Bài Số 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khóc Thương
***

Thế là mày không còn nữa
Chỉ vì nghèo lại đến bữa với tau
Như cơm chẳng có miếng thịt
Cứ đeo bám đời tau mịt mù theo.

Vì nghèo không có miếng thịt
Mà mày nở đến nơi mịt mù âm ti
Con đường mùa thu nghiêng bóng
Ta đi trước có chiếc bóng ai theo

Thế mà giờ đây chẳng còn
Chỉ có ta đường mòn trơ trọi
Với chiếc lá vàng bay bay
Với một chút heo may lạnh lẽo.

Tại ta nghèo với bất tài
Chẳng kiếm đủ bữa, một vài miếng thịt
Cho mày được bữa ăn no
Ngủ ngon trong cái bếp tro ấm cúng.

Nên mùa đông gió lạnh về
Qua khe cửa, ôm cái mền rách nát
Gắng ngủ dổ dành cái bụng
Quên mất rằng mày vừa đụng rét đậm.

Thế là mày bỏ tau đi
Trong căn nhà xưa cũ, mi đâu rồi
Chỉ còn ai ngồi lặng lẽ
Nghe gió bấc thổi ở mé đầu hồi.

Thế là hết một kiếp đời
Nếu có sau thì hãy đợi sang giàu
Vào nhà ấy thì no ấm
Chẳng nghèo nàn, có một tấm thân nhàn.

Chẳng như tau khi biết mơ
Đã mang kiếp nghe, lại nợ văn chương
Để khóc mày lại làm thơ
Chứ nước mắt giờ đây rơi hết rồi.

Thế là giờ mi chẳng còn
Để lại tau bơ vơ mòn lối cũ
Khi cánh hoa rơi trên chiếc lá
Cứ tưởng rằng ai đó đã vào thăm.

Ôi thôi trời cho từng ấy
Không có phúc, được nào lấy dương gian
Trở về cát bụi gặp nhau
Ta với mày tìm sang giàu chốn ấy.
***

Ngày đông lạnh giá
         17/12/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro