Chương 13: Chỉ bảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai bà tử kia thấy người đã tỉnh lại, cũng không khỏi thở phào, lúc này mới cảm nhận được giữa thời tiết mát mẻ này thế mà mình lại mồ hôi đầy đầu, không khỏi giơ tay áo lên lau trán.

Nhưng không ai ngờ được, Vưu Phương Ngâm vừa tỉnh lại, đáy mắt chợt lóe lên sự tàn nhẫn. Nàng ra sức thoát khỏi hai người, gắng sức hô lớn tiếng: "Cứu mạng, cứu mạng..."

Các bà tử giật nảy mình, vội vàng bịt miệng nàng: "Người hô hào linh tinh gì đấy?" Nhưng đã chậm. Tuy hiện tại Vưu Phương Ngâm còn đang yếu, nhưng hai tiếng này lại như dùng sức lực toàn thân hô lên, đây xem như một nơi trống trải an tĩnh, tiếng vọng vang xa. Mặc dù chung quanh tĩnh mịch, nhưng cũng có nha hoàn đi tắt qua đây. Nghe tiếng vọng đến nhìn thoáng qua bên này, thấy Vưu Phương Ngâm ướt đẫm co quắp trên mặt đất, nhất thời hiểu lầm, cũng không đợi mấy bà tử kia kịp ngăn cản đã lớn tiếng hoảng hốt kêu lên: "Không xong, không xong rồi, có người rơi xuống nước!" Mấy bà tử kia suýt thì tức đến nỗi xanh mặt.

Lúc này ngoài vườn đã sớm bắt đầu thưởng cúc, cách nơi này vốn cũng không xa, chưa được một lát đã có cả đám đông người nhộn nhịp cười nói đi tới, có nha hoàn trong phủ, cũng có khách khứa hôm nay đến dự tiệc.

Yến Lâm đang nói chuyện với Thẩm Giới, nghe thấy có người rơi xuống nước vốn còn không để ý. Nhưng sau khi nghe ngóng, biết có một cô nương rơi xuống ao sen, nhớ lại hướng đi của Khương Tuyết Ninh, hắn giật nảy mình, trong lúc bối rối cũng không kịp hỏi rõ ràng, đã cùng những người khác vội vàng tới xem.

Thật may, lúc hắn cùng mọi người đến ao sen, chỉ nhìn thấy Khương Tuyết Ninh dù đứng bên ao sen, nhưng vẫn êm đẹp gọn gàng, thế mới thở phào một hơi. Nghĩ lại, hắn cũng tự biết mình quan tâm quá sẽ bị loạn. Nhưng ngay sau đó, hắn bắt đầu nghi ngờ.

Tiếng hô lúc nãy cơ hồ đã dùng hết tất cả sức lực của Vưu Phương Ngâm, vừa chạy được vài bước nàng ngã nhào xuống mặt đất. Vì lúc trước rơi xuống nước, nên bây giờ váy áo ướt đẫm dính sát trên người. Không ít người đứng ở hành lang dưới hiên trong đình đối diện đều nhìn sang bên này, chỉ trỏ, xì xào bàn tán.

Khương Tuyết Ninh thất thần hồi lâu, đến lúc tỉnh lại liền hiểu được nguyên nhân một loạt hành động vừa rồi của Vưu Phương Ngâm... Lần này nếu không làm lớn chuyện, ai biết về sau còn gặp phải trò gì? Dù bị bọn họ âm thầm hại chết oan uổng cũng không biết.

Người cũng đã cứu được rồi, có hối hận cũng không kịp nữa.

Hôm nay nàng mặc một thân váy áo màu trăng non, bên ngoài khoác áo choàng thêu chỉ vàng từ trên xuống dưới. Nàng liền cởi áo choàng ra, nhẹ nhàng phủ lên người Vưu Phương Ngâm, sau đó mặt không đổi sắc lạnh lùng nói với đám đông bờ bên kia đang vây xem: "Vây lại đây làm gì, chưa thấy bà tử hành hạ cô nương, nô tài hiếp đáp chủ tử bao giờ sao?"

Xoạt!

Lời này vừa thốt ra quả thực khiến tất cả sợ ngây người. Ba bà tử thô sử đứng bên cạnh càng trợn to mắt nhìn Khương Tuyết Ninh giống như thấy ma. Đến Vưu Phương Ngâm cũng ngơ ngẩn. Áo choàng còn sót lại chút hơi ấm kia đang phủ trên người nàng, mà vị cô nương trẻ tuổi trước mặt nàng sau khi cởi đi áo choàng rộng thùng thình bên ngoài thì chỉ còn một thân váy dài màu trăng non, thắt lưng trên eo thon, đứng thẳng tắp cao ngất, trên mặt còn nhuốm chút vẻ lạnh lùng. Đẹp đẽ như hoa mai trong tuyết, lạnh lẽo như trăng trên mặt đầm tĩnh lặng. Dù là câu từ hay nhất thường dùng miêu tả mỹ nhân trong hý kịch mà nàng từng nghe, cũng không diễn đạt nổi một phần vạn vẻ đẹp của nàng ấy.

Chỉ một tích tắc này, ngay cả chóp mũi nàng cũng cay cay, lệ trong đôi mắt cứ thế nối tiếp nhau rơi xuống, nhưng miệng lưỡi vụng về mãi không thốt ra được chữ "đa tạ", chỉ biết lặng nhìn không chuyển dời nổi tầm mắt.

Yến Lâm đứng bên kia hồ vừa nghe xong liền hiểu đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt lướt qua bóng dáng Khương Tuyết Ninh đơn bạc mảnh khảnh, lại nhìn đám công tử thế gia đứng bên cạnh, chỉ cảm thấy người bọn họ nhìn không phải cô nương "rơi xuống nước" kia, mà rõ ràng là Ninh Ninh của hắn. Trong vô thức đôi mày nhăn lại, Yến Lâm sa sầm mặt mày, lập tức nói: "Đúng vậy, một cô nương rơi xuống nước, một đám công tử đại lão gia các ngươi còn đứng đây tụm lại xem còn ra gì? Đi nhanh lên, đi nhanh lên."

Bất kể thế nào, dù sao đây cũng là chuyện trong nhà của Thanh Viễn Bá phủ, cô nương rơi xuống nước kia thân phận không rõ, quả thật cũng không tiện ở lại thêm. Đám người nghe Yến Lâm nói mặc dù trong lòng có chút bất mãn, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ dám lặng lẽ rời đi.

Chỉ có Yến Lâm bước chậm hơn mấy bước. Thẩm Giới nhìn hắn. Hắn nghĩ nghĩ lại thẳng thừng cởi áo choàng của mình ra, đưa cho Thanh Phong bên cạnh, mặt đầy vẻ không kiên nhẫn nói: "Đưa cho nàng đi, trời đã chuyển lạnh, đừng vì nha đầu không biết lai lịch gì kia lại để mình chịu lạnh đổ bệnh." Thanh Phong thầm nghĩ y phục này của ngài đưa Khương Nhị cô nương chỉ sợ người ta cũng chưa chắc dám khoác, nhưng dù sao cũng là chủ tử của mình, hắn biết tính nết chủ tử nên cũng không dám nói nhiều vào thời điểm này, chỉ nhận lấy áo choàng thêu tinh xảo kia, đi tới ao sen. Đến nơi, hắn liền đưa áo choàng này ra. Đường Nhi lại chuyển mắt nhìn sang Khương Tuyết Ninh, cũng không biết nên nhận không. Đáy lòng Thanh Phong liền than khẽ một tiếng, chỉ nói thật nhỏ: "Nếu Nhị cô nương không nhận, lát nữa tiểu nhân đem trở về, sợ là khó nói với chủ tử..."

Khương Tuyết Ninh ngoái lại nhìn hắn, mới nói với Đường Nhi: "Nhận lấy." Thanh Phong lập tức thở phào: "Cảm tạ Nhị cô nương thương xót."

Đường Nhi nhận lấy áo choàng thêu xanh màu trời vắt trên cẳng tay, Thanh Phong liền cúi người hành lễ với Khương Tuyết Ninh, lui xuống. Những khách nhân vây xem đều giải tán. Bên này chỉ còn hạ nhân của Thanh Viễn Bá phủ.

Khương Tuyết Ninh thấy toàn thân Vưu Phương Ngâm ướt đẫm. Bên ngoài này gió lại lớn, vừa thổi tới đã khiến người run lẩy bẩy, khuôn mặt nàng tái nhợt đi. Khương Tuyết Ninh nhìn ba bà tử kia, nói: "Tuy là chuyện của Bá phủ các người, người ngoài không tiện xen vào, nhưng ra tay nặng nề như thế, nếu thật sự hại tính mạng người ta, các ngươi không sợ thất đức sao?"

Ba bà tử kia lúc trước nghe một người ngoài như Khương Tuyết Ninh lại hồ ngôn loạn ngữ nói gì mà "bà tử hành hạ cô nương, nô tài hiếp đáp chủ tử" thì giận sôi lên, nhưng thấy người bên cạnh Yến tiểu hầu gia mang y phục đưa cho nàng, lại âm thầm cảm thấy may mắn khi họ không nhất thời xung động quát nạt Khương Tuyết Ninh, nếu không, đắc tội người không nên chỉ sợ không có kết cục tốt. Lúc này nghe Khương Tuyết Ninh khuyên răn, ai nấy đều cười ngượng ngùng cúi đầu không dám cãi lại. Khương Tuyết Ninh cũng không muốn nhúng tay quá nhiều vào chuyện của Thanh Viễn Bá phủ, chỉ nói: "Trước tiên đưa người về phòng đi."

"Vâng, vâng."

Chủ tử khác trong phủ e rằng còn chưa biết tin tức nơi này, lát nữa mới đến, chuyện ba bà tử mới làm ban nãy đều bị Khương Tuyết Ninh tận mắt thấy, bọn họ đã chột dạ lại sợ hãi, nghe vậy vội vàng đáp lời, tiến đến đỡ Vưu Phương Ngâm dậy, đưa về khóa viện hướng đông bắc.

Khương Tuyết Ninh do dự một chút, lại đi theo. Đường Nhi ở phía sau thấy vậy không hiểu ra sao. Khương Tuyết Ninh cũng khó mà hình dung nổi thời khắc này bản thân đang nghĩ gì: Cứu người cứu đến cùng, đưa phật đưa đến Tây Thiên? Không, nàng không phải người lương thiện như vậy. Chờ đợi có kỳ tích xảy ra? Kỳ tích xảy ra với nàng đã đủ nhiều, trùng sinh là một trong số đó, ông trời sẽ không đối xử tốt với nàng như vậy. Có lẽ, chỉ đơn thuần chỉ muốn xem một chút thôi. Nhìn xem Vưu Phương Ngâm của trước kia đã sống ở nơi ra sao.

Khóa viện là nơi ở của tiểu thiếp cùng thứ nữ không có địa vị lại không được sủng ái trong phủ, khóa viện Thanh Viễn Bá phủ thực chẳng ra sao, trông hết sức đơn giản, chỗ ở hạ nhân Khương phủ có mặt mũi một chút còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với nơi này. Sau khi bước vào, mọi thứ bài trí mười phần mộc mạc. Giường, bình phong gỗ, cái bàn, sọt kim khâu đặt tại bàn kê trên giường bên trong còn có không ít đồ thêu thùa chưa làm xong, nhìn chung quanh ngược lại là sạch sẽ, chỉnh lý chu đáo. Trong phòng chỉ có một tiểu nha đầu tuổi còn nhỏ, không biết có phải hầu hạ Vưu Phương Ngâm hay không, thấy nhiều người đến như thế, bị doạ sợ đến nỗi chân tay lúng túng. Vẫn là bà tử cầm đầu quát lớn một tiếng, nàng mới biết bưng trà dâng nước cầm khăn.

Khương Tuyết Ninh thoáng nhìn nàng, không nói gì, chỉ không kiềm được quan sát căn phòng này. Mà dù sao Vưu Phương Ngâm vẫn chưa tới. Trong phòng này còn không có các loại tạp thư đọc lúc rảnh rỗi, cũng không có tơ lụa trân quý, không có đồ chơi mới mẻ, cũng không có đồng hồ phương Tây...

Cảm giác hư ảo vừa rồi cứu người cuối cùng cũng dần dần tiêu tán, nàng vừa bình tĩnh nghĩ lại, thì trở nên thực tế hơn, không cho phép mình có thêm nửa phần chờ mong cùng ảo tưởng nào nữa. Đây cũng là lần đầu, nàng chân chân chính chính nhìn và đánh giá Vưu Phương Ngâm đời này. Bởi vì có khách lạ ở đây, nàng không tiện đi thay y phục, cũng có lẽ là sợ đến nỗi luống cuống rồi, chỉ cẩn thận từng li từng tí cởi áo choàng mà Khương Tuyết Ninh khoác lên nàng lúc trước, lại gọi tiểu nha đầu ôm chăn mỏng đến phủ lên người nàng, khuôn mặt vẫn xanh xao tái nhợt nhìn Khương Tuyết Ninh.

Ngũ quan chỉ có thể coi là thanh tú. Mày liễu mắt hạnh môi anh đào vốn xinh đẹp, nhưng trên gương mặt lại thiếu chút thần thái, giống như người gỗ do thợ thủ công ngoài phố điêu khắc tay nghề không thạo làm ra, ngốc trệ mà cứng nhắc. Khóe mắt trái có nốt ruồi giọt lệ. Đây là tướng tá mà những người lớn tuổi hay nói là phúc bạc số khổ.

Nàng mong mỏi muốn tìm trên gương mặt này chút ít bóng dáng quen thuộc của Vưu Phương Ngâm kiếp trước, nhưng đánh giá tỉ mỉ cả quá trình mới phát hiện: Không có, thật sự không có. Không bao giờ có Vưu Phương Ngâm kiếp trước nữa...

Vưu Phương Ngâm chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt như vậy. Vị quý nhân cứu nàng đây phảng phất như muốn tìm ra một người khác từ trên người nàng. Có chút ai oán như khóc như than, lại giống như chấp nhận hiện thực, kỳ vọng đã sụp đổ. Nàng không khỏi nắm chặt tay, cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng mở miệng lại không thốt ra được lời nào.

Khương Tuyết Ninh ngồi yên lặng thật lâu, chớp chớp mắt, lại nói mấy bà tử đang không biết làm sao: "Các ngươi ra ngoài đi."

Mấy bà tử nhìn nhau, trong lòng nghi hoặc, nhưng không dám phản bác. Ngay cả tiểu nha đầu kia, dù không hiểu tình hình hiện tại nhưng cũng không dám ở lại lâu hơn, lui ra ngoài theo các bà tử kia.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Khương Tuyết Ninh cùng Vưu Phương Ngâm. Cuối cùng Vưu Phương Ngâm cũng lúng ta lúng túng mở miệng: "Tạ, tạ ơn quý nhân cứu mạng..." Khương Tuyết Ninh lại nhìn nàng chăm chú, giơ ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt vốn tưởng như hết sức quen thuộc nay lại mang cảm giác vô cùng xa lạ này. Vén sợi tóc dính trên gò má nàng ra, Khương Tuyết Ninh nói như còn trong mộng: "Đúng là nên tạ ơn. Vì cứu ngươi, ta đã từ bỏ nơi nương tựa lớn nhất đời này rồi..."

Vưu Phương Ngâm ngơ ngẩn. Lúc này Khương Tuyết Ninh mới cười tự giễu, nói với nàng: "Ta thấy ngươi không phải người muốn chết. Hiện tại xem như đã đi qua trước điện Diêm vương một chuyến, sau này còn gì phải sợ? Dù tiếp tục chịu đựng thế này, tốt xấu gì cũng sống cho ra hình ra dạng mới không bôi nhọ thân thể này."

Rõ ràng đây là thân thể của nàng ấy, nàng không nên nói lời bất công như vậy. Nhưng sao có thể đè nén nổi sự mất mát trong lòng? Nàng tự thấy mình chỉ là người bình thường thôi.

Chắc hẳn Vưu Phương Ngâm không hiểu nàng đang nói gì, chỉ biết mở to đôi mắt yên lặng nhìn nàng. Khương Tuyết Ninh càng nhìn càng thất vọng.

Khác quá xa.

Nàng vốn muốn nói rất nhiều lại đột nhiên nói không nên lời. Trong lòng cất giấu trăm ngàn tâm sự, cũng không biết nên thổ lộ ra sao, nhất thời dồn nén hết lại vào lòng.

"Đường Nhi." Khương Tuyết Ninh ngẫm nghĩ, gọi Đường Nhi đến: "Có mang tiền không? Đưa cho ta." Đường Nhi liền lấy hầu bao ra, bên trong có ít ngân phiếu, ba tấm trăm lượng, năm tấm mười lượng, còn có chút bạc vụn. Đây là để dự phòng trên đường hồi phủ cô nương muốn mua đồ. Nàng nhìn Khương Tuyết Ninh, chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn đưa ra.

Khương Tuyết Ninh mở ra nhìn thoáng qua, liền đặt trên bàn, nói: "Ngươi và ta cũng coi như có duyên, tiền này ngươi cầm lấy đi, về chuân bị một cỗ quan tài tốt mà an táng di nương ngươi. Phần dư, ngươi giữ lại dùng mà sống cho tốt."

Vưu Phương Ngâm không biết vì sao nàng biết chuyện của di nương, mắt liền đỏ hoe, đột nhiên khóc lên. Chỉ là nàng khóc trong lặng yên, như một con cá trên bờ há to miệng, nhưng không phát ra âm thanh gì, nước mắt cứ thế lã chã rơi, càng khiến người ta thấy mà tê tâm liệt phế. Suy cho cùng nàng vẫn không dám khóc to. Dù sao chỉ là di nương trong phủ mất đi, lại còn tự treo cổ...

Khương Tuyết Ninh chỉ cảm thấy nơi đây ngột ngạt, với Vưu Phương Ngâm này nàng không có lời nào để nói, ngồi một hồi liền đứng dậy đi ra ngoài.

Chỉ là mới đi tới cửa thì dừng lại. Một tay nàng vịn khung cửa, ngoái lại thoáng nhìn nàng, thản nhiên nói: "Sáng sớm ba ngày sau, bên ngoài hội quán Giang Chiết ở chợ phía đông sẽ có một thương nhân tên là Hứa Văn Ích bán một lô tơ sống, nếu ngươi còn tiền, lại không muốn tiếp tục như vậy, có thể đi nói giá mua về một ít, nửa tháng sau có thể bán được giá gấp ba. Nếu cẩn thận chi tiêu, có lẽ cũng đủ để ngươi sống một thời gian."

Năm đó, món tiền đầu tiên của Vưu Phương Ngâm về tay rất không dễ dàng, ngay cả vốn cũng phải ra ngoài vay nặng lãi. Chỉ là nàng có can đảm dám nghĩ dám làm, cứ thế mới kiếm được. Vưu Phương Ngâm này lại như tượng gỗ, tính tình nhu nhược, kiến thức nông cạn, đầu óc cũng không giống có thể tính toán được. Thủ đoạn cùng tầm mắt của Vưu Phương Ngâm kiếp trước, đến nàng còn không học được, Vưu Phương Ngâm này sao có thể sánh được một phần vạn? Khương Tuyết Ninh chỉ bảo như vậy, chẳng qua là làm không thẹn với lòng mà thôi. Nàng không cho rằng Vưu Phương Ngâm có thể làm được gì. Nói xong, Khương Tuyết Ninh liền quay người, gọi Đường Nhi, rời khỏi khóa viện.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Vưu Phương Ngâm hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn nàng đi xa dần, sau đó cúi đầu xuống, nhìn hầu bao trong lòng bàn tay, chầm chậm siết chặt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro