễn ở bên cạnh người, mẫu thân Trần Mặc Vi này, với con mà nói căn bản không quan trọng."

Trần Lập Quả nói: "Không! Ta không thể lại ti tiện như vậy, Trần Mặc Vi dù sao cũng là mẫu thân của con, mẫu tử hai người nhất định phải nhận lại nhau!"

Trần Hệ nhìn Trần Lập Quả, cảm xúc trong mắt hắn xuất hiện một tia không vui, nhưng hắn lại không nói gì, ôn hòa đáp: "Được, đều nghe ba ba."

Trần Lập Quả nhẹ nhàng thở ra, lại có điểm buồn bã mất mát.

Nhưng hiển nhiên trong lòng buông xuống một khối áy náy.

Trần Hệ nhìn chằm chằm môi Trần Lập Quả, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi đỉnh đỉnh hàm trên của mình ...... Hắn muốn cho bản thân thanh tỉnh một chút, bằng không thật sự sẽ nhịn không được, cúi xuống hôn Trần Lập Quả.

Cuộc nói chuyện của phụ tử hai người kết thúc ở đây.

Trần Hệ đối đãi Trần Lập Quả vẫn như cũ, chỉ là khi Trần Lập Quả lại đi rình coi Trần Mặc Vi, hắn không có tiếp tục trừng phạt Trần Lập Quả.

Nghĩ đến vấn đề này, Trần Lập Quả còn có chút khổ sở đó.

Trần Mặc Vi cũng là dị năng giả, tuy rằng Trần Lập Quả rình coi rất kín đáo, nhưng dù sao số lần quá nhiều, sẽ có lúc bị phát hiện.

Trần Mặc Vi vừa vặn bắt được Trần Lập Quả đang tìm cách rình coi.

Trần Mặc Vi câu đầu tiên chính là: "Ngươi có phải hay không thầm mến ta a!"

Trần Lập Quả oan ức: "Không có mà."

Trần Mặc Vi nói: "Ngươi không có? Vậy ngươi mỗi ngày ngồi xổm rình coi ta làm gì?"

Trần Lập Quả chậm rãi đứng lên, hắn nhìn Trần Mặc Vi nói: "Ngươi tên là ...... Trần Mặc Vi đúng không?"

Trần Mặc Vi nói: "Đúng vậy."

Trần Lập Quả nói: "Ngươi có phải hay không, đã từng có một hài tử?"

Trần Mặc Vi ánh mắt cùng khí thế lập tức thay đổi, nàng lạnh lùng nói: "Ngươi làm sao mà biết được? Ngươi có mục đích gì?!"

Trần Lập Quả cười khổ một chút, hắn nói: "Ta cũng là từ thành phố A tới...... Ta là hộ sĩ của bệnh viện phụ sản xx."

Trần Mặc Vi nhíu mày: "Cho nên ngươi biết chuyện này, là nghe bát quái từ người khác?"

Trần Lập Quả cắn răng nói: "Không, ta biết hài tử của ngươi ở đâu?"

Trần Mặc Vi nói: "Cái gì?!"

Làm một mẫu thân, không có người nào không yêu hài tử của mình, mặc dù hài tử có phụ thân là tên cặn bã. Ở thế giới nguyên bản, thẳng đến khi chết đi Trần Mặc Vi vẫn luôn nhớ hài tử chết non của mình. Chuyện này cũng trở thành điểm tối duy nhất trong cuộc đời nàng.

Chính là hiện tại Trần Lập Quả đứng trước mặt nàng, nói cho nàng hài tử của nàng còn sống? Kinh hỉ tới bất thình lình làm Trần Mặc Vi cảm thấy vô cùng cao hứng, đồng thời lại vô cùng hoài nghi lời nói của Trần Lập Quả.

Trần Lập Quả nói: "Ân...... Lúc ấy ta tìm được hài tử, đã tận thế, lại không có biện pháp liên hệ với ngươi, chỉ có thể tự mình nuôi."

Trần Mặc Vi tuy rằng hồ nghi, nhưng Trần Lập Quả nói chuyện rõ ràng, huống hồ biết chuyện này người cũng không nhiều, Trần Lập Quả hoàn toàn không cần phải nói dối.

Trần Mặc Vi nói: "Vậy hài tử của ta đâu?"

Trần Lập Quả nói: "Nga...... Còn có một việc ta phải nói trước cùng ngươi một chút."

Trần Mặc Vi nói: "Chuyện gì?"

Trần Lập Quả nói: "Hài tử của ngươi có chút đặc biệt."

Trần Mặc Vi vừa nghe lập tức khẩn trương, nàng nói: "Hài tử làm sao?"

Trần Lập Quả cười gượng: "Ngươi tự nhìn sẽ biết."

Trần Mặc Vi kỳ thật hoài nghi Trần Lập Quả là ngụy trang hài tử lừa mình, nhưng nghiêm túc ngẫm lại, lại cảm thấy Trần Lập Quả không có lý do gì để lừa mình, vì thế nàng nói: "Đi thôi, ngươi dẫn đường."

Nếu Trần Lập Quả dẫn đường địa điểm là vùng hoang vu dã ngoại, kia Trần Mặc Vi có thể 80% đích xác định Trần Lập Quả là kẻ lừa đảo.

Nhưng làm nàng không nghĩ tới chính là, Trần Lập Quả cư nhiên thật sự đem nàng dẫn tới một khu dân cư.

Trần Lập Quả gian nan nói: "Ngươi đi vào đi, bình tĩnh một chút."

Trái tim Trần Mặc Vi nhảy bang bang, nội tâm nàng tràn ngập khủng hoảng cùng chờ mong, nàng ừ một tiếng, sau đó đi theo Trần Lập Quả đi vào phòng.

Trần Hệ lại ngồi ở trên sô pha gọt khoai tây, hắn biết Trần Lập Quả đi làm gì, nhưng cũng không ngăn trở.

Hắn cùng Trần Lập Quả không phải quan hệ cha con ruột thịt, với Trần Hệ mà nói quả thực là một kinh hỉ không thể đoán được, kể cả bọn họ có là thân sinh phụ tử đi nữa, hắn cũng có biện pháp làm Trần Lập Quả chấp nhận hắn.

Bất quá bớt đi phiền toái, ai lại chê đâu.

Trần Mặc Vi vừa tiến vào, liền nhìn thấy một người trẻ tuổi lớn lên phi thường xinh đẹp ngồi ở trên sô pha, trong tay cầm dao nhỏ đang xắt khoai thành từng khối. Thấy hai người bọn họ tiến vào, cũng không ngẩng đầu lên kêu một tiếng ba.

Tầm mắt Trần Mặc Vi đảo xung quanh một vòng, nói: "Hài tử đâu?"

Trần Lập Quả chỉ chỉ Trần Hệ, nói: "Đây, đây là nhi tử của ngươi."

Trần Mặc Vi sửng sốt một lát, mới hiểu được Trần Lập Quả nói nhi tử là ai, nàng quay đầu chăm chú nhìn Trần Hệ vài giây, sau đó phụt một tiếng bật cười, duỗi tay sờ soạng khuôn mặt Trần Lập Quả một chút —— nàng có 1m73, đế giày bảy centimet, so Trần Lập Quả cao hơn, nàng nói: "Thân ái, ta càng nguyện ý nhận ngươi làm nhi tử."

Trần Lập Quả: "......" Trần Hệ quả nhiên di truyền chính là gien của bà cô này.

Lời nói vừa ra, nàng đột nhiên lách người sang bên cạnh, nháy mắt chỗ nàng đứng trước đó, thẳng tắp cắm một tiểu đao sắc bén. Người ném đao hiển nhiên không hề nương tay, bởi vì lưỡi tiểu đao kia ước chừng đã hoàn toàn cắm sâu vào mặt đất.

Trần Mặc Vi lạnh nhạt quay đầu, nhìn về phía Trần Hệ sắc mặt bất thiện, trào phúng nói: "Ngươi cho rằng ta già đến mức nào chứ, có thể sinh ra đứa con trai như vậy sao?"

Trần Lập Quả hét lớn một tiếng: "Không cho đánh!"

Hai người đang muốn động thủ mạnh mẽ nhịn xuống xúc động, mặt Trần Mặc Vi vô cùng khó coi, nàng nói: "Hắn sao có thể là nhi tử của ta chứ!"

Trần Lập Quả nói: "Ta nếu nói dối sao lại dùng lời nói dối vụng về như thế chứ! Hắn chính là nhi tử của ngươi! Không biết có vấn đề gì, mới một năm liền thành dáng vẻ này!"

Trần Mặc Vi cảm thấy sự thật này quá mức hoang đường, nhưng chính là bởi vì hoang đường qua đi, ngược lại sinh ra một loại cảm giác chân thật.

Trần Mặc Vi nói: "Ta muốn tra một chút."

Trần Lập Quả nói: "Có thể."

Trần Mặc Vi nói: "Cho ta một tóc của hắn."

Trần Lập Quả đi đến trước mặt Trần Hệ, kêu một tiếng: "Hệ Hệ."

Trần Hệ do dự vài giây, vẫn là cúi thấp đầu, để Trần Lập Quả ở trên đầu hắn rút mấy sợi tóc.

Trần Mặc Vi từ trong lòng móc ra một cái khăn tay, đem sợi tóc Trần Lập Quả cho nàng gói lại, nàng liếc mắt nhìn Trần Hệ một cái, cái gì cũng không nói liền rời đi.

Trần Lập Quả tịch liêu nhìn thân ảnh Trần Mặc Vi, nghĩ thầm đôi mẹ con này thật là giống......

Trần Hệ từ phía sau Trần Lập Quả ôm lấy cậu, cảm thấy thân thể Trần Lập Quả bởi vì hắn ôm mà hơi run run, hắn dùng cằm nhẹ nhàng cọ đỉnh đầu Trần Lập Quả, thấp thấp nói thanh: "Ba."

Trần Lập Quả nói: "Hệ Hệ."

Trần Hệ nói: "Liền tính con là con trai của nàng, con cũng muốn cùng người ở bên nhau, ba không cần đuổi con đi."

Trần Lập Quả vỗ vỗ tay Trần Hệ, trấn an nói: "Ân, con vĩnh viễn là ta con trai của ba."

Trần Hệ nắm thật chặt tay —— hắn thật ra có chut chán ghét những lời này của Trần Lập Quả.

Trần Mặc Vi nghiệm chứng thân phận của Trần Hệ mất bốn ngày. Bốn ngày sau, nàng lại tới nhà Trần Lập Quả.

Lúc ấy Trần Hệ không ở nhà, Trần Lập Quả đang quét tước vệ sinh, Trần Mặc Vi gõ gõ cửa, nói: "Ta vào được không."

Trần Lập Quả nói: "Ân."

Trần Mặc Vi đi vào, nhìn quanh bốn phía: "Hắn không ở?"

Trần Lập Quả nói: "Đi làm việc."

Trần Mặc Vi chỉ chỉ trong một cái ghế trong góc: "Có thể ngồi chứ?"

Trần Lập Quả gật đầu: "Xin cứ tự nhiên."

Trần Mặc Vi ngồi xuống, trầm mặc vài giây, nàng thở dài một ngụm: "Ta không nghĩ tới, hắn cư nhiên thật là nhi tử của ta."

Trần Lập Quả thấy nàng thừa nhận thân phận Trần Hệ, đang muốn an ủi vài câu, liền nghe được Trần Mặc Vi tiếp tục nói: "Ta càng không nghĩ tới, ta tìm được hắn rồi, thế nhưng không có cao hứng như trong tưởng tượng."

Trần Lập Quả: "......" Tiểu sinh không còn lời gì để nói.

Trần Mặc Vi nói: "Cẩn thận ngẫm lại nguyên nhân, đại khái là bởi vì hắn cùng ta quá giống." Một chút cũng không mềm, một chút cũng không cần người bảo hộ —— hoặc là nói, lúc hắn cần người bảo hộ, nàng lại không thể ở bên hắn.

Trần Mặc Vi nói: "Cảm ơn ngươi."

Câu cảm ơn này, Trần Lập Quả là nhận vô cùng hổ thẹn, hắn nói: "Ta đặt tên cho nó là Trần Hệ."

Trần Mặc Vi có chút cô đơn nói: "Ngươi cùng ta nói nói chuyện của hắn đi."

Trần Lập Quả liền bắt đầu kể chuyện khi Trần Hệ còn nhỏ. Nói Trần Hệ ăn thịt, nói Trần Hệ đặc biệt thông minh, nói Trần Hệ lớn nhanh như thổi.

Trần Mặc Vi nghe thực cẩn thận, lúc sau nàng lại thở dài, nàng nói: "Nuôi hài tử nhỏ như vậy, là đặc biệt vất vả đi?" Đặc biệt là Trần Lập Quả một người không có dị năng. Muốn đem một đứa trẻ con vô cùng kéo chân, nghe thôi cũng chính là thiên phương dạ đàm.

Trần Lập Quả lại không thể nói cho Trần Mặc Vi cậu có không gian, vì thế chỉ có thể nói tốt lắm.

Trần Mặc Vi nói: "Ta nhìn ra được hài tử kia đặc biệt không muốn rời xa ngươi, ngươi nhất định đối hắn thực tốt."

Theo Trần Lập Quả nhìn lại, tiến độ trên đầu Trần Mặc Vi cũng bắt đầu tăng mạnh, cùng dự đoán của Trần Lập Quả không sai biệt lắm, ước chừng sắp tới 50 mới chậm rãi dừng lại.

Xem ra tuy rằng Trần Mặc Vi không có biểu hiện ra ngoài, nhưng nàng sâu trong nội tâm, kỳ thật vẫn là rất để ý Trần Hệ.

Hai người lại hàn huyên chút chuyện khác.

Trần Lập Quả cũng biết được một đường này Trần Mặc Vi đi cũng không dễ dàng, nàng tuy rằng đêm trước tận thế liền thức tỉnh dị năng, nhưng ngay từ đầu lại quá yếu đến mức thập phần chật vật, thẳng đến dị năng thăng cấp, vào căn cứ, sinh hoạt rốt cuộc mới tốt lên.

Hai người càng nói càng lan man, không biết bất giác đã đến buổi chiều, Trần Hệ cũng làm xong công tác trở lại.

Hắn đã sớm biết Trần Mặc Vi ở nhà, cho nên vào cửa khi một chút cũng không kinh ngạc, chỉ là nói: "Ba, con mua cho ba chút hạt giống."

Trần Lập Quả nghe vậy kinh hỉ nói: "Thật sự?"

Trần Hệ gật gật đầu.

Trần Lập Quả nói: "Tới tới tới, cho ta, ta cầm đi dùng nước muối ngâm một chút, chờ mưa liền gieo."

Trần Hệ từ trong túi trước ngực móc ra một cái bọc nhỏ, đưa cho Trần Lập Quả.

Trần Lập Quả tiếp nhận, tung ta tung tăng đi vào phòng bếp, hắn kỳ thật cũng không gấp như vậy, chỉ là muốn cho đôi mẹ con này riêng tư bên nhau.

Trần Lập Quả vừa đi, Trần Mặc Vi liền nói: "Ngươi thích hắn?"

Hai người ánh mắt giao nhau, liền nhanh chóng minh bạch đối phương có ý tứ gì.

Trần Mặc Vi lại nói: "Hắn là tự nguyện?"

Trần Hệ nói: "Hắn còn chưa biết."

Trần Mặc Vi nói: "Ngươi suy xét cảm thụ của hắn chưa?"

Trần Hệ nói: "Nếu là ta không suy xét cảm thụ của hắn, đã sớm cùng hắn thẳng thắn —— ngươi cho rằng hắn thoát được sao."

Trần Mặc Vi tâm tình thập phần phức tạp, thân là cao cấp dị năng giả, nàng rõ ràng có thể cảm giác được hơi thở trên người Trần Hệ không giống bình thường, loại hơi thở này thậm chí làm nàng cảm thấy một loại khó có thể miêu tả rùng mình, thật giống như người trước mắt này không phải nhân loại, mà là một dã thú nguy hiểm.

Mẫu tử nhận nhau, không có tâm sự cảm động lòng người, ngược lại lại thảo luận về một người khác.

Trần Mặc Vi nói: "Ngươi không nên ép hắn quá mức." Nàng nhìn ra được Trần Lập Quả là người dễ mềm lòng, nếu là Trần Hệ thật sự ra tay, Trần Lập Quả là hoàn toàn không có đường sống.

Trần Hệ nói: "Ta sẽ chờ."

Trần Mặc Vi nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng mà Trần Hệ tiếp theo lại nói: "Bất quá ta không xác định chính mình còn có thể chờ bao lâu."

Trần Mặc Vi nhíu mày, nàng nói: "Ngươi không phải đã ——"

Trần Hệ nói: "Đúng vậy."

Trần Mặc Vi không thể tưởng tượng nổi: "Hắn cư nhiên không có phản ứng?!"

Trần Hệ nói: "Hắn không biết là ta."

Trần Mặc Vi cũng không biết nên nói cái gì với Trần Hệ, nàng hẳn là nên khuyên Trần Hệ, nhưng nhìn tên trước mắt này cũng đã là một nam nhân thành thục, nàng cảm thấy trước sau vô pháp lấy thân phận mẫu thân mà khuyên nhủ.

Cuối cùng Trần Mặc Vi chỉ có thể cười khổ nói: "Đừng làm cho bản thân phải hối hận."

Trần Hệ gật đầu, nhưng xem bộ dáng này, tựa hồ vẫn chưa đem lời nói của Trần Mặc Vi bỏ vào trong lòng.

Khi Trần Lập Quả từ trong bếp đi ra, Trần Mặc Vi đã muốn cáo từ.

Trần Lập Quả kêu nàng lưu lại ăn cơm, nàng lại lắc đầu cười nói: "Không được, trở về còn có chút việc."

"Vậy lần sau cùng nhau ăn một bữa cơm đi." Trần Lập Quả đề nghị.

Trần Mặc Vi gật đầu đồng ý, cáo từ rời đi.

Trần Mặc Vi đi rồi, Trần Hệ chủ động đi làm cơm, Trần Lập Quả trì độn như thế nào cũng phát hiện mẫu tử hai người này ở chung tựa hồ không thích hợp. Cậu có chút rối rắm, nhưng lại ngượng ngùng đi hỏi vì sao, rốt cuộc hắn chính là thủ phạm làm đôi mẹ con này tách ra.

Bữa cơm chiều này ăn phá lệ nặng nề, ăn xong Trần Lập Quả liền lên giường sớm, nằm trên giường cùng hệ thống nói chuyện phiếm, hắn nói: "Trần Hệ cùng Trần Mặc Vi sao lại thế này a?"

Hệ thống nói: "Ta sao biết."

Trần Lập Quả nói: "Hệ Hệ không cao hứng ư?"

Hệ thống nói: "Chắc là vậy đi."

Trần Lập Quả khổ sở nói: "Ai, đều do ta, làm ta khổ sở tới ngủ không được."

Hệ thống nghe vậy trầm mặc vài phút, đang chuẩn bị mở miệng an ủi Trần Lập Quả vài câu, liền nghe được Trần Lập Quả nhỏ giọng khò khè.

Hệ thống: "......" Đây là khổ sở ngủ không được???

Kết quả Trần Lập Quả cái này giác vẫn là không có thể ngủ an ổn, bởi vì nửa đêm Trần Hệ lại tới tìm Trần Lập Quả, vẫn là dây leo rậm rạp, Trần Lập Quả là bị sướng tỉnh.

Hắn hai mắt đẫm lệ mông lung mở to mắt, chỉ nhìn được một mảnh hắc ám, bên tai truyền đến tiếng thở dốc, cậu cảm thấy có người ở nhẹ nhàng cắn vành tai mình.

Thân thể bị dạy dỗ vô cùng mẫn cảm, dễ dàng mà lại bị tiến vào lần nữa, Trần Lập Quả thở dốc, chỉ cảm thấy cả người nóng lên như bị thiêu đốt.

Trần Lập Quả bị dây leo tinh tế buộc chặt lấy, căn bản không có cơ hội cự tuyệt, đôi mắt cậu bắt đầu bố lên hơi nước, trong miệng không tự chủ được mà nức nở.

Trần Hệ yêu chết thanh âm này.

Hắn mê muội nhìn phần da lưng trắng nõn của Trần Lập Quả, đem mặt mình cọ cọ vài cái.

Trần Lập Quả cả người run rẩy, rướn người muốn bò về phía trước.

Sao Trần Hệ có thể để cậu như nguyện, lần nữa không lưu tình chút nào đem cậu túm lại, lần nữa xâm nhập.

Trần Lập Quả khóc lên: "Vì cái gì là ta......"

Trần Hệ nghe câu hỏi của Trần Lập Quả, khẽ cười một tiếng, cũng không trả lời.

Ngày hôm sau, Trần Lập Quả gian nan tỉnh lại, cậu cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu. Chỉ là muốn mở to mắt thôi đã gần như dùng toàn bộ sức lực cậu.

Trần Hệ ngồi bên cạnh Trần Lập Quả, thấy hắn tỉnh lại, nói: "Ba ba, ba tỉnh."

Trần Lập Quả nói giọng khàn khàn: "Hệ Hệ."

Trần Hệ nói: "Ừm, con đây ba ba."

Trần Lập Quả nói: "Cứu cứu ta ——"

Trần Hệ nói: "Ba ba, làm sao vậy?"

Trần Lập Quả nằm trên giường, động cũng không thể động. Trên người cậu không có quần áo, cũng không có chăn, ánh mắt Trần Hệ làm cậu cảm thấy thật hổ thẹn. Nhưng thân thể suy yếu vô pháp nhúc nhích, cậu hàm hồ nói: "Dây, dây leo, khó chịu...... Quái vật......"

Trần Hệ nói: "Ba ba, người bị quái vật làm gì vậy?"

Trên mặt Trần Lập Quả hiện lên hoảng sợ, phát sinh trước kia bị cậu cố tình quên đi lại lần nữa vô cùng rõ ràng mà xuất hiện ở trong đầu cậu. Một tháng đen tối bị chơi đến hỏng mất kia vô cùng chân thực, cậu ủy khuất đến mức khóc thút thít.

Trần Hệ bình tĩnh nghe, cũng không có thúc giục.

Đợi cảm xúc Trần Lập Quả bình tĩnh trở lại, hắn mới lại hỏi: "Ba ba, ngươi bị quái vật làm gì vậy?"

Trần Lập Quả cầu xin nhìn hắn, tựa hồ muốn Trần Hệ đổi đề tài khác.

Nhưng Trần Hệ làm lơ ánh mắt khẩn cầu của Trần Lập Quả, hắn tiếp tục nói: "Ba ba, ngươi bị quái vật làm gì vậy?"

Một vấn đề hỏi ba lần, giống như roi quất lên lưng Trần Lập Quả, cậu vô cùng hổ thẹn nói: "Ta, ta bị nó xâm phạm."

Trần Hệ nói: "Là quái vật như thế nào?"

Trần Lập Quả nói: "Là, là dây leo...... Thật nhiều, dây leo, còn có người......"

Trần Hệ nói: "Ba ba cảm thấy thoải mái sao? "

Trần Lập Quả mở to hai mắt, giống như không thể tin được Trần Hệ cư nhiên sẽ hỏi vấn đề này: "Hệ Hệ......"

Trần Hệ vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào vệt đỏ loang lổ trên bờ vai Trần Lập Quả nhẹ giọng hỏi: "Ba ba cảm thấy thoải mái sao?"

Trần Lập Quả tựa hồ muốn nói không thoải mái. Nhưng thân thể này bị xâm phạm chưa bao giờ hết khoái cảm, làm cậu vô pháp nói ra ba chữ không thoải mái.

Trần Lập Quả nói: "Không...... Không phải...... Không phải như vậy......"

Trần Hệ nói: "Không sao."

Trần Lập Quả chậm rãi đem thân thể co thành một đoàn, bả vai chúng xuống, tựa hồ không muốn cùng Trần Hệ nói chuyện nữa.

Trần Hệ nói: "Ba ba, không sao đâu."

Trần Lập Quả khàn khàn: "Như thế nào lại không sao, loại chuyện này, như thế nào sẽ sao chứ?"

Trần Hệ nói: "Ta sẽ luôn bảo vệ ba ba."

Trần Lập Quả lập tức nhớ tới, chỉ cần Trần Hệ ở bên người cậu, cậu sẽ không bị xâm phạm. Cậu đáng thương hề hề hướng về phía Trần Hệ nhỏ giọng: "Con đừng đi."

Trần Hệ thương tiếc nhìn Trần Lập Quả, nếu không phải lý trí không cho phép, hắn cơ hồ ngay lập tức cúi đầu, hôn lên đôi mắt đáng thương kia của Trần Lập Quả.

Trần Hệ nói: "Ba ba, đừng sợ."

Trần Lập Quả nói: "Có Hệ Hệ ở, ba ba sẽ không sợ......"

Trần Hệ cong lưng, đem Trần Lập Quả không một mảnh vải bế lên, sau đó cùng Trần Lập Quả tiến vào không gian.

Ngâm mình dưới linh tuyền trong không gian, đem những dấu vết trên người Trần Lập Quả tẩy sạch. Trần Lập Quả ngoan ngoãn tùy ý Trần Hệ sắp xếp, giống một con búp bê vải mất đi linh hồn.

Trần Hệ đem hắn rửa sạch sẽ, sau đó nói: "Ba ba, hảo hảo ngủ một giấc đi."

Trần Lập Quả đã được trấn an cảm xúc chậm rãi nhắm mắt lại, chìm vào mê man.

Thân thể quá mức mệt mỏi, mặc dù là dùng linh tuyền, cũng phải nghỉ ngơi.

Thời điểm Trần Lập Quả hoàn toàn khôi phục đã là ngày hôm sau. Cậu rời giường liền châm một điếu thuốc, bắt đầu chậm rãi nhả khói.

Trần Lập Quả phun ra một làn khói mù mịt: "Thân thể này của anh thật dơ bẩn, không thể rửa sạch nữa rồi."

Hệ thống: "......" Ngươi mẹ nó có thể bớt diễn sâu không?

Trần Lập Quả cảm khái: "Anh rách nát như vậy rồi, làm sao có thể cứu vớt em đây."

Hệ thống: "Diễn đủ chưa? Diễn đủ rồi thì có thể làm việc nghiêm túc không?"

Trần Lập Quả linh hoạt xoay người, làm gì có cái trạng thái yếu ớt ngày hôm qua, hô to: "Đi thôi!"

Trần Mặc Vi lại cùng Tề tra nam cãi nhau.

Lần này cãi nhau nguyên nhân là bởi vì Tề tra nam giấu Trần Mặc Vi mua trang sức cho bạch liên hoa, tiêu hết phiếu mua sắm.

Thời điểm Trần Lập Quả chạy tới, bọn họ đã cãi vô cùng kịch liệt, bạch liên hoa núp ở phía sau Tề tra nam thút tha thút thít, thật đáng thương. Trần Lập Quả nhìn cũng cảm thấy muốn mềm lòng luôn rồi.

Trần Lập Quả: "Chậc chậc chậc, thật là đáng thương."

Trần Mặc Vi bên kia nói: "Ngươi tránh ra, ta muốn nói chuyện một mình với bạch liên hoa."

Tề tra nam sao có thể đồng ý: "Mặc Vi, ngươi đừng kích động, ta thật sự chỉ coi nàng như muội muội." —— này Tề tra nam, ngươi còn đang nắm tay bạch liên hoa đấy.

Trần Mặc Vi lạnh nhạt nói: "Hoặc là để ta cùng nàng yên tĩnh nói chuyện, hoặc là ta chém ngươi một đao, sau đó mới cùng nàng nói chuyện?"

Bạch liên hoa tuy rằng sợ hãi, nhưng lúc này vẫn như cũ phi thường thấu tình đạt lý mà nhỏ nhẹ nói: "Tề ca, ngươi, ngươi đi trước đi. Mặc Vi tỷ tỷ là người tốt, nhất định sẽ không ức hiếp muội đâu."

Tề tra nam cũng khó xử, dù sao hắn cũng là đánh không lại Trần Mặc Vi, cho nên rối rắm một lúc vẫn là quyết định rời đi: "Được rồi, Mặc Vi muội ngàn vạn lần không cần thương tổn Tiểu Bạch."

Trong mắt bạch liên hoa đầy hơi nước, lưu luyến nhìn không rời nhìn Tề tra nam.

Trần Lập Quả sở dĩ ở chỗ này rình coi bởi vì chuyện này vốn là một bước ngoặt lớn. Thế giới nguyên bản, bạch liên hoa trước mặt Trần Mặc Vi ác ý khiêu khích. Nàng không nhịn xuống được mà làm bị thương bạch liên hoa, Tề tra nam tâm nháy mắt trở mặt, đối với Trần Mặc Vi cũng không còn tín nhiệm.

Trần Lập Quả trốn trong góc này, chính là canh chừng Trần Mặc Vi, đề phòng nàng giận dữ động thủ với bạch liên hoa.

Bạch liên hoa thấy Tề tra nam đã đi xa, nức nở nói: "Trần tỷ tỷ, muội là thật sự thích Tề ca, cầu tỷ thành toàn cho chúng ta đi."

Trần Mặc Vi sắc mặt vô cùng khó coi: "Ngươi lặp lại lần nữa?"

Bạch liên hoa thút tha thút thít: "Tề ca nói ngươi quá hung, hắn, hắn không thích......"

Trần Mặc Vi đột nhiên nắm chặt nắm tay, Trần Lập Quả trừng mắt đang chuẩn bị nhảy ra đi ngăn cản Trần Mặc Vi, liền thấy Trần Mặc Vi liếc mặt về góc cậu đang trốn một cái. Không biết nghĩ tới cái gì, cánh tay chuyển động, một phen bóp lấy cằm bạch liên hoa.

Bạch liên hoa bị kéo tới như vậy, hoàn toàn sửng sốt.

Trần Mặc Vi từ trên cao nhìn xuống bạch liên hoa, ý cười dịu dàng nói: "Tiểu Bạch nha, ngươi chẳng lẽ không biết ta cùng hắn thường xuyên cãi nhau, là bởi vì hắn không thỏa mãn được ta sao?"

Bạch liên hoa trừng mắt, đang muốn nói gì đó thì đã bị Trần Mặc Vi phong bế môi.

Trần Lập Quả: "?????" Vì cái gì cậu cảm giác mình đã đưa vận mệnh chi nữ lên một con đường kì quái nào đó rồi???

Kỹ thuật hôn của Trần Mặc Vi vô cùng tốt, bởi thế Trần Lập Quả trơ mắt nhìn bạch liên hoa ban đầu còn chống cự rồi tới mê luyến đến nhũn chân trong lòng vị vận mệnh chi nữ nào đó.

Trần Lập Quả: "...... Hệ thống, não ta có chút không hold nổi."

Hệ thống lạnh nhạt nói: "Từ lúc gặp ngươi cũng chưa thấy đống bã đậu đó hold nổi thứ gì."

Trần Lập Quả: "......" Đột nhiên cảm thấy lý giải tâm tình của nó rồi, Thống Thống nhà cậu thật đáng thương, thực xin lỗi.

Trần Mặc Vi kết thúc nụ hôn, ngón tay vuốt ve môi bạch liên hoa, ôn nhu nói: "Đi theo hắn có cái gì tốt? Ta so với hắn lợi hại hơn, so với hắn giàu có, so với hắn ôn nhu hơn...... Kỹ thuật còn so với hắn còn tốt hơn, ngươi muốn hay không cùng ta thử xem?"

Trần Mặc Vi lớn lên vốn chính là một đại ngự tỷ, lúc này khóe mắt hơi nhướn lên, bộ dáng tùy hứng không chút để ý, làm bé gay Quả Quả cảm thấy mình sắp thẳng lại luôn rồi.

Bạch liên hoa một chữ cũng không nói nên lời, ngốc ngốc như đầu gỗ.

Trần Mặc Vi nói: "Ta buổi tối tới tìm ngươi." Nàng lại hôn bạch liên hoa một chút, liền xoay người rời đi. Đi về phía trước còn ném cho bé gay Quả Quả một cái mị nhãn.

Trần Lập Quả: "......" Đôi mẹ con này mẹ nó có độc đi???

Làm cho cậu cạn lời chính là bạch liên hoa kia nhìn theo bóng dáng Trần Mặc Vi rời đi còn không hề tức giận, ngược lại có chút thẹn thùng mà cúi thấp đầu.

Trần Lập Quả chết lặng đối với hệ thống nói: "Nữ chủ chơi bách hợp rồi, tiến độ hoàn thành của thế giới này có ảnh hưởng gì không đó?"

Hệ thống cũng đồng dạng chết lặng: "Ta cũng chịu."

Một người một hệ thống không chiếm được đáp án, vác khuôn mặt chết lặng về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro