Chương 3 ngươi là tội lỗi sâu nặng của ta ( ba)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch, beta, edit: Linh Phạm (Nilvier Aplisevi)
Tác giả: Trẫm Lược Tác
Fb: https://www.facebook.com/profile.php?id=100015369724163
____________________________

" Ngươi đi mang.... người tàn phế kia về phòng của hắn,tránh chướng mắt, thuận tiện xử lý vết thương cho hắn một chút, đến lúc đó lại tính trên tay của ta, ta cũng không muốn gánh chịu loại tội danh này."
Thẩm Mộng mở miệng, trong mắt giống như tràn ngập sự không kiên nhẫn cùng phiền chán đối với Thẩm Vi Trần, còn hừ lạnh một tiếng, dặn dò Lý Kiều Kiều, không cần nói với Thẩm Vi Trần là nàng bảo đi.
Người của Thẩm gia đều biết rõ Thẩm Mộng cùng Thẩm Vi Trần bất hòa đến cỡ nào, còn ước gì Thẩm Vi Trần chết mới tốt, vốn là còn cảm thấy kỳ quái, hôm nay vừa nhìn thần thái cùng ngữ khí trong mắt Thẩm Mộng, liền không cảm thấy kỳ quái nữa, thì ra là sợ gánh tội danh, bị mắng.
Lý Kiều Kiều nghe thấy Thẩm Mộng nói, ngây ra một lúc mới gật đầu, đi ra theo lời Thẩm Mộng.
Thẩm Mộng sau khi làm xong, trực tiếp trở lại gian phòng của mình, thư thái nằm ở trên giường mềm mại, suy nghĩ nhân sinh, bộ dáng này làm cho 999 không hiểu thấu.
Nằm trên giường trong chốc lát, Thẩm Mộng lấy một mớ kẹo trong túi áo, tựa hồ vẫn còn có chút không quá yên tâm, trực tiếp lặng lẽ đi đến chỗ ở của nam chính.

Nơi Thẩm Vi Trần ở có thể nói cũng không kém, là một căn phòng nhỏ được sửa lại từ nhà trồng hoa, đồ vật bên trong cũng rất đầy đủ, chẳng qua là rất xa, phảng phất như 1 nơi hẻo lánh  bị ghét bỏ quên đi.
Thẩm Mộng đứng ở phía ngoài cửa nhà ấm trồng hoa, nhìn trong phòng, Lý Kiều Kiều đã cầm lấy hộp thuốc bắt đầu băng bó miệng vết thương cho Thẩm Vi Trần rồi, chẳng qua là cách làm kia thấy thế nào cũng cảm thấy có độc, trên mặt Thẩm Mộng có chút xoắn xuýt, kỹ thuật băng bó của Lý Kiều Kiều có chút thô bạo, vụng về, có cảm giác Thẩm Vi Trần vốn không tàn tật cũng bị làm cho tàn tật.

Thẩm Mộng đứng ở cửa đợi một hồi lâu, rốt cục đợi đến lúc Lý Kiều Kiều rời đi, Thẩm Vi Trần ngủ, lúc này mới lặng lẽ tiến vào trong phòng, nhìn Thẩm Vi Trần trên giường co rút lại thành một cục, cái vết băng bó trên chân quả thực cay mắt, Thẩm Mộng có chút chịu không được, nhíu mày, cẩn thận từng li từng tí đụng vào chân Thẩm Vi Trần, xác nhận đối phương thật sự đã ngủ, lúc này mới bắt đầu một lần nữa đem chân Thẩm Vi Trần cởi bỏ băng gạc.
Bởi vì Thẩm Mộng chăm chú xem miệng vết thương, vì vậy liền không chú ý đến lông mi Thẩm Vi Trần đáng lẽ đã ngủ say đang run rẩy.

"Cái kỹ thuật băng bó này thật sự là phế, Móa nó, quả nhiên vẫn là muốn ta tự mình đến." Thẩm Mộng nhẹ nhàng than một tiếng, với tư cách là người sẽ chiến thắng nhân sinh tương lai, nhân vật nam chính tự nhiên không thể bị cô làm cho tàn phế. Thẩm Mộng ngược lại có hơi đau lòng cho nhóc đáng thương này, lại nói tiếp coi như là do thân thể này làm.
Động tác gọn gàng đem thuốc mỡ bôi lên đầu gối Thẩm Vi Trần, may là nàng xuyên tới kịp lúc, không có làm cho nhân vật nam chính vĩnh viễn tàn phế, còn có thể cứu được.

Sau đó Thẩm Mộng băng bó vô cùng xinh đẹp, chẳng qua là lớp cuối cùng tận lực bắt chước Lý Kiều Kiều băng bó lúc trước, như vậy sẽ không để cho nhân vật nam chính hoài nghi.
Đem chăn đắp lên cho Thẩm Vi Trần, Thẩm Mộng vốn là muốn nhấc chân rời đi, chẳng qua là nàng dừng lại một chút, lấy một viên kẹo đường, cầm lấy tờ giấy trắng viết một dòng chữ phía trên, làm xong những thứ này mới rời đi.
Thẩm Mộng sau khi đi, vốn là nằm ở trên giường nhắm mắt lông mi run rẩy lại, mở mắt.
---------------------
By: Linh Phạm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro