Gặp Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập đoàn X là một trong những tập đoàn thời trang nổi tiếng nhất thế giới, nằm giữa trung tâm thành phố T, sở hữu không khiêm tốn 72 tầng với lượng nhân viên 638. Đứng đầu tập đoàn chủ tịch Tưởng Thiếu Hoa, người đã từng làm mưa làm gió trong 52 năm lăn lộn cuộc đời thời trang của mình, giờ ông đã 71 tuổi, có một người vợ hiền lành và một người con trai duy nhất - Tưởng Minh Dạ, hiện nay anh đang nắm giữ chức vị phố chủ tịch, lạnh lùng, quyết đoán luôn là hai từ người khác giành cho anh. Anh là một thiên tài trong giới thời trang, anh bắt đầu được học hỏi về giới thời trang ngay khi lên năm, đam mê với nó mà anh đã siêng năng, chăm chỉ cuối cùng đã có thể trở thành một trong những nhà thiết kế thời trang tài ba thế giới và có được danh dự vị trí phó chủ tịch tập đoàn X khi 25 tuổi. Hôm nay anh không có nhiều lịch trình, hiếm khi được nhắm mắt nghỉ ngơi thoải mái thì ông bố nổi tiếng lừng lẫy của mình gọi điện đến nói muốn anh đi nhà tình thương Hoa Hồng Lam làm việc thiện. Trời ạ, nếu ba anh đã nhấn mạnh là làm việc thiện thì sao anh từ chối được đầy, vì vậy đành phải uể oải mà đi. Sải bước dài vào nhà tình thương với thiết kế đơn giản mà mang vẻ gần gũi, anh như bước vào thế giới khác. Những đứa bé đang nô đùa với nhau rất vui vẻ, từ nhỏ anh luôn nghĩ rằng những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn sẽ chỉ biết trưng ra bộ dạng chán nản thôi chứ, sao có thể vui đến vậy. Một người phụ nữ hiền từ khoảng 30 mấy tuổi đi về phía anh, bà nhìn anh thật lâu, để giữ lich  sự anh cũng im lặng chờ người phụ nữ ấy mở lời, một lúc sau, người phụ nữ cười dịu dàng:" Cháu là Tưởng Minh Dạ đúng không, mẹ cháu với cô cũng có thể được coi là bạn thân với nhau, hôm nay bà ấy gọi điện đến muốn bác gặp con trai bà ấy, bà ấy nói cháu sẽ giúp đỡ những đứa trẻ tội nghiệp này" Nói đến đây, người phụ nữ dời tầm mắt tới những đứa trẻ, khuôn mặt ẩn hiện sự đau lòng. Tưởng Minh Dạ lúc này đã hiểu ra rồi, bọn chúng cười không phải vì bọn chúng quá vô tư mà là vì đối với cuộc sống đầy bất công này chỉ có nụ cười mới khiến bọn chúng cảm giác mình cũng được hạnh phúc, anh đã rơi nước mắt lúc nào không hay, anh lặng lẽ lại gần bọn nhỏ, chúng nó thấy anh vui lắm, không hề tỏ vẻ nịnh bợ, chạy vòng vòng xung quanh anh, miệng cười lớn vô cùng, không tiếc lời khen ngợi:" Á, anh ơi anh đẹp trai qúa" "Anh ơi anh cao quá" " Em thích anh quá đi". Giờ phút này anh thật rất biết ơn ba mẹ vì đã cho anh những giây phút đáng nhớ, tuy rằng đùa giỡn với bọn trẻ nhưng chưa có giây phút nào anh ngừng cảm nhận có một ánh mắt dịu dàng luôn nhìn về phía mình. Ánh mắt đó từ một cô gái bị khuyết tật ở chân đang ngồi trên chiếc xe lăn gần chỗ anh đang đùa giỡn, cô mặc một chiếc đầm trắng ngắn, mái tóc dài mượt mà bay theo làn gió, gương mặt cô rất nhỏ, hàng lộng mày thanh tú, sống mũi cao vừa phải, chiếc miệng nhỏ đầy quyến rũ, nổi bật nhất trên gương mặt là đôi mắt đen nhánh, một đôi mắt như có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện, một đôi mắt như chứa cả một bầu trời nổi đau thương. Không biết sao anh lại cảm thấy mình muốn được che chở cho cô gái mong manh này đến vậy, anh muốn có thể khiến cho tất cả những nỗi buồn đau trong đôi mắt ấy tan biến, và đường như anh cảm thấy anh đã gặp cô gái này ở đâu rồi. Đến tối muộn, những đứa trẻ đã phải đi ngủ, cuối cùng anh cũng có thể được nghỉ ngơi rồi, anh tiễn những đứa bé ấy xong, quay mặt lại người con gái đó vẫn còn ở đây, lặng lẽ nhìn anh. Anh không ngăn nổi cảm xúc của mình, anh đi nhanh về phía cô, đặt đôi bàn tay to lớn của mình lên tay nắm trên ghế lăn, nhẹ nhàng đẩy cô đi. Anh cất giọng dịu dàng:" Em ở trong phòng nào, anh đứa em về" " Dãy bên trái phòng 38" Giọng nói cô thật trong, thật nhẹ, nó như tiếng họa mi hót vào buổi sáng vậy, lắng đọng lòng người. Đẩy cô được một lúc, anh đi ra phía trước, quỳ trước mặt cô, nhìn kĩ gương mặt bi thương của cô, nhìn thật sâu vào ánh mắt cô, như muốn thấu hiểu tất cả, anh hỏi:" Anh có thể biết tên em" Ánh mắt cô lay động:" Lạc Tiểu Hy" Anh hỏi tiếp:" Anh thấy nãy giờ em rất chuyên tâm suy nghĩ về một chuyện, anh có thể biết không" Lúc này mấy đen đã dần rời xa ánh trăng, ánh trăng tỏa ánh sáng, chiếu lên đôi mắt đẫm lệ của cô:" Sao băng, điều ước đã linh nghiệm".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro