Trị liệu sư làm lại từ đầu - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Oi, thằng rác rưởi nhà mày có nghe không? Bộ mày đã mất não vì phê thuốc rồi à!?”

Nghe đến từ phê thuốc, tôi vô tình nở một nụ cười tự giễu.

Đúng vậy, tôi là một tên nghiện thuốc nặng.

[Hồi Phục] có một khuyết điểm vô cùng lớn.

[Hồi Phục] là một loại ma thuật giúp cơ thể người khác trở về trạng thái ban đầu.

Nói cách khác, bạn không thể dùng chúng mà không hiểu mọi thứ về người khác. Những thứ thay đổi tùy thuộc vào người đó, nên rất cần thiết để tái hiện những trải nghiệm đã ăn sâu vào trong người họ.

Bởi lý do đó, ma thuật này truyền tải toàn bộ những trải nghiệm của mục tiêu đã từng có ngay lập tức để tôi có thể hiểu được cá thể ấy.

Nỗi đau không thể tưởng tượng được, nỗi sợ hãi với một kẻ nào đó hơn cả bản thân mình, chúng đi vào trong tôi.

Một bộ não bình thường sẽ không thể chịu đựng nổi.

Thực tế, tôi đã từ bỏ một lần vì tôi không muốn dùng thứ năng lực này.

Tuy nhiên, tôi đã bị bắt và bị ép uống thuốc loại bỏ mọi cảm giác đau đớn và sợ hãi. Tôi trở thành một con nghiện thuốc, và được huấn luyện để sẵn lòng sử dụng [Hồi Phục] cho những lúc thiếu thuốc.

Bởi một quy tắc đã đi vào thường lệ, pháp sư trị liệu không thể tự chữa trị bản thân. Thuốc đã ăn vào trong người tôi, tâm trí tôi vụn vỡ, tôi thậm chí quên mất tôi là ai, trở thành một tên đần độn không thể nhận ra rằng mình đang bị hủy hoại và tiếp tục bị lợi dụng.

“Ai sẽ trị thương cho người như mày. Thằng rác rưởi như mày nên chết đi.”

“Mày… không lẽ nhận thức của mày đã hồi phục?”

Anh Hùng [Kiếm Sĩ] hắng giọng lên bất ngờ sau khi nói những lời đó. Thật dễ hiểu. Tôi đã đi chung với tên này được hơn ba năm, nhưng tâm trí tôi đã bị hủy hoại ngay lần đầu gặp hắn. Khi đó, tôi chỉ đơn giản là một con rối tuân lệnh chủ nhân.

Hai tháng trước, tôi đã lấy lại ý thức của mình sau khi đạt được kĩ năng [Kháng Gây Mê], và tôi nhận ra rằng tôi có thể chữa trị cho bản thân vì độ thông thạo của [Hồi Phục] đã tăng lên.

Sau khi chữa trị cho cái cơ thể nghiện thuốc của mình, tôi tiếp tục mài giũa sức mạnh của mình một cách âm thầm nên không ai có thể nhận ra tôi đã có lại ý thức.

Vì lợi ích cho ngày hôm này.

Tôi chạy đi. Mục tiêu là Quỷ Vương.

Tôi sẽ đánh bại Quỷ Vương và nhận lấy nó.

“Ngu ngốc, mày muốn chết à, mày biết rõ là mày không có năng lực chiến đấu mà!”

Tôi lờ đi lời của Anh Hùng [Kiếm Sĩ], và chạy thẳng đến trước mặt Quỷ Vương. Vô số thiên thần sa ngã hướng đến phía tôi.  Tuy nhiên… , không có gì phải sợ cả.

“Slow”

Trong lúc tránh những đòn tấn công của thiên thần sa ngã trong một khoảnh khắc, tôi chạy vượt qua hàng tuyến của chúng.

Võ thuật thuần túy là thứ khiến tôi có thể làm được điều đó.

Tôi đã dùng phương pháp tốt nhất để di chuyển mà con người có thể dùng.

Đến bây giờ, tôi đã dùng [Hồi Phục] vô số lần lên con người. Tôi trải nghiệm vô số cuộc sống, và dùng những kĩ thuật của họ. Giữa những người đó, có một người là bậc thầy về võ thuật.

Tác dụng phụ của [Hồi Phục] không phải chỉ là tác dụng phụ, nó mang lại cho tôi sức mạnh.

Chuyển động của tôi chắc chắn vượt qua cả Anh Hùng [Kiếm Sĩ].

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro