Chương 14: Thẩm Chỉ Y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Khương Tuyết Ninh trở về phòng khách, trên đường gặp phải tỷ muội Vưu thị vội vàng chạy đi xử lý việc kia. Hiển nhiên các nàng cũng đã nghe tin một khách nhân từ bên ngoài như Khương Tuyết Ninh lại nhúng tay vào chuyện trong phủ các nàng, một là có "thù cũ" lúc trước trong khách sảnh, hai là "nợ mới" trước mắt, đôi mắt Vưu Nguyệt nhìn chằm chằm nàng tựa như có thể phun ra lửa. Đến sắc mặt của Vưu Sương cũng không tính là tốt, chỉ nhàn nhạt chào nàng. Khương Tuyết Ninh cũng hồi đáp lấy lệ. Thù oán với hai tỷ muội Thanh Viễn Bá phủ chắc chắn xem như đã kết, nhưng nàng không hề để ý. Thiên hạ có ai lại sợ bị một con kiến hận chứ?

Sau khi nàng trở về phòng khách, tin Vưu Phương Ngâm "rơi xuống nước" đã truyền khắp, nhưng vì không biết tình hình cụ thể, cho nên lời đồn còn thêm mắm dặm muối khác xa thực tế. Có người nói là nha hoàn trong phủ, không chịu nổi gia chủ làm nhục mới nhảy xuống hồ. Có người lại nói là cô nương đứng đắn, di nương vừa treo cổ tự vẫn, nên nhất thời nghĩ quẩn.

Đương nhiên, lan truyền rộng rãi nhất là câu Khương Tuyết Ninh mới nói kia: Cô nương này là thứ xuất tiểu thư của Vưu phủ, bị ác bộc ức hiếp, chỉ sợ chuyện "rơi xuống nước" không đơn giản như vậy...

Bởi vì lúc trước Yến Lâm tìm nàng nói chuyện, rất nhiều thế gia tiểu thư bên trong phòng khách ngày thường đều gò bó theo khuôn phép lần đầu nhìn thấy kiểu công khai "hẹn hò" như vậy, nên sau khi Khương Tuyết Ninh đi liền chỉ trích nàng rất nhiều. Vả lại mọi người vốn đều có chút tâm tư với Yến Lâm. Ai ngờ nửa đường vọt ra một Khương Nhị cô nương, lại khiến bọn họ cảm thấy Yến thế tử dám hành động như thế trước quan lễ, hẳn là hôn lễ này đã chắc đến bảy tám phần. Thật là khiến người người ghen tị.

Nhưng ngay sau đó liền xảy ra chuyện Vưu Phương Ngâm rơi xuống nước. Các thế gia tiểu thư rất nhiều thời gian rảnh rỗi, nào kháng cự được sự cuốn hút của hóng chuyện? Vừa vặn chủ nhà đã đi xử lý sự việc, có vài người liền thừa cơ tiến tới bên cạnh Khương Tuyết Ninh nghe ngóng. Khương Tuyết Ninh chỉ nói những chuyện chính mình nhìn thấy, không thêm mắm thêm muối, cũng không nói bớt nửa phần.

Chỉ chốc lát sau, tỷ muội Vưu thị trở về, chỉ nói là một thứ nữ trong phủ vô ý trượt chân rơi xuống nước, may là các bà tử phát hiện sớm, cứu được, hiện đã tìm đại phu đến xem, không đáng ngại. Trên mặt đám người này đương nhiên đều là kiểu may thay "người không sao là tốt rồi".

Nhưng những thế gia tiểu thư này đã nghe Khương Tuyết Ninh nói một phen trước đó, trong nhà ai không có chút chuyện bẩn thỉu? Có một số việc vừa nghe đã hiểu rõ, trong lòng căn bản lười tin chuyện ma quỷ tỷ muội Vưu thị bịa ra, chẳng qua dù sao Vưu thị cũng là chủ nhà, mặt mũi vẫn phải giữ cho. Về phần sau khi yến hội kết thúc, về nhà mình sẽ lan truyền thế nào, đó là chuyện của họ.

Tiếp theo là ngọ yến, thưởng cúc, làm thơ vẽ tranh. Khương Tuyết Ninh thực cảm thấy nhàm chán. Nếu không phải lúc trước Yến Lâm đã nói buổi chiều kết thúc tiệc đi Tầng Tiêu Lâu chờ hắn để tối cùng đi xem hội đèn lồng, sợ rằng nàng gặp Vưu Phương Ngâm xong đã đi về rồi.

Nửa canh giờ cuối cùng, nàng chỉ ngồi bên cạnh nhìn mấy thế gia tiểu thư múa bút, tỉ mỉ vẽ hoa cúc muôn hình muôn vẻ trên từng trang giấy Tuyên đã bày ra. Một lát nữa đợi bọn họ tìm ra khôi thủ, yến tiệc này coi như kết thúc.

Nhưng không ai ngờ, lúc yến tiệc sắp hết, ngoài cửa đột nhiên có tiếng thông truyền vang lên: "Lạc Dương Trưởng công chúa đến!" Trưởng công chúa? Tất cả mọi người trong sảnh đều kinh hãi, căn bản còn chưa kịp nhìn thêm đã hoang mang rối loạn hành lễ: "Cung nghênh Trưởng công chúa!"

Thời điểm Khương Tuyết Ninh nghe thấy tiếng hô này, mí mắt giật một cái, nội tâm đã bắt đầu thầm hận mình không sớm rời tiệc. Nhưng nghĩ lại, mình bây giờ đang mặc nữ trang. Thế là lại cưỡng ép bản thân buông lỏng tinh thần đang căng thẳng như dây đàn, lặng lẽ đứng trong góc hành lễ theo đám người, vô thức cúi đầu xuống thật thấp.

Từ trước phòng khách truyền đến tiếng bước chân nhỏ nhẹ, còn có thanh âm những chiếc vòng ngọc đeo bên hông của nữ tử quý tộc va chạm nhau phát ra. Rất nhanh sau đó, đám người nghe trên đỉnh đầu vang lên: "Không cần đa lễ, bản công chúa cùng A Xu chẳng qua nghe nói yến hội Thanh Viễn Bá phủ chưa hết, thuận đường đến xem ra sao mà thôi, bình thân đi."

Từng chữ từng chữ, như tiếng châu ngọc rơi trên khay, lại giống như nhạc tiên, phảng phất vọng từ trời xuống. Đám người nghe thấy thanh âm này, không khỏi nghĩ, có được giọng nói đẹp đẽ êm dịu bực này thì Lạc Dương trưởng công chúa phải xinh đẹp mỹ lệ đến thế nào nữa.

Thân phận thế gia tiểu thư dù quý trọng nhưng lại chưa bao giờ ra vào cung đình. Phần lớn trước nay chưa từng gặp công chúa, sau khi bình thân đều giương mắt dò xét. Nhưng mà, ngay chớp mắt nhìn thấy tướng mạo vị công chúa này, tất cả mọi người đều sững sờ chốc lát, ánh mắt không khỏi xuất hiện mấy phần khác thường, sau đó có chút thương hại, nội tâm nói thầm một câu: "Đáng tiếc."

Lạc Dương trưởng công chúa Thẩm Chỉ Y được Hiền Hoàng quý phi – sủng phi của tiên đế sinh ra. Từ nhỏ nàng đã nhận hết cưng chiều, ăn ngon mặc đẹp, làn da non mịn tuyết trắng, ngũ quan lại kế thừa sự tinh xảo của Hoàng quý phi, rực rỡ mà tươi đẹp vô cùng, lúc cười lên còn có lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào, khiến người ta vừa nhìn đã vui theo.

Nhưng dưới mắt trái nửa tấc, sát đuôi mắt lại có một vết sẹo. Dù vết sẹo đã hơi nhạt đi, cũng không quá dài, nhưng trên gương mặt không tì vết như thế lại rất nổi bật, vô cùng chướng mắt, khiến người ta khó lòng bỏ qua. Vẻ xinh đẹp vốn có trên gương mặt đã bị vết sẹo này phá đi gần như không còn gì, khiến lòng người không khỏi tiếc than "Minh châu bị nứt, mỹ ngọc còn khe". Đây là gương mặt đã bị phá tướng. Dù đã dùng son phấn che lên cũng có thể thấy rõ. Có giọng nói trong trẻo êm tai như thế lại không đi cùng gương mặt tương xứng.

Khương Tuyết Ninh biết, vết sẹo trên mặt Lạc Dương Trưởng công chúa đã để lại từ hai mươi năm trước, lúc Bình Nam Vương dấy binh mưu phản xâm chiếm kinh thành. Khi đó nàng còn là hài tử còn hơi sữa mới sinh không lâu, bị phản quân đoạt từ tay nhũ mẫu làm con tin, dùng chủy thủ rạch lên mặt nàng, bức ép những thành viên hoàng tộc khác còn trốn trong Hoàng thành phải ra ngoài.

Về sau quân đội cần vương về kịp, tiêu diệt phản loạn. Thẩm Chỉ Y là công chúa cao quý đương nhiên bình yên vô sự, nhưng trên mặt vĩnh viễn lưu lại vết sẹo này bầu bạn từ thời ấu thơ của nàng đến tận bây giờ.

Hiện tại, dù đã hai mươi năm trôi qua, tất cả những người trên triều đình, trong hoàng cung từng trải qua trận biến loạn này, nhìn thấy vết sẹo trên mặt nàng đều không khỏi nhớ lại một trận biến loạn khiến cung đình thấm đẫm máu tươi...

Vết sẹo của Lạc Dương Trưởng công chúa là sỉ nhục mà nghịch đảng Bình Nam Vương rạch trên vương triều Đại Càn to lớn này!

Cũng vì nguyên nhân đó, đương kim Thánh thượng vô cùng yêu chiều vị muội muội này. Hễ Thẩm Chỉ Y có bất kỳ yêu cầu gì, chỉ cần không liên quan đến tồn vong của quốc gia xã tắc, hắn đều thỏa mãn nàng. Dù nàng muốn hái sao trên trời, Thẩm Lang cũng sẽ sai người đi hái được mới thôi.

Thẩm Chỉ Y lớn lên trong cung đình, từ nhỏ đã từng thấy vô số ánh mắt của người khác khi nhìn vết sẹo trên mặt nàng, có thương hại, có thương tiếc, có mỉa mai, thậm chí thỉnh thoảng nàng còn thấy cả tiếng lòng các cung nhân dung mạo xinh đẹp: Dù là công chúa một quốc gia địa vị cao không thể với tới thì có sao? Có vết sẹo này, phá đi nhan sắc đẹp, thực sự còn không bằng cả những cung nhân đê tiện như bọn họ.

Lúc còn nhỏ nàng còn không hiểu hàm nghĩa những ánh mắt này. Đến khi dần dần lớn lên, sau khi hiểu ra lại vì giận mà hận, vì hận mà buồn. Thử hỏi nữ tử khắp thiên hạ, có ai thực sự không quan tâm đến dung mạo mình?

Thẩm Chỉ Y nhìn lướt qua, ánh mắt dò xét của đám người đều bị nàng thấy rõ, duy chỉ có một người cúi đầu đứng yên trong góc không hề ngẩng lên, một mực cúi đầu xuống rất thấp. Quả là hiếm lạ. Trong cung, nàng đã quen bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, lúc này dù cảm thấy đáy lòng khó chịu như bị gai đâm, nhưng cũng không nổi giận, chỉ lãnh đạm nói: "Các ngươi tiếp tục vẽ tranh là được rồi."

Tất cả mọi người bị ánh mắt nàng lướt qua đều giật mình kinh ngạc, vội vàng giấu đi ánh mắt. Công chúa đã lên tiếng, các nàng đương nhiên không dám phản bác. Thế là ai nấy về lại vị trí ban đầu, ai vẽ tranh thì vẽ tranh, ai làm thơ thì làm thơ.

Khương Tuyết Ninh cũng nhẹ nhàng thở phào, lui về muốn tiếp tục giả làm người vô hình. Nhưng căn bản nàng còn chưa kịp ngồi xuống, Thẩm Chỉ Y đã đi thẳng đến, đứng trước mặt nàng, nói: "Ngươi chính là Khương Tuyết Ninh sao? Ngẩng đầu lên." "..." Thật không biết vì sao vị tổ tông này lại chú ý tới nàng!

Khương Tuyết Ninh bây giờ cũng không phải hoàng hậu, so với địa vị công chúa của một quốc gia như nàng ấy, chẳng qua chỉ là tiểu thư nhà đại thần vô cùng bình thường, sự chênh lệch thân phận địa vị bày ra trước mắt, cũng không dám làm trái ý nàng, theo lời ngẩng đầu lên. Trong chớp nhoáng này, đáy mắt Thẩm Chỉ Y xẹt qua vẻ kinh ngạc trầm trồ không chút nào che giấu, một lúc sau, lại biến thành sự hâm mộ mang chút ai oán, nhẹ nhàng thở dài nói: "Hôm nay ta đến đây vì ngươi." Mí mắt Khương Tuyết Ninh lại bắt đầu cuồng loạn. Thẩm Chỉ Y lại nói: "Khó trách Yến Lâm không ai hàng phục nổi kia lại dừng bước vì ngươi. Xinh đẹp thế này, dù là ta thấy cũng phải rung động, thực khiến người ta hâm mộ..."

Hôm nay vốn là nàng dự tiệc ở Thành Quốc Công phủ, nhưng đến nơi mới nghe nói huynh trưởng nàng – Thẩm Giới đã đi Thanh Viễn Bá phủ. Thẩm Chỉ Y vốn thân thiết với vị ca ca tính tình ôn hòa dễ chịu này, sau đó còn nghe nói Yến Lâm chơi với nàng từ nhỏ cũng ở bên kia, nên sai người đi hỏi thăm. Thế mới biết, Thẩm Giới là vì Yến Lâm mới đi Thanh Viễn Bá phủ, mà Yến Lâm lại đi vì tiểu thư quan gia nào đó. Đến lúc này nàng rất hiếu kỳ. Thấy yến hội Thành Quốc Công phủ kết thúc, liền kéo đại tiểu thư của Thành Quốc Công phủ rất thân thiết với nàng là Tiêu Xu cùng sang đây xem thử "Khương Nhị cô nương" trong truyền thuyết này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Thẩm Chỉ Y biết tính cách Yến Lâm, trước nay không bao giờ hứng thú với nữ nhân. Nếu có thể khiến hắn coi trọng, tất nhiên phải có chỗ hơn người. Cho nên vừa rồi nhìn hết một lượt, người duy nhất cúi thấp đầu liền bị nàng chú ý tới, bước đến gần gọi nàng ấy ngẩng đầu lên, quả thật là Khương Nhị cô nương kia, khuôn mặt xinh đẹp vô song lạnh nhạt như có như không, đẹp như tiềm ẩn lại như phô trương khiến người ta nhìn một lần khó quên.

Đáy lòng Khương Tuyết Ninh lại kêu thảm thiết "Nghiệt duyên gì đây", nghe ý tứ của Thẩm Chỉ Y tựa như là vì Yến Lâm mới đến gặp nàng, nên dù nàng không muốn gặp thì cũng gặp rồi.

Vận mệnh tương lai của Lạc Dương Trưởng công chúa, nàng biết rõ. Sau khi Dũng Nghị hầu phủ vốn chấp chưởng binh quyền bị liên luỵ vào án cũ của Bình Nam Vương phải chịu lưu đày chưa đầy hai tháng, Thát Đát phương bắc liền ngo ngoe rục rịch muốn gây chiến, nói là tân vương kế vị muốn cầu hôn công chúa Đại Càn làm vương phi, hoàng đế lại không muốn dùng Dũng Nghị Hầu phủ lần nữa, liền đưa Lạc Dương Trưởng công chúa đi hòa thân. Bốn năm sau, Thát Đát nghỉ ngơi dưỡng sức xong, triệt để dấy binh xâm chiếm. Cả triều văn võ chỉ đón về được quan tài của công chúa.

Khi đó hoàng đế đã là Thẩm Giới. Trong lúc hắn cực kỳ bi ai, mới lật lại bản án năm đó của Dũng Nghị hầu phủ, sửa lại án sai do Thẩm Lang định tội, dùng lại Yến Lâm lúc đó đã bị lưu đày bốn năm. Cuối cùng Yến Lâm cũng có được cơ hội, với thân phận tội nhân dẫn binh dẹp loạn, đánh đuổi Thát Đát, giết đến nỗi khiến kẻ địch nửa bước cũng không dám vượt qua Quốc thổ Đại Càn, được phong Tướng quân, nắm giữ Hổ Phù, trở về kinh thành.

Về sau, chính là "kiếp nạn" của Khương Tuyết Ninh.

Nàng nhớ lại lúc các nàng mới gặp nhau kiếp trước, nàng giả nam trang, thấy Thẩm Chỉ Y quá để ý vết sẹo trên mặt, thế là lấy bút người ta dùng để vẽ lên hoa đăng trong yến hội, chấm chút phấn màu đào, tô lên che đi vết sẹo dưới mắt trái cho nàng. Khi ấy Thẩm Chỉ Y tưởng lầm nàng là nam tử, liền nảy sinh tình cảm với nàng. Về sau biết nàng là nữ tử, đương nhiên trong lòng liền có khúc mắc.

Nhưng trước khi lên đường đi Thát Đát hòa thân, nàng ấy đặc biệt sai người mời Khương Tuyết Ninh tới, trang điểm lên lại y hệt như lần đầu gặp mặt, sau đó lẳng lặng ngồi trước gương, nhìn dung nhan kiều diễm trong gương, hai dòng nước mắt chảy dài trên gò má.

Sau khi Thẩm Chỉ Y rời đi, Khương Tuyết Ninh đã từng nhiều lần tự hỏi: Nếu lại có thêm một cơ hội, ngay lần đầu gặp mặt, liệu ngươi còn vẽ lên nét bút ấy cho nàng không? Lúc đó không có đáp án. Nàng tưởng là mình sẽ không làm. Nhưng hôm nay, đến khi Thẩm Chỉ Y lại một lần nữa sống sờ sờ đứng trước mặt nàng, nàng thật sự có được cơ hội như vậy, Khương Tuyết Ninh mới phát hiện, đáp án của nàng là: Ta vẫn sẽ làm.

"Công chúa điện hạ vốn là sắc nước hương trời, là viên minh châu sáng chói nhất triều đại Đại Càn, Tuyết Ninh làm sao sánh bằng?" Nàng ngước mắt lên nhìn Thẩm Chỉ Y, nhẹ nhàng mỉm cười: "Ngài vốn không cần phải hâm mộ thần nữ." Lời này nghe thật giống nhắm mắt lấy lòng. Giây phút đầu tiên Thẩm Chỉ Y nghe thấy liền chán ghét. Nhưng khi chạm đến ánh mắt của Khương Tuyết Ninh, lại phát hiện những lời này vô cùng nghiêm túc và trịnh trọng không hề giả dối, Thẩm Chỉ Y nhất thời ngẩn ngơ.

Khương Tuyết Ninh liền quay người, còn kéo nàng đến bàn vẽ nằm trong góc không người của mình, nhẹ nhàng cầm lên một cây bút lông cừu, khẽ khàng chấm một nét phấn đào nhàn nhạt, nói một câu "Mạo phạm rồi". Sau đó liền bước tới, nhẹ vẽ vài nét lên vết sẹo dưới mắt trái của Thẩm Chỉ Y. Vết sẹo vốn chướng mắt lập tức lại biến thành một vệt phấn hình trăng non, vô cùng giống một cánh hoa rơi.

Đợi đến lúc nàng lui ra, cung nhân đi theo Thẩm Chỉ Y đã trầm thấp kêu lên, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc vì vẻ đẹp của nàng.

Khương Tuyết Ninh chỉ nói: "Có những vết thương, nếu điện hạ quá để ý trước mặt người khác, thì người người đều biết đây là điểm yếu của điện hạ. Ai cũng có thể cầm đao đâm vào đó làm tổn thương điện hạ. Nhưng nếu điện hạ bày ra trước mặt, không thèm quan tâm, hoặc giả vờ như không quan tâm, họ sẽ không biết điểm yếu của ngài, không thể khiến ngài bị thương được. Vết sẹo của ngài, vốn là vinh quang của vương triều, hà tất phải hổ thẹn vì nó?"

Thẩm Chỉ Y triệt để sững sờ. Từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với nàng những lời to gan lớn mật như vậy, rõ ràng rất ngay thẳng sắc bén, lại tựa cơn gió thoảng, như dòng nước trong, lướt qua nội tâm xoa dịu vết thương nào đó của nàng. Nàng nhìn chăm chú vị Khương Nhị cô nương lần đầu gặp mặt, không chuyển dời nổi tầm mắt.

Khương Tuyết Ninh vẽ xong nét bút ấy, liền cảm giác trong lòng thanh thản, cẩn thận ngẫm nghĩ: Mặc dù gặp lại Lạc Dương Trưởng công chúa, nhưng đời này còn không biết Tạ Nguy sẽ đối phó nàng thế nào. Nếu có thể nịnh bợ được Công chúa điện hạ, dù Tạ Nguy muốn động thủ với nàng biết đâu cũng phải cân nhắc một chút. Chuyện này thật sự không có gì không tốt. Chỉ là lúc nàng giấu đi tâm tư quay đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt nhìn chằm chằm của Thẩm Chỉ Y, đột nhiên da đầu tê rần!

Ánh mắt này...

Tại sao lại không khác gì kiếp trước?

Nàng vô thức cúi đầu nhìn thoáng qua trang phục mình đang mặc: Thật sự là trang phục nữ nhân mà. Nhưng vì sao ánh mắt này...

Trong chớp mắt, trong đầu Khương Tuyết Ninh bỗng nhiên xuất hiện một ý niệm trước đó chưa từng, đến mức khiến toàn thân nàng run lên, không kiềm được nổi da gà... Ai nói Lạc Dương Trưởng công chúa kiếp trước nhất định bởi vì nàng nữ phẫn nam trang, tưởng lầm nàng là nam tử, mới trời xui đất khiến yêu thương nàng? Cùng một tình huống, chưa hẳn không thể có cách lý giải khác... Đó chính là, thấy nàng mặc y phục nam nhân, lại cả người dịu dàng nữ tính, nên thân cận với nàng, chỉ là bản thân Trưởng công chúa chưa hẳn đã hiểu được!

Nếu chuyện là như thế...

Ngón tay Khương Tuyết Ninh còn cầm bút vẽ chưa kịp buông, đột nhiên cứng đờ. Trong chớp nhoáng đón lấy ánh mắt chăm chú của Thẩm Chỉ Y, cả người nàng như bị sét đánh, trong đầu trống rỗng chỉ xuất hiện ba chữ: Xong đời rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro